Sau hôm căng thẳng ấy Lâm Hiển không còn lớn tiếng hay tỏ thái độ làm Nhã Nhã sợ nữa, đối với Diệp Kì thì anh đã hoà hoãn hơn, nhưng làm gì chăng nữa cô vẫn thấy anh cùng ngày xưa rất khác. Diệp Kì cô lớn lên từ khó khăn, tồn tại được cũng từ nơi khó khăn, cô đã sớm quen với nó rồi nhưng đối với Lâm Hiển, đứng trên góc độ một người từng trãi cô thấy anh vẫn chưa trưởng thành. Anh có thể tự tin khi anh có mọi thứ trong tay, nhưng những khi công việc hay cuộc sống anh gặp khó khăn, anh mau nản.
Thanh xuân của cô nhìn lại, từ nhỏ đã mồ côi ba mẹ chết sớm nên cô phải tự lực sống, hôm nay ở với cô hôm sau bị nhà dì đuổi ngày mai bị chú chối bỏ ngày kia thì bị dượng đuổi đi. Diệp Kì biết, đoá hoa mọc được ở vùng đất khô cằn chính là đoá hoa đẹp đẽ nhất, vì thế cô luôn lạc quan mỉm cười trước mọi việc. Khoảng thời gian cô bị nhà chồng trước hất hủi cô vẫn cắn răng không để nước mắt rơi, bồng con ra khỏi nhà lên đây đối chội với bao khó khăn. Có hôm mưa to, cô phải dầm mình chạy tìm mua sữa cho con, có lúc cô đói meo chỉ dám nhìn người khác đang ăn mì nóng trong quán. Bao đau khổ tủi hờn cô đều nếm trải qua, roi vọt đã rèn luyện cô thành con người tự lập cứng rắn, cũng may có Đỗ Phi nhìn thấy cô trong đêm mưa ngồi ôm Nhã Nhã đáng thương, cậu thanh niên không nhiều tiền lúc ấy đã trích ra khoảng tiền nhỏ trong sổ tiết kiệm để mẹ con cô thuê nhà rồi từ từ cố gắng, chính vì vậy cô tồn tại được đến hôm nay cũng nhờ vào một phần từ Đỗ Phi
“ em à hôm nay chúng ta đến nhà dì anh” Lâm Hiển đi từ phòng tắm ra, Diệp Kì đang nằm đọc sách
“ đi buổi trưa đấy, chiều nay nhà dì có tiệc nhỉ, trưa nắng anh nhớ uống thuốc chống say nhé” cô biết Lâm Hiển từ nhỏ đã là cậu ấm, nên cô hay lo lắng cho anh từ những thứ nhỏ nhặt
“ không sao đâu em, vậy nhé trưa chúng ta đi giờ anh đi gặp bạn một chút” thái độ anh mấy nay đã dễ chịu lại nên cô cũng không muốn giận anh, dù gì nhịn nhau một chút cũng tốt
“ đừng uống say nhé” nếu anh say sỉn về nhà thì không thể lái xe rồi
“ anh biết mà”
Trưa một giờ mặt trời đã lên cao, Diệp Kì thấy Lâm Hiển vẫn chưa về nên lấy di động gọi cho anh
“ ok bà xã...anh về rồi” trong giọng anh rất kì lạ, không phải anh say đó chứ?
“ em nói anh đừng nhậu nhẹc mà” anh loạng choạng bước vào nhà, mùi bia rượu nồng nặc. Cô đã biết anh thích uống rượu cũng biết bạn anh sẽ không tha cho anh nên đã nhắc anh trước, nếu trưa rãnh cô sẽ để anh thoải mái, nhưng chiều nay nhà dì có tiệc, anh không biết sao?
“ anh dậy nổi để đi không” cô ghét nghe mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc, chồng trước của cô cũng có mùi như vậy mỗi khi về nhà chỉ khác là gã đàn ông kia về liền lấy hết tiền cô đi đánh bạc, còn người này thì về nằm vật vã trên người cô
“ mười lăm phút nữa gọi anh nha...anh chở em đi” cô chán khi nói chuyện với những người không tỉnh táo như vầy, được, mười lăm phút sau cô gọi anh
“ Lâm Hiển...dậy đi anh...không chúng ta sẽ không đến nhà cô được” cô lây anh dậy, người trước mặt vẫn nhựa nhựa không tỉnh, miệng thì nói lãi nhãi không đâu vào đâu, cô thấy rất khó chịu
“ Lâm Hiển...Lâm Hiển...anh à?” Anh vẫn không dậy, còn quơ tay chân tùm lum
“ Nhã Nhã, đi với mẹ baba không dậy nổi đâu chúng ta đi” Nhã Nhã thấy baba không ổn, trong trí nhớ con bé những hình ảnh trước mắt của baba rất quen, khi xưa bé còn nhỏ loáng thoáng cũng nhớ chút gì đó tương tự
Diệp Kì dắt con đi một mình, “ anh say rồi nên không dậy nổi, em và con đến nhà cô vậy, anh nghỉ ngơi đi” sau khi ghi note và đắp chăn cho Lâm Hiển cô liền rời đi
Diệp Kì đi tiệc đến lúc ra về cũng không muốn về nhà, cô cùng Nhã Nhã đến nhà Diệu Vy chơi một chút
“ anh ta dạo đây sao lại thế, cậu cảm thấy ổn chứ” Diệu Vy tay gọt cam, ấn tượng ban đầu của cô với anh, người đàn ông này thật sự rất tốt có thể chăm sóc và mang đến hạnh phúc cho Diệp Kì, nhưng sao giờ đều ngược lại hết vậy?
