Rượu Yêu

Chương 57: Chương 57: Bước đầu làm người nổi tiếng (1)




Chuyện Thôi Kiệu Hôn được Giang Hoa đề cử thử vai vào Gót Đỏ nhanh chóng được truyền đến tai đạo diễn của phim. Nghe phong phanh cô Thôi rất đẹp, tài diễn tuy không xuất sắc nhưng cũng là nhân vật được một vài người ưu ái.

Đạo diễn của Gót Đỏ họ Thắng, ông ta nghe chuyện từ trợ lý của mình nói, sau đó quay sang hỏi Trần Diễn Tông đang ngồi bên cạnh: “Cô này diễn cùng bộ “Thêu Hoa”, cậu có biết không?”

Trần Diễn Tông đeo kính râm, vẻ mặt không rõ cảm xúc trả lời: “Tôi chỉ mới biết qua.”

Đạo diễn Thắng hắng giọng, bởi vì phim thật sự đang cần thêm người, mà vị trí này nếu có người đẹp vào thì ắt hẳn sẽ càng đi lên.

Trợ lý lúc này lại nói thêm: “Tôi đã gặp cô Thôi, thật sự rất đẹp, hình như còn là con nhà giàu, hôm kia đi làm còn thấy có xe Vivere đưa rước nữa.”

Đạo diễn Thắng hỏi: “Thật vậy sao?”

“Đúng.” Nói rồi anh trợ lý còn cố ý đưa Weibo của Thôi Kiệu Hôn ra để làm chứng, dù sao Giang Hoa cũng nói hết lời, anh ta cũng phải có tâm một chút.

Quả thật là vừa trẻ đẹp lại vừa có tiền. Nhìn xem, chắc chắn đây là tiểu thư nhà có tiếng, nhưng mà chẳng phải là sinh viên năm tư sao, nào lại có thời gian rảnh rỗi đi làm diễn viên nhỉ.

Ấy, mà trường hợp này cũng bình thường, chẳng phải có rất nhiều diễn viên bắt đầu vào nghề từ lúc còn đi học sao.

Đạo diễn Thắng gật gù, “Vậy xem thử, Giang Hoa gửi qua chắc cũng không tệ.”

Trần Diễn Tông không ý kiến gì, cho nên cuộc gọi từ đạo diễn Thắng nhanh chóng tới chỗ Thôi Kiệu Hôn, một ý nhanh gọn là muốn cô thử vai diễn, một tuần sau sẽ bắt đầu.

Giang Hoa đầu tiên nghe tin là vô cùng sốt sắng, sau đó là vui mừng nói cho Thôi Kiệu Hôn đủ thứ từ kinh nghiệm mà mình có được.

Cũng đã qua một tuần Thôi Kiệu Hôn đến trường quay, cảnh quay của cô cực kỳ đơn giản, chỉ việc đi bên cạnh nam chính và diễn đúng cảm xúc là xong, cho nên cũng không cần quá nhiều phiền phức.

Nhưng mà may mắn thay, đi cạnh nam chính nhiều lần như vậy, cho nên bây giờ cũng có rất nhiều người xem để ý đến, nhưng vẫn chưa rõ cô là ai mà thôi.

Điều này Giang Hoa rất rõ, bởi vì có một vài người hâm mộ đã bình luận hỏi thăm diễn viên mới lên là ai.

Thôi Kiệu Hôn che mặt, “Em lo quá.”

Giang Hoa nói: “Lo cũng đúng, chị có làm em áp lực quá không, nếu em cảm thấy không thể thì chị có thể giúp em hủy buổi thử vai.”

Thôi Kiệu Hôn nghe vậy vội lắc đầu, “Làm như thế sẽ ảnh hưởng đến chị mất.”

Giang Hoa cười: “Phải, cho nên em phải cố gắng làm sao cho nhận được một vai.”

Thôi Kiệu Hôn yên lặng cúi đầu, sao cô lại có cảm giác giống như Giang Hoa đang cố gắng đưa cô vào giới showbiz càng nhanh càng tốt vậy.

Giang Hoa lấy điện thoại mở một tệp mà trợ lý đạo diễn Thắng đã gửi cô trước đó, “Đây là tất cả những vai còn thiếu trong “Gót Đỏ”, em xem thử đi.”

Trong đây cũng có một vai diễn là kiều nữ, chính xác là một người mẫu kiêm nữ đại gia danh tiếng. Thôi Kiệu Hôn vừa đọc đến đây lập tức có cảm giác muốn thử vai diễn này.

Khụ…

“Sao, em thấy em hợp với vai diễn nào?”

Thôi Kiệu Hôn ngập ngừng một lát, “Vai này có được không?”

Giang Hoa đọc kĩ, sau đó cười ha hả, “Được được, em rất hợp làm người mẫu nha.”

“Không, không phải…” Thôi Kiệu Hôn đỏ mặt, “Chủ yếu là do em đang đảm nhiệm vai kiều nữ trong “Thêu Hoa”, như vậy thì có thể dễ dàng hơn cho bên kia.”

Giang Hoa phẩy tay, “Cũng không chắc, trong mỗi bộ phim thì tính cách nhân vật khác nhau. Em xem, trong “Thêu Hoa” em là nhân vật qua đường gây thiện cảm, còn ở “Gót Đỏ”…” Cô chỉ tay vào dòng chữ cuối cùng của vai diễn: “Em chính là nhân vật phụ mang tính phản diện.”

Thôi Kiệu Hôn: … Khuôn mặt này có hợp với phản diện không nhỉ?

