Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 22: Chương 22: Cậu điên rồi




Giọng mẹ An đột nhiên vang lên, thành công kéo An Lan ra khỏi mớ suy luận hại não kia.

Thôi, không nghĩ nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có nghĩa lý gì. Nếu thành Omega thật, chẳng lẽ còn chết người được chắc?

Nói không chừng lần xét nghiệm máu tới, cậu lại nhảy nhót tưng bừng rồi ấy chứ.

Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến kỳ thi tháng đầu tiên, chủ nhiệm lớp vì trợ giúp học sinh nâng cao thành tích, cho nên mỗi tiết tự học tối đều sẽ có giáo viên bộ môn ngồi trên bục giảng giải đáp câu hỏi, hướng dẫn mọi người giải đề.

Do đó mà đám An Lan cũng chẳng kịp về nhà ăn tối.

Lúc kết thúc môn học cuối cùng của buổi chiều, Kiều Sơ Lạc ngồi bên cạnh bèn hỏi: “Tối nay ăn gì?”

“Bánh trứng tráng.” An Lan không chút nghĩ ngợi, mà trả lời theo bản năng.

“Bánh trứng tráng? Mày ăn đủ no hả?” Kiều Sơ Lạc buồn cười hỏi.

“Một cái không đủ thì ăn hai cái. Cộng thêm hai chiếc giăm bông nữa.” An Lan cười tủm tỉm đáp.

Thật ra, An Lan đang nghĩ bản thân đã hứa hẹn hôm nào có tiết tự học tối sẽ mời Cố Lệ Vũ đi ăn. Nhưng thời gian eo hẹp, không thể tới quán ăn được, thế thì cậu sẽ mời hắn ăn bánh tráng trứng vậy. Nói không chừng hắn chưa từng ăn thử, còn cảm thấy mới mẻ ấy chứ.

Hai đứa để cặp sách ở lại lớp, rồi đi ra ngoài cổng trường để mua bánh trứng tráng.

Mới chỉ ngửi thấy hương thơm lừng của nước tương mà An Lan đã không ngừng nuốt nước miếng rồi.

“Có thêm cốc trà sữa CC nữa thì hoàn mỹ con mẹ nó luôn.” Kiều Sơ Lạc nhắm mắt lại, vừa hít hà hương nước sốt vừa nói.

An Lan khinh bỉ nhìn Kiều Sơ Lạc: “Trà sữa CC* được mệnh danh là Rolls Royce** của các loại trà sữa đấy, mày có tiền mua Rolls Royce sao?”

(*Trà sữa CC: Một hãng trà sữa của Trung Quốc được thành lập vào ngày 18/9/2013. Vậy mà tôi cứ tưởng tác giả chém, tội lỗi tội lỗi =))))

**Rolls Royce: Hãng sản xuất xe hơi siêu sang của Anh.)

Kiều Sơ Lạc lắc lắc đầu: “Không có tiền.”

“Vậy mày còn nói cái quần què. Có tiền uống Rolls Royce, thì thà để đó, chờ thi tháng xong đến quán net, gọi đồ nướng ăn còn hơn.”

Kiều Sơ Lạc gật đầu tán thành. Trà sữa CC là loại trà sữa đắt nhất ở chỗ bọn họ, size thường có trân châu đã 28 tệ một cốc rồi, hơn nữa bất kể là Kiều Sơ Lạc hay là An Lan đều không chỉ thích mỗi trân châu của nhà này, mà còn thích thêm cả kem khoai môn với Panna Cotta* nữa, một cốc như vật ít nhất cũng phải 34, 35 tệ.

(*Panna Cotta một món ngọt của Ý nấu kem, sữa và đường với bột thạch rồi đợi cho hỗn hợp đông lại. Món này xuất phát từ miền bắc nước Ý.)

Thật ra bọn họ không thiếu chút tiền tiêu vặt này, chủ yếu là do dạo trước tiêu tiền quá phung phí, hiện tại hết tiền cũng không nỡ hỏi xin ba mẹ.

Hai đứa xách bánh trứng tráng về lớp, không ngờ vừa tới dưới lầu đã bị gọi lại.

“An Lan?”

Giọng nói ôn hòa vang lên, vừa nghe liền biết là lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên.

Hơn nữa, trên tay Hứa Tinh Nhiên còn xách theo một túi trà sữa CC, chắc là vừa được ship tới.

“Lớp trưởng? Ha ha, không ngờ…… cậu lại mua trà sữa CC.” An Lan cười cười, trong lòng có chút hâm mộ nho nhỏ.

Tiết tự học tối vạn ác, đáng lẽ phải có một cốc trà sữa cấp bậc Rolls Royce để an ủi tâm hồn mới đúng!

Hứa Tinh Nhiên mở túi lấy hai cốc trà sữa ra, “Không phải cậu thích uống sao?”

An Lan sửng sốt một hồi, đắn đo không biết có nên nhận hay không.

“Lớp trưởng, sao cậu lại biết tôi thích uống trà sữa tiệm này?” An Lan hỏi.

Một tay Hứa Tinh Nhiên xách túi đồ ăn, một tay còn lại nhét trong túi quần, rũ mắt nở nụ cười: “Là ai đã nói trà sữa của tiệm này ngon nhất trần đời trên vòng bạn bè ấy nhỉ?”

An Lan có chút kinh ngạc: “Lớp trưởng cũng xem Wechat của tôi sao?”

“Đúng thế.” Hứa Tinh Nhiên hào phóng thừa nhận.

“Vậy sao không thấy cậu like cho tôi bao giờ?”

“Nói một cách uyển chuyển, là tôi xem trộm đó.” Hứa Tinh Nhiên nghiêng người về phía An Lan, cố ý tạm dừng một chút, “Còn thành thật mà nói thì tôi đã xem không sót thứ gì rồi.”

Khoảnh khắc đó, An Lan thấy trong mắt của Hứa Tinh Nhiên có một loại lực lượng khiến người ta không tài nào thở nổi.