“ nói đúng ra là sau khi cưới thì mình đã thấy những thay đổi nhỏ rồi, từ từ thì thành ra như vậy” cô không phải một người con gái nhu nhược yếu mềm không suy nghĩ, đối với cô cái gì đúng cô sẽ chấp nhận nhưng anh như thế làm cô rất buồn
“ cậu hình như không có số làm vợ phải không? Gặp tên nào là có chuyện với tên ấy”
“ mình đã cố gắng hết tất cả, mình chu đáo hết tất cả, sao giờ lại thế này chứ” cô từng mong đến một kết thúc khác đẹp đẽ hơn, nên cô đã vun đắp cho gia đình này với tất cả yêu thương, cô muốn an phận làm một người vợ tốt mẹ tốt, nhưng tại sao vẫn có việc ngoài ý muốn xảy ra
“ đâu phải do cậu đâu, cậu đã rất tốt rồi, phụ nữ bọn mình nhìn sao cũng vẫn thấy thiệt thòi quá” Diệu Vy là cô bạn rất thân với Diệp Kì, cô cùng Diệp Kì như hai chị em cô biết rõ bạn mình thế nào, Diệp Kì là một cô gái tốt trước giờ luôn chịu ức không nói, hồi xưa cũng vậy bây giờ cũng vậy
“ reng...reng...reng” đang nói chuyện thì di động Diệp kì kêu, là Lâm Hiển gọi đến
“ em đâu rồi” giọng anh vẫn say ngủ, hình như chưa tỉnh táo
“ em có để sẵn canh trong tủ, có ghi lại note cho anh em và con đi tiệc của dì về rồi, giờ đang bên nhà Diệu Vy” cô nhỏ nhẹ nói với anh, dù anh khiến cô khó chịu cô vẫn là vợ anh, cô nhường anh vậy, nếu điều đó làm mọi việc êm ã
“ em biết mấy giờ chưa mà còn lang thang ngoài đó?” Cô nhìn đồng đeo tay, mới tám giờ tối
“ em và con đến thăm Diệu Vy, vẫn chưa trễ chút nữa tụi em sẽ về, anh ăn cơm đi em ăn rồi” cô vẫn nhẹ nhàng trả lời anh
“ em về đi nha” giọng anh vẫn không có lấy chút hoà hoãn, nghe trong đó mang tính cảnh cáo nhiều hơn
“ Lâm Hiển, chút nữa em sẽ về em và Diệu Vy đang nói chuyện” cô vẫn tiếp tục nhịn nay mới tám giờ tối, anh tắt máy sau đó lại gửi tin nhắn
“ lát về em và con em tìm chỗ nào ngủ đi nha, khỏi về nhà” bao nhiêu nhường nhịn trong cô mất sạch
“ thôi cậu về đi, không lại có chuyện đấy” Diệu Vy thấy tình hình căng thẳng thì khuyên cô, cô thật lo lắng Diệp Kì lại có chuyện với chồng
“ mình chưa muốn về” tại sao cô phải về? Cô nhường anh như vậy sao anh lại ngang ngược thế chứ? Anh là đàn ông không phải phụ nữ, anh cần gì nói như thế? “ em và con em” anh vẫn dùng lời nói chia ranh giới với Nhã Nhã, sớm không chấp nhận được Nhã Nhã sao lại cố che đậy làm gì? Cho cô thấy những mặt tốt của anh làm gì rồi giờ đây lại như vậy, sự thật phũ phàng
“ thôi kệ anh ta đi, về đi nào không anh ta lại gây chuyện” Diệu Vy vẫn lo lắng
“ ừm vậy mình về” cô vẫn là nhường một bước, không biết là lần thứ mấy rồi cô không chấp nhất anh
“ Lâm Hiển mở cửa nào” cô nhanh chóng về nhà, nếu tối nay không phải cô cố kìm nén thì giờ cô đã không về với anh
“ Lâm Hiển mở cửa cho em và con đi” cô từ ngoài nhìn vào cửa sổ, anh đang nằm trên salon nhưng không nhúc nhích, rõ là đang thử sức chịu đựng của cô
“ Lâm Hiển, anh nghe không” anh vẫn nằm yên
“ anh à....anh à” cô gọi lớn như cầu cứu, người đàn ông vẫn không thèm quan tâm
“ nếu không dẫn xe vào nhà thì mất xe đừng trách” cô quăng chìa khoá vào cửa sổ, sau đó lạnh nhạt ẵm Nhã Nhã xoay đi, đêm nay anh cho cô thấy anh là “ đàn ông“. Nhã Nhã không cần hỏi cũng biết, mẹ biết ấn tượng của con với baba hôm nay là cực kì tệ