Hứa Tinh Nhiên chậm rãi cong môi, bầu không khí tĩnh lặng mới có thể tiếp tục lưu động.

“Đồ ngốc. Tôi mời cậu uống trà sữa là để lấy lòng cậu.” Hứa Tinh Nhiên nói.

“Lấy lòng tôi?”

“Có phải mấy hôm trước cậu tới câu lạc bộ Quan Sơn Hải bắn súng không?” Hứa Tinh Nhiên hỏi.

“Đúng vậy.”

“Đấu Fanning với Lý Chấn Nam?”

“Ừ.” An Lan gãi gãi đầu.

“Sau hôm đó huấn luyện viên Lâm cứ nhớ thương cậu mãi, vì vậy chúng tôi chân thành mời cậu cuối tuần này tới Quan Sơn Hải tham gia thi đấu hữu nghị.” Hứa Tinh Nhiên nói.

“Thi đấu hữu nghị với các cậu?” An Lan thật sự hoài nghi bản thân có phải nghe nhầm rồi hay không.

Tuy cậu đánh bại Lý Chấn Nam, nhưng so với Hứa Tinh Nhiên thì vẫn có chênh lệch nhất định, càng không cần phải nói Cố Lệ Vũ cũng ở trong câu lạc bộ đó.

“Nhìn dáng vẻ này của cậu…… Chẳng lẽ đang sợ sao?” Hứa Tinh Nhiên nghiêng đầu nhìn An Lan, cặp mắt cùng làn mi tinh tế của hắn trở nên vô cùng rõ nét.

“Sao có thể chứ…… Mặc dù đúng là có chút thật.” An Lan cười cười.

“Vậy được rồi, hẹn chủ nhật gặp nhé, tôi sẽ tới đón cậu.” Ngón tay Hứa Tinh Nhiên dường như muốn chạm vào chóp mũi của An Lan, nhưng khi tới gần, hắn lại chỉ búng tay một cái thật kêu rồi xoay người đi lên lầu.

Giống như tiếng vang giòn giã khi viên đạn bay ra khỏi nòng súng, để lại một rãnh xoắn sâu hoắm trong trái tim An Lan. Kiều Sơ Lạc bỗng nhiên lắc lắc bờ vai cậu.

“Trời má ơi! Rốt cuộc hôm nay tao đã gặp phải cái vận đỏ gì vậy? Nhờ phúc của mày mà tao không chỉ được uống trà sữa lớp trưởng mời, lại còn được nghe lớp trưởng hẹn mày thi bắn súng nữa chứ?”

“Ừ, nếu mày muốn đi xem thì để tao nói với lớp trưởng một câu?”

“Không không không, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là lớp trưởng vừa rồi chắc chắn muốn chạm vào chóp mũi của mày. Mày không cảm thấy cậu ấy đột nhiên búng tay cực kỳ, cực kỳ đẹp trai sao?”

An Lan thở dài, phần lớn thời gian Kiều Sơ Lạc đều rất bình thường, chỉ là lúc YY mấy Alpha chất lượng cao thì mạch não như thể ngựa đứt cương, một đi chẳng trở lại.

Cậu nâng lên tay, học theo bộ dáng của Hứa Tinh Nhiên, cũng búng tay một cái ngay trước chóp mũi bạn học Tiểu Kiều: “Thế nào, tao có đẹp trai không?”

Kiều Sơ Lạc tiếc nuối mà thở dài một hơi: “Lúc mày cầm súng mới là đẹp trai nhất.”

“Ha ha.” Lời này An Lan cậu thích nghe.

Hơn nữa đổi thành Hoa Mập hay Trần Nhút Nhát làm động tác này, An Lan không tin Kiều Sơ Lạc vẫn có thể cảm thấy đẹp trai.

Hai người không ngừng hi hi ha ha mà đi về lớp học.

Một nửa lớp vẫn đang ăn cơm bên ngoài, cũng có vài bạn học mua đồ ăn về khiến cho cả phòng học đều tràn ngập mùi đồ ăn.

Cơm chiên, miến dưa chua, bánh mì, bánh ngọt,… các loại hương vị trộn lẫn vào nhau, đó đều là các món được bán quanh trường học.

An Lan với Kiều Sơ Lạc vừa bước chân vào lớp đã bị Trần Nhút Nhát cùng Hoa Mập đuổi đánh tới tấp.

Trần Nhút Nhát gào mồm, “Đậu xanh rau má, anh em phải uống nước lọc cầm hơi, thế mà hai đứa tụi bây lại uống trà sữa CC!! Tụi bây còn là con người sao!”

Hoa Mập cũng không ngừng ầm ĩ, “Lấy ra đây mau, mọi người cùng uống!”

Kiều Sơ Lạc trực tiếp chọc ống hút xuống: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ, trà sữa hôm nay có ý nghĩa phi phàm, từ chối chia sẻ.”

An Lan cũng ôm chặt trà sữa của mình, chạy trốn khỏi hai tên sài lang hổ báo này.

“An Lan! Đến cả mày cũng hẹp hòi như vậy!”

Trần Nhút Nhát giở chiêu sói đói vồ mồi, An Lan nhanh nhẹn tránh thoát được.

Ngay sau đó, Hoa Mập lại giáng một thế thái sơn áp đỉnh, tư thế kia đáng sợ đến mức An Lan chẳng kịp phun ra hai chữ “Đậu má”, đã lảo đảo lùi về phía sau. Hoa Mập chụp phải không khí, mà An Lan cũng chẳng đứng vững. Cậu muốn chống tay bàn chiếc bàn phía sau để làm điểm tựa, chỉ nghe chân bàn “két” một tiếng, xém chút đã bị hất đổ, An Lan hoàn toàn bị mất cân bằng, ngã bịch xuống đất.

Toàn bộ lớp học, lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Hoa Mập trắng bệch, lùi về phía sau hai bước. Trần Nhút Nhát cũng không ngừng nháy mắt ra hiệu với LAn Lan, muốn nói “Người anh em à, mày còn muốn sống thì mau đứng dậy!”

An Lan lúc này mới ý thức được bản thân hình như đang ngồi trên người nào đấy.

Cùng lúc đó, những người đang ăn cơm hay tự học trong lớp đều không hẹn mà cùng nhìn lại đây, đứa thì trợn mắt, đứa thì há mồm, như thể đang xem một bộ phim kinh dị.

An Lan có một dự cảm vô cùng xấu, cậu cứng nhắc quay đầu lại, trong giây phút đối mắt với người kia, lòng cậu run lên bần bật.

Toang rồi —— là Tiêu Thần!

An Lan vội vàng đứng lên, nhưng đối phương lại ôm lấy eo cậu kéo lại.

Tiêu Thần dùng tay kia chống cằm, đầu tóc hơi rối, thoạt nhìn như vừa mới ngủ dậy……Cũng có thể là do bị An Lan đánh thức.

“Các cậu đang tranh cướp cái gì?” Tiêu Thần mở miệng hỏi, hơi thở âm ấm phả vào sườn cổ An Lan.

“Sữa…… Trà sữa……” An Lan trả lời.

Ngón tay Tiêu Thần gõ vào má hai cái, biếng nhác nói: “Lúc trước gọi tôi là ‘Tiếu Tiêu Thần’, bây giờ lại nói ‘bà nội Trà*’. Đây là kiểu làm nũng mới sao?”

(* 奶奶 là bà nội. 奶茶 là trà sữa =))))) Vâng, vì bạn An Lan nói lắp nên bạn Tiêu Thần mới chọc như thế.)

“Tôi chỉ nói lắp thôi.” An Lan trả lời.

Tâm tình Tiêu Thần rõ ràng cũng không tệ, chẳng cần lo bị hắn đấm rồi.

Vả lại giáo bá trong lời đồn cũng chưa bao giờ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bạn bè trong lớp, An Lan vẫn nhớ rõ sau khi mình xảy ra chuyện ở KTV thì Tiêu Thần đã một cước sút bay tên đánh lén cậu.

Theo như cách nói của Hứa Tinh Nhiên thì Tiêu Thần là một Alpha rất có ý thức lãnh địa, mà trùng hợp khi đó An Lan lại ở trong lãnh địa của hắn.

Cho dù bản thân chẳng phải là Omega cần được bảo vệ thì vẫn là bạn cùng lớp của hắn mà.

“Cậu nói lắp rất đáng đáng yêu. Cho tôi cốc trà trà sữa này nhé*.” Tiêu Thần duỗi tay ra, trực tiếp cướp lấy cốc trà sữa mà An Lan vẫn cầm chặt từ nãy tới giờ.

(*Đoạn này không phải tôi type nhầm đâu mà Tiêu Thần bắt chước nói lắp trêu An Lan đấy, mệt mỏi ghia =)))))

“Cốc này tôi uống rồi.” An Lan lấy lại cốc trà sữa trên tay Tiêu Thần.

“Thì sao? Không nỡ à?” Tiêu Thần nhếch miệng cười, đáy mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, rõ ràng là vừa tỉnh ngủ nhàm chán, muốn kiếm bạn học tiêu khiển đây mà.

“Không phải không nỡ, mà cốc này là của lớp trưởng mời.” An Lan trả lời, mang đồ uống Hứa Tinh Nhiên mời cho người khác, cảm giác như không tôn trọng hắn lắm, “Tôi có thể mời cậu uống, shipper sẽ giao đồ tới ngay thôi.”

Nếu như An Lan không nhìn lầm thì đồng tử Tiêu Thần khẽ co lại một chút, ngay cả cánh tay đè trên người mình cũng càng thêm dùng sức, cậu mơ hồ có cảm giác nguy hiểm.

Tựa như bản thân là tấm bia di động mà Tiêu Thần đang nhắm bắn vào.

Trước đó còn đùa giỡn vui vẻ, sao tâm trạng lại đột nhiên không tốt rồi?

“Hứa Tinh Nhiên mời cậu uống trà sữa?” Trong giọng nói của Tiêu Thần mang theo một tia châm chọc, “Chồn cáo chúc tết gà, e là chẳng có ý tốt gì đâu?”

An Lan nhíu mày, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thần.

“Hứa Tinh Nhiên không phải chồn, mà tôi cũng chẳng phải gà.”

Tiêu Thần khựng lại, có lẽ không ngờ tới An Lan sẽ trực tiếp phản bác mình như vậy.

“Được thôi, cậu ta không phải chồn, là hồ ly. Một con hồ ly thích ngồi canh ở bên vách núi, tán gẫu với chú gà con như cậu nhất.”

“Hả?” An Lan hoàn toàn không hiểu Tiêu Thần đang muốn nói gì.

“Nó sẽ nói ‘gà con ơi gà con, cậu phải tin cậu là một con chim ưng. Chỉ cần cậu dũng nhảy từ trên vách núi này xuống, cậu sẽ có thể tự do bay lượn ở trong gió.’ Chờ cậu nhảy xuống rồi, nó sẽ chậm rãi đi xuống đáy vực mà ăn thịt cậu.” Tiêu Thần cười nói.

An Lan rốt cuộc cũng hiểu cái ví von này của Tiêu Thần có ý gì.

“Lớp trưởng không rót chén canh gà không thực tế nào cho tôi cả.”

“Vậy sao? Cậu ta không khen cậu lợi hại ư?” Tiêu Thần hỏi lại.

Lúc này, Hứa Tinh Nhiên ôm xấp đề thi thử mà giáo viên vừa phát về tới lớp học, thấy một màn như vậy thì không khỏi ngẩn người, lông mày khẽ chau lại. Hắn đặt đề thi thử lên bục giảng, sau đó đi tới gần bàn học của Tiêu Thần, gõ tay lên mặt bàn: “Để cậu ấy đứng lên.”

“Không.” Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn đối phương, “Đừng tưởng tôi không biết cậu đang suy tính cái gì.”

“Ồ? Vậy tôi đang suy tính cái gì?” Hứa Tinh Nhiên lùi ra sau, dứt khoát ngồi lên chiếc bàn phía đối diện, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thần.

Nhịp tim An Lan tăng nhanh một cách khó hiểu, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên khô nóng, như thể sắp bắn ra tia lửa.

“Các cậu muốn vật nhỏ này tới thế chỗ của tôi.” Tiêu Thần nói.

Hứa Tinh Nhiên cúi đầu cười cười: “Cậu vẫn để ý vị trí đó sao? Đã bao lâu cậu không đến câu lạc bộ rồi?”

“Đương nhiên không để ý. Nhưng vị trí của tôi không phải ai cũng có thể thay thế được. Cậu mời cậu ta uống trà sữa, còn không phải là lôi kéo làm quen, muốn thằng nhóc này đến Quan Sơn Hải sao?” Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Hứa Tinh Nhiên, nhiệt độ trong mắt không ngừng giảm xuống, thậm chí còn mang theo một tia áp bách cùng khiêu khích.

“Tất cả những vị trí trên đời này đều sẽ không được lưu lại vì bất luận người nào. Ai có bản lĩnh thì người ấy chiếm được.” Hứa Tinh Nhiên đáp.

Cánh tay Tiêu Thần càng siết chặt hơn, An Lan chỉ cảm thấy bản thân sắp ói ra tới nơi.

“Cho nên, cậu với Lâm Hoài Ân đều cảm thấy vật nhỏ này rất có bản lĩnh ư?” Tiêu Thần ghé vào tai An Lan, nhẹ giọng hỏi, “Đúng không?”

Rõ ràng vẫn chưa chạm hẳn vào, nhưng An Lan lại có cảm giác lỗ tai như thể bị người cắn mạnh. Bàn tay đang cầm chặt trà sữa hơi dùng sức, cốc giấy bị bóp đến lõm vào, khiến trà sữa từ miệng ống hút phun ra ngoài.

Ánh mắt ôn hòa của Hứa Tinh Nhiên dần trở nên lạnh lẽo, lặp lại câu nói kia: “Buông cậu ấy ra.”

Sức lực đang thắt chặt eo An Lan bỗng nhiên buông lỏng, An Lan vội vã đứng dậy. Mắt thấy Hứa Tinh Nhiên đang vươn tay muốn kéo mình lại, ai ngờ Tiêu Thần đột nhiên vòng hai tay khóa chặt eo An Lan, túm cậu về sau. An Lan sợ tới mức tay run bần bật, cốc trà sữa “bụp” một tiếng rơi thẳng xuống mặt đất, trà sữa bên trong ồ ạt chảy ra ngoài.

Thân thể bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, hai tay An Lan theo bản năng bám vào bả vai Tiêu Thần, đối phương trực tiếp nhấc cậu đặt lên bài học của mình!

Trong phòng học không ngừng vang lên những tiếng hít khí.

Cả lớp đều sợ ngây người —— cái tình huống gì vậy trời?

An Lan sững sờ, bây giờ cậu đang ngồi trên bàn học của Tiêu Thần, hai chân tách ra để bên người đối phương.

Mà Tiêu Thần thì lại ngồi trên ghế của mình, ngửa đầu nhìn An Lan.

Tay hắn phủ lên cổ An Lan, ngón tay thon dài lướt qua từng tấc da tấc thịt. Mặc dù Tiêu Thần không dùng sức nhưng cậu vẫn có cảm giác toàn bộ huyết dịch trong người đều bị đối phương bóp nghẹt.

“Cậu có biết thành viên của Quan Sơn Hải hầu hết đều là Alpha không?”

Ngón giữa của Tiêu Thần như có như không cọ vào gáy An Lan, vừa vặn chạm vào nơi cậu từng bị Alpha chất lượng cao cắn lúc trước.

Như thể có một dòng điện xẹt qua, An Lan khẽ run rẩy, bả vai cũng dựng thẳng lên.

“Có ý gì?”

An Lan nghĩ thầm, chẳng lẽ Tiêu Thần cảm thấy cậu không thể so được với những Alpha kia sao?

“Có nghĩa là, nếu cậu vẫn là Beta, cậu không cảm nhận được tin tức tố của những Alpha kia thì không sao. Nhưng hiện tại cậu có thể cảm nhận được, một khi sự ưu tú của cậu khiến lòng tự trọng của bọn họ bị đả kích, bọn họ sẽ phóng thích tin tức tố để áp chế cậu. Cậu còn chưa học được cách chống đỡ một Alpha mạnh hơn mình.” Tiêu Thần ghé vào rất gần, thanh âm cũng đè thật thấp.

Những người khác trong lớp đều đang suy đoán xem Tiêu Thần rốt cuộc đã nói gì với An Lan. Chỉ có điều, An Lan nghe thấy được, thì Hứa Tinh Nhiên chắc chắn cũng nghe thấy được.

An Lan bỗng nhiên hiểu được cái ví dụ lúc trước của Tiêu Thần có ý gì. Cậu là một chú gà con, mà các tuyển thủ Alpha của Quan Sơn Hải chính là những con chim ưng.

Nếu chỉ đơn thuần so tài bay lượn, gà con cũng có thể sánh với chim ưng, nhưng một khi chim ưng dùng chiếc mỏ sắc nhọn của nó để mổ gà con, thì chú gà con không hề có ý thức tự bảo vệ mình chỉ có thể bị thương khắp người.

Không phải Tiêu Thần khinh thường cậu, mà là lo lắng đám Alpha mắt cao hơn đầu trong Quan Sơn Hải sẽ bắt nạt An Lan.

Thi đấu có thể công bằng, nhưng lúc không thi đấu thì sao? Thấy Tiêu Thần đắn đo chuyện này, An Lan đoán, ở Quan Sơn Hải chắc chắn có vài Alpha còn xấu xa hơn cả Lý Chấn Nam.

“Tiêu Thần, tôi nhắc lại lần nữa —— buông cậu ấy ra. Tôi với Lâm giáo luyện đều sẽ bảo vệ An Lan.” Hứa Tinh Nhiên lên tiếng.

“Bảo vệ An Lan? Vậy thi đấu quý trước, các người bảo vệ ai?” Tiêu Thần hỏi lại.

“Tiêu Thần, dừng ở đây đi, đừng cố hãm sâu vào nữa.”

Bất cứ ai cũng có thể nghe ra, trong lời nói của Hứa Tinh Nhiên ngầm có ý cảnh cáo. Thanh âm vốn dĩ ôn hòa tựa như vỏ kiếm hổ phách, mà giờ phút này, thanh kiếm sắp rời vỏ, để lộ ra sự sắc bén lạnh lẽo.

Mấy Alpha đang ngồi cuối lớp nhíu mày, sau khi một người vội vã đứng dậy rời khỏi phòng học, mấy người khác cũng sôi nổi ra theo.

“Làm sao…… Làm sao vậy?” Kiều Sơ Lạc cảm thấy tình hình có chút nghiêm trọng, cậu ta thậm chí chẳng rõ mọi chuyện vì sao lại biến thành thế này.

Tiêu Thần lạnh lùng mở miệng: “Các Omega khác cũng mau ra ngoài đi. Lớp trưởng đại nhân của các cậu muốn phóng thích tin tức tố rồi.”

Bọn họ có nghe nhầm không vậy, một người chưa bao giờ nổi giận như Hứa Tinh Nhiên mà lại muốn phóng thích tin tức tố? Mấy Omega dùng ánh mắt trao đổi rồi lục tục kéo nhau ra ngoài.

Trần Nhút Nhát với Hoa Mập túm lấy Kiều Sơ Lạc. Kiều Sơ Lạc sững người nhìn An Lan đang bị túm cổ, luôn cảm thấy bản thân không thể rời đi lúc này được.

“Tiểu Kiều —— Bây giờ không phải lúc để mê trai đâu! Mày không chịu nổi tin tức tố của lớp trưởng!” Trần Nhút Nhát nhỏ giọng nhắc nhở Kiều Sơ Lạc.

“An Lan cũng không chịu nổi đâu!” Kiều Sơ Lạc không quên An Lan cũng là một Alpha.

Những Alpha khác vừa thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm đã chạy hết ra, chuồn nhanh như thể có động đất vậy.

Kiều Sơ Lạc sốt ruột muốn chết, An Lan lại ở gần như vậy, làm sao mà nhanh cho nổi!

“An Lan là Beta, nó không cảm giác được gì đâu, đi thôi, đi thôi……” Hoa Mập đẩy Kiều Sơ Lạc cách xa thật xa hai vị lão đại kia.

Giờ phút này, An Lan chỉ cảm thấy nhân sinh triều dâng sóng dậy, cực kỳ gian nan trắc trở!

Hơn nữa xem tình huống này, Tiêu Thần với Hứa Tinh Nhiên sẽ dùng tin tức tố áp chế lẫn nhau sao?

Mặc dù trong diễn đàn của Omega toàn trường, mọi người đã không ít lần thảo luận nếu Tiêu Thần với Hứa Tinh Nhiên mà dùng tin tức tố áp chế lẫn nhau, thì người nào sẽ chiến thắng, nhưng chí ít sẽ chẳng có ai lại tưởng tượng bản thân mình nằm giữa trận bão này đâu nhỉ?

An Lan hít một hơi thật sâu, thân là nguyên nhân dẫn đến trận PK tin tức tố này, cậu không biết mình có nên cảm thấy vinh hạnh hay không nữa.

Chỉ là một khi bọn họ phóng thích tin tức tố áp chế lẫn nhau, rất có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương, nói không chừng mình đứng ở giữa còn phải chịu áp lực từ cả hai phía nữa.

An Lan tự nhủ phải thật bình tĩnh, có thể hòa giải bằng lời nói, ngàn vạn lần đừng động thủ, càng đừng sử dụng tin tức tố.

Cậu nâng tay lên, khẽ nắm lấy cổ tay Tiêu Thần.

Đừng căng thẳng, đừng khẩn trương, Tiêu Thần cũng là người bình thường, hắn sẽ không ăn thịt người. An Lan là người biết tốt xấu, tuy Tiêu Thần tức giận, nhưng ít nhiều cũng vì lo cho cậu.

“Đầu tiên…… Thưa đại biểu toán học đáng kính, tôi thật sự không biết vì sao lại chọc giận cậu. Nếu bởi vì cốc trà sữa mà lớp trưởng mời, thì nó đã đổ hết rồi, cả lớp đều có thể thưởng thức mùi hương của nó.”

Đầu ngón tay Tiêu Thần khẽ run lên, nhưng An Lan có thể cảm nhận được sức uy hiếp của đối phương đã giảm bớt không ít.

“Thứ hai, tôi không biết ‘vị trí’ mà cậu nói là chỉ vị trí gì. Nhưng nếu là vị trí phải chịu kiếp bóp chặt yết hầu như bây giờ thì tôi thật sự không muốn chút nào hết. Chúng ta thương lượng một chút nhé, đổi thành người khác có được hay không?”

An Lan nhẹ giọng hỏi, cậu cảm thấy ánh mắt hiện tại của mình là tuyệt đối thành khẩn.

Tiêu Thần khựng lại, khóe miệng co rút, sau đó đột nhiên bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha…… Ha ha ha…… Phải chịu số phận bóp chặt yết hầu? Cho nên cho nên tôi là số phận của cậu sao?”

Tiêu Thần cười, hai con mắt cong cong, làn mi khẽ rung động, cả người đều toát lên khí thế khác hẳn mọi khi.

Bàn tay hắn vẫn dán vào cổ An Lan, như thể đang chơi đùa với bé mèo con nhà mình, nhẹ nhàng mà xoa nắn, cảm giác muốn giết người khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

“Còn có điều thứ ba không?” Tiêu Thần hỏi, dí sát vào An Lan mà nhìn.

Đôi mắt của hắn còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của An Lan, chẳng biết vì sao cậu lại liên tưởng tới đóa hồng ở trong bụi gai. Hầu hết mọi người chỉ nhìn thấy gai góc sắc nhọn, mà quên đi vẻ kiêu sa đơn thuần của hoa hồng, rũ đi giọt sương mai, lộ ra ánh nắng rực rỡ —— chỉ cần bạn chịu buông bỏ thành kiến để thưởng thức nó.

“Còn có…… Mọi sự gặp gỡ ở trên đời đều có nguyên do, không phải ban ơn thì là dạy bảo. Chúng ta là bạn học hai năm rồi, cậu định tiếp tục ban ơn hay dạy bảo tôi đây?” An Lan cực kỳ thành khẩn hỏi.

Lần này, không chỉ có Tiêu Thần, mà ngay cả Hứa Tinh Nhiên ở đối diện cũng bật cười thành tiếng.

Khóe miệng Tiêu Thần lộ ra ý cười thật nhạt, bầu không khí giương cung bạt kiếm bỗng chốc được buông lỏng.

“Quả thật, vị trí của mình chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ được. Phần lớn thời gian chúng ta chèo thuyền ngược nước*, chẳng tiến thì lùi. Nếu huấn luyện viên Lâm đã coi trọng cậu như thế, vậy thì cuối tuần này chúng ta sẽ so một trận.”

(*Chèo thuyền ngược nước: Thành ngữ Trung Quốc ý chỉ con người có lòng dũng cảm và bản lĩnh đều lật ngược tình thế, vượt qua khó khăn.)

Tiêu Thần nói xong, lông mày Hứa Tinh Nhiên liền cau lại.

An Lan ngây ngẩn cả người, cậu thật sự hoài nghi bản thân có phải nghe nhầm rồi hay không, Tiêu Thần vừa nói muốn đấu với cậu một trận sao?

Tuy Tiêu Thần vắng mặt trong trận chung kết quý trước do chịu ảnh hưởng từ tin tức tố của Omega bị mất khống chế, nhưng trong giải bắn súng thanh thiếu niên toàn quốc năm ngoái, Tiêu Thần chính là á quân nội dung mục tiêu di động 10 mét, hơn nữa còn giành được giải quán quân hạng mục thi đấu nhóm cùng với Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ.

Tuyệt đối trình độ hạng nhất.

Mà năm ngoái, ngay cả trận chung kết An Lan còn chẳng vào được……

Tiêu Thần dựa lưng vào ghế, môi khẽ nhếch lên, biếng nhác hỏi: “Sao? Sợ?”

“Tiêu Thần……” Hứa Tinh Nhiên nhíu mày càng chặt.

An Lan nhìn Tiêu Thần, bất chợt nhận ra rằng, cho dù Alpha có được ưu thế nhất định trong rất nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng từ trước tới nay cậu chưa bao giờ cảm thấy bản thân sẽ thua kém trên phương diện bắn súng chỉ vì khác biệt giữa Alpha và Beta.

Khi An Lan là Beta, cậu luôn cảm thấy năng lực tập trung của mình mạnh hơn Alpha. Dù hiện tại đã phân hóa thành Alpha thì vẫn cảm thấy may mắn bởi bản thân là một Alpha chất lượng kém, sẽ không dễ bị kỳ mẫn cảm ảnh hưởng.

Về mặt sinh lý, cậu càng có ưu thế hơn Tiêu Thần.

Cậu không sợ.

Vả lại, thắng thua mà thôi, cũng chẳng phải là quyết định vận mệnh cả đời hay đánh cược sống chết, cho nên hoàn toàn không có lý do gì để sợ hãi cả.

Lúc này, Cố Lệ Vũ đang xách túi cơm hộp đi tới đầu cầu thang, Kiều Sơ Lạc vừa nhìn thấy hắn, hai mắt liền sáng lên.

“Cố Lệ Vũ! Cậu trở lại rồi?”

Cố Lệ Vũ thong thả đi lại gần, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Kiều Sơ Lạc chỉ vào lớp học nói: “Cậu cậu cậu…… Cậu mau vào trong đi! Tiêu Thần muốn bắt nạt An Lan, lớp trưởng muốn phóng thích tin tức tố!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Cố Lệ Vũ trầm xuống, chân dài sải bước, nhanh chóng đi vào lớp.

Hoa Mập với Trần Nhút Nhát khiếp sợ túm áo Kiều Sơ Lạc: “Tiểu Kiều, mày vừa nói chuyện với hot boy trường đấy hả?”

“Ừ, ừ.” Kiều Sơ Lạc hiện giờ chỉ lo lắng cho An Lan thôi.

Lúc này, An Lan nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thần nói: “Tôi không sợ.”

“Các cậu đang làm gì?”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong lớp học.

Nháy mắt, toàn bộ không gian dường như bị bao phủ bởi một tầng băng sương lạnh lẽo.

Tiêu Thần, Hứa Tinh Nhiên và An Lan đồng thời quay đầu nhìn ra cửa.

“Làm gì ư?” Tiêu Thần nhướng mày, cánh tay đặt lên vai An Lan, cười nói, “Tôi có thể làm gì được chứ? Không phải chỉ là hẹn bạn học An Lan của chúng ta đấu tập* một trận thôi sao?”

(*Thi đấu kết hợp luyện tập.)

Cố Lệ Vũ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía An Lan.

An Lan lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, là đấu tập! Cuối tuần này lớp trưởng hẹn tôi tới Quan Sơn Hải, sau đó Tiêu Thần nói muốn đấu một trận với tôi.”

Ánh mắt An Lan rất bình tĩnh. Hứa Tinh Nhiên nhìn gò má cậu, nhợt nhạt nở nụ cười.

Cố Lệ Vũ đi đến gần, tiện tay đặt túi cơm hộp lên bàn học, sau đó dùng hai tay ôm lấy eo An Lan, trực tiếp đỡ cậu từ trên bàn Tiêu Thần xuống.

Khoảnh khắc thân thể bị nhấc bổng lên kia, An Lan vô thức túm chặt lấy cổ áo Cố Lệ Vũ.

Tiêu Thần đang muốn duỗi tay cản lại: “Vũ Lập Dị —— cậu điên rồi……”

Cố Lệ Vũ nghiêng mặt, ánh mắt như thể băng sương quét qua Tiêu Thần, mà Hứa Tinh Nhiên không biết đã tới sau lưng Tiêu Thần từ lúc nào, giữ chặt tay hắn lại.

“Các cậu muốn bị giam lại sao?” Giọng Hứa Tinh Nhiên không còn ôn hòa như mọi khi, mà đè xuống thật thấp, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.

Tiêu Thần cười lạnh: “Người vừa muốn dùng tin tức tố để áp chế tôi là ai vậy nhỉ?”

Hai chân An Lan đã chạm xuống đất, lực cánh tay của Cố Lệ Vũ khiến cậu bất ngờ không thôi.

Nhìn cậu có vẻ gầy, nhưng cũng cao tận 1m78. Vì để duy trì trạng thái bắn súng và tính ổn định của cánh tay mà thường ngày An Lan cũng luyện tập các bài tập tăng cơ một cách có quy củ, cho nên trên người có không ít cơ bắp. Thật chẳng biết Cố Lệ Vũ nhấc cậu lên kiểu gì mà lại không run rẩy chút nào nữa?

An Lan kinh ngạc mà nhìn Cố Lệ Vũ.

Lúc này, Hứa Tinh Nhiên khoanh tay dựa vào mép bàn học phía sau, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ trước khi vào cấp III, chúng ta đã cam kết với ủy ban quản lý sẽ không dùng tin tức tố để áp chế lẫn nhau.”

Ủy ban quản lý Alpha là một cơ quan vô cùng đặc biệt, tất cả A chất lượng cao bắt buộc phải đến ủy ban quản lý để đăng ký thông tin.

Bởi vì kỳ mẫn cảm của Alpha chất lượng tốt cực kỳ không ổn định, rất có khả năng sẽ khiến những người xung quanh bị thương vì các cảm xúc tiêu cực, cho nên cứ cách một đoạn thời gian, ủy ban quản lý sẽ phái chuyên gia đến kiểm tra đánh giá những Alpha đó.

Cho dù là Cố gia hay Hứa gia thì những đứa trẻ được sinh ra trong các gia tộc có Alpha cao cấp đều được bồi dưỡng năng lực khống chế tin tức tố và cảm xúc từ khi còn bé. Nói cách khác, những Alpha chất lượng tốt trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rất biết cách kiềm chế bản thân, thậm chí còn có thể khống chế kết quả đánh giá của mình nằm trong một phạm vi nhất định nào đó.

Mà học sinh lại là nhóm người trẻ tuổi yếu ớt nhất, do đó mỗi A cao cấp trước khi nhập học đều phải làm cam kết với ủy ban quản lý, ngoại trừ tự vệ, tuyệt đối không được so đấu tin tức tố với các Alpha cao cấp khác trong trường học.

An Lan có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ngay lúc này.

Quan trọng hơn nữa là, nếu ba người bọn họ thật sự phóng thích tin tức tố để áp chế lẫn nhau, tám phần mười sẽ không thể sử dụng “định hướng phóng thích” được, chắc chắc sẽ khiến những người khác bị ảnh hưởng.

“Chuyện này…… Tôi cũng không ngại các cậu dùng tin tức tố áp chế lẫn nhau đâu.” An Lan nói.

Tiêu Thần híp mắt đánh giá cậu: “Nhóc con à, cậu tưởng mình vẫn là Beta sao?”

“An Lan, cậu nói bậy gì đó?” Hứa Tinh Nhiên nhíu mày.

“Một A chất lượng kém như tôi nhất định sẽ lập tức bỏ mình trong trận chiến tin tức tố của các cậu. Chí ít cũng phải nằm viện mười ngày, nửa tháng —— vừa vặn chẳng cần thi tháng luôn.” An Lan phất phất tay, ra vẻ “lợn chết không sợ nước sôi”.

Hứa Tinh Nhiên dí đầu An Lan một cái.

“Mơ đẹp thật đấy.”

Tiêu Thần cười khẩy một tiếng: “Cậu vẫn nên thành thành thật thật mà thi tháng đi.”

An Lan có chút không hiểu nổi Tiêu Thần, một giây trước tên này có thể bóp cổ uy hiếp cậu, mà một giây sau đã giống như bạn bè thân thiết mà tán gẫu với nhau rồi.

Đúng là hỉ nộ vô thường mà.

Lúc này, Kiều Sơ Lạc vô cùng lo lắng mà thò đầu vào trong xem xét tình hình, Hứa Tinh Nhiên vẫy vẫy tay với cậu ta: “Được rồi, mọi người vào lớp đi. Nhanh chóng ăn nốt cơm, lát nữa còn phải tự học tối nữa.”

Nghe Hứa Tinh Nhiên nói vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lục tục đi vào lớp.

An Lan muốn vòng qua Cố Lệ Vũ đi sang trái, nhưng khoảng cách quá hẹp, hơn nữa khí áp quanh thân Cố Lệ Vũ vẫn còn tương đối thấp, An Lan không biết phải mở miệng bảo hắn nhường đường cho mình thế nào nữa. Vì vậy, cậu bèn xoay người đi hướng khác, thế nhưng Cố Lệ Vũ vẫn không có ý nghiêng người nhường đường. An Lan chỉ đành xoay người lại, định bụng vòng qua bục giảng trở về chỗ ngồi của mình.

Ai ngờ Cố Lệ Vũ lại đột nhiên nghiêng người.

Cố Lệ Vũ không nhường đường thì cậu đau đầu. Chỉ là hắn đã nhường đường rồi mà mình lại không đi lối đó, thì có vẻ rất không nể mặt người ta.

An Lan chỉ đành nghiêng người, thật cẩn thận mà lách qua người Cố Lệ Vũ.

Đối với hai nam sinh cao lớn mà nói, lối đi này quả thật có chút chật hẹp. An Lan hơi ngửa về sau, eo cũng phải ép sát mép bàn mới đi qua được.

Cố Lệ Vũ cao hơn An Lan một chút, vì tránh mũi mình cọ vào cằm đối phương mà cậu không thể không ngẩng đầu, kéo dãn khoảng cách giữa mình với Cố Lệ Vũ.

Trong khoảng thời gian không đến một giây kia, An Lan căng thẳng tới chẳng dám hít thở.

Mà Cố Lệ Vũ lại chống hai tay vào chiếc bàn phía sau, hơi cúi đầu xuống. Khi An Lan lách qua, thật sự hoài nghi chóp mũi của mình có phải đã chạm vào chóp mũi đối phương rồi hay không.

Mãi tới khi đi qua rồi, An Lan mới nuốt nước miếng, không nhịn được mà thở phào một hơi.

Lớp học lại trở nên ồn ào náo nhiệt, đối với tin đồn ba Alpha cấp cao suýt chút nữa đã phóng thích tin tức tố để áp chế lẫn nhau, tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý mà quên đi, người nào ăn thì tiếp tục ăn, người nào nghịch điện thoại thì tiếp tục nghịch điện thoại.

An Lan về tới chỗ của mình, vừa rồi đùa giỡn với đám Hoa Mập, không chỉ có trà sữa bị đổ, mà bánh tráng trứng cũng bị rớt xuống đất.

“Tao với mày đi mua lại nhé?” Kiều Sơ Lạc thò đầu qua, nhỏ giọng nói.

“Thôi, sắp vào lớp rồi.” An Lan nghĩ ăn ít một chút thì tự học tối cũng có thể tỉnh táo hơn một chút, bằng không máu đều dồn hết xuống dạ dày để tiêu hóa thức ăn, còn làm sao tập trung tinh thần học được nữa.

“Thôi đi, dạ dày mày gần đây như cái động không đáy ý. Không ăn đói chết mày.” Kiều Sơ Lạc nhét bánh trứng cuộn của mình vào tay An Lan.

“Tao không cần, mày ăn đi.” An Lan cười lắc lắc đầu, “Vừa mới uống nửa cốc trà sữa đó, trân châu bên trong cũng nhiều……”

Lúc này, Cố Lệ Vũ đi tới, trong tay xách theo túi cơm hộp, tay còn lại duỗi về phía An Lan.

“Hả?” An Lan ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt.

Lớp học lần thứ hai lặng ngắt như tờ. Người đang ăn cơm, người xem video, lướt Weibo đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lệ Vũ.

Tiêu Thần không có hứng thú với tiết tự học tối đang chuẩn bị chuồn đi, mà cũng phải đứng lại ngay trước cửa lớp học.

Hứa Tinh Nhiên đứng dậy, đang muốn nói gì đó.

“Không phải lần trước cậu nói đến tiết tự học tối sẽ mời tôi ăn cơm sao?” Cố Lệ Vũ mở miệng.

Những con mắt hóng hớt đầy thận trọng của mọi người bỗng chốc thay đổi mà tràn ngập tìm tòi cùng nghiên cứu. Vốn muốn dùng ánh mắt để trao đổi lẫn nhau, nhưng bọn họ đều không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào hình ảnh Cố Lệ Vũ chủ động nói chuyện với người khác, hơn nữa còn yêu cầu đối phương mời mình ăn cơm kia.

An Lan biết Cố Lệ Vũ đang nhắc tới lần Lý Chấn Nam tới gây sự với bọn họ, sau đó đối phương liền đề nghị mọi người đến câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải, dùng phương thức thi đấu để giải quyết mâu thuẫn. Xong việc, An Lan đã nói là sẽ mời Cố Lệ Vũ ăn cơm.

Thật ra An Lan vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, bởi có ơn tất báo chính là nguyên tắc sống của cậu.

Nhưng bánh tráng trứng đã rơi xuống đất rồi, cho dù Cố Lệ Vũ không thấy, thì An Lan vẫn tự biết điều này.

Sinh hoạt của Cố Lệ Vũ quả thật rất tinh tế, nhưng An Lan tin rằng nếu bản thân mời hắn ăn những thứ mà mình có khả năng mua được, đối phương vẫn sẽ tôn trọng cậu. Chẳng qua An Lan không muốn đưa cho hắn đồ đã rơi xuống đất.

Bàn tay của Cố Lệ Vũ vẫn đang giơ ra, dáng vẻ kiên quyết này không giống như muốn An Lan mời ăn, mà càng giống như muốn cậu nhét cái gì đó vào trong tay mình rồi mới thôi.

“Nếu không, tôi gửi lì xì Wechat cho cậu nhé?”

An Lan muốn xoa dịu bầu không khí, theo bản năng thốt ra. Bình thường nói giỡn với Tiểu Kiều quen rồi, cứ hễ căng thẳng là nói ngay ra cái câu hay dùng để đối phó với cậu ta kia.

An Lan ơi là An Lan, đầu óc mày đúng là có bệnh mà. Đã nói sẽ mời người ta ăn cơm, bản thân chẳng đi cùng tiếp đãi thì thôi đi, lại còn kêu gửi lì xì cái lông gì chứ?

“Chẳng phải cậu đã mua rồi sao?”

Giọng nói của đối phương không lớn, nhưng rất có cảm giác tồn tại, mang theo cảm giác thanh lãnh cùng sạch sẽ, vô cùng dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.