Giang Hoa lại nói: “Hiển nhiên trông em cũng có thể làm phản diện, chỉ cần trang điểm đậm một chút lập tức có thể hóa thành ả phù thủy. Nhưng mà em cũng phải biết, để nhập vai phản diện tốt thì em phải là cho người xem cảm thấy như bản chất thật của em cũng là như vậy.”

“Em chỉ là người muốn đi lên, nhân vật phản diện hiện tại không phù hợp với em.”

Thôi Kiệu Hôn gật đầu, “Vậy chúng ta chọn một vai khác.”

Chọn tới chọn lui cuối cùng Thôi Kiệu Hôn quyết định sẽ nhập vai một cô gái từ nông thôn lên thành phố học việc từ chỗ nữ chính, sau đó từ một cô gái nghèo nàn lạc hậu, biến thân trở thành một cô gái có danh tiếng để trợ giúp nữ chính trên con đường đầy chông gai phía trước.

Nhìn sơ qua thì đây là một vai diễn có chút hơi hướng nhẹ nhàng và cũng khá hợp với thời điểm hiện tại của Thôi Kiệu Hôn giống như Giang Hoa nói.

Giang Hoa gửi tin nhắn cho trợ lý đạo diễn Thắng, sau đó gửi hết bản thảo tóm tắt bộ phim “Gót Đỏ” cho Thôi Kiệu Hôn.

“Hai ngày nữa em sẽ nhận được thông tin nhân vật, còn về phần phân cảnh diễn thử thì trước ngày bắt đầu chị sẽ cố gắng gửi trước cho em.”

Luật lệ từ trước đến nay chưa từng có việc thử vai lại có thể nhận kịch bản thử trước. Nhưng mà Giang Hoa lại có thể lấy được, quả thật là kì diệu.

Dường như đọc được suy nghĩ này qua mắt Thôi Kiệu Hôn, Giang Hoa cười hì hì thành tiếng: “Chỉ cần em cố gắng nhận được vai là tốt rồi.”

Thôi Kiệu Hôn vô cùng cảm kích: “Chị Hoa, cảm ơn chị.”

***

Lúc trở về nhà, hiển nhiên Thôi Kiệu Hôn sẽ thông báo tin vui này cho ba người bạn thân của mình.

Tường Lệ không thể tin nổi: “Thôi Kiệu Hôn, cậu chỉ mới vào vai “Thêu Hoa” chưa bao lâu, làm sao có thể nhập thêm nhiều vai như vậy được.”

Thôi Kiệu Hôn đáp: “Ban đầu tớ cũng có nói với chị Giang Hoa, nếu như vậy thì tớ sẽ không có nhiều thời gian để chăm chút cho “Thêu Hoa”, nhưng mà chị ấy nói đạo diễn Kim đã đồng ý, cho nên tớ cũng không có ý kiến nhiều.”

Lý Nhĩ Vy: “Vậy thì tốt quá, Hôn Hôn cố lên!”

Lục Phiến Nhu cười vui vẻ: “Nhất định phải để cho bọn tớ nở mày nở mặt.”

Thôi Kiệu Hôn có chút ngượng ngùng: “Tớ sợ sẽ không thành công, “Gót Đỏ” là tâm điểm hiện nay, các cậu cũng biết dàn diễn viên hùng hậu góp mặt rồi đó, còn có mấy nhân vật tiếng tăm có ý định tham gia, tớ không biết tớ có làm được không.”

Lý Nhĩ Vy thở dài trong điện thoại: “Người mới bắt đầu ai cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ cần cậu cố gắng là được.”

Tường Lệ nói: “Phải đó, cố gắng là được, dù không thành công thì cậu vẫn là diễn viên trong “Thêu Hoa”, từ từ rồi đi lên thôi.”

Thôi Kiệu Hôn kéo kéo lọn tóc, sau đó vui vẻ đồng ý. Bốn người nói chuyện một lúc thật lâu, đến khi Tôn Dịch trở về nhà, Thôi Kiệu Hôn mới tắt máy.

Trên người Tôn Dịch vẫn còn ám đầy mùi xe hơi, quần áo anh phẳng phiu, tay chân chỉ có chút lạnh, còn lòng ngực thì lại vô cùng ấm áp.

Kiệu Hôn theo thói quen đứng dậy cầm cặp Tôn Dịch để qua một bên, sau đó giúp anh cởi áo vest bên ngoài. Bởi vì ban nãy vừa về đã lao vào nấu cháo điện thoại, cho nên trên người Kiệu Hôn vẫn còn nguyên bộ đầm buổi sáng. Tôn Dịch nghĩ cô mới về, vội nói cô ngồi xuống, sau đó chạy vào bếp lấy ly sữa để trong tủ lạnh ra.

“Mới về nhà uống một ly sữa lạnh rất là sảng khoái.” Tôn Dịch ngồi xuống, “Em uống đi, chút nữa mình đi ăn.”

Hành động này của Tôn Dịch làm cho Thôi Kiệu Hôn xúc động. Anh cũng vừa mới đi làm về, vậy mà lại lo lắng cho cô như vậy, có phải là đã quá ngọt ngào không.

“Sao vậy?”

Thôi Kiệu Hôn cười tít mắt hỏi: “Tôn lão gia có đói không?”

“Tôn lão gia?” Tôn Dịch véo véo cái má tròn của cô gái đang cười khúc khích kia, hai tay anh còn lạnh, mới véo có chút đã làm đỏ cả mặt người ta, “Em học ở đâu vậy hả?”

Thôi Kiệu Hôn ôm tay anh, “Còn không phải gọi anh là lão gia của em sao? Anh không thích à?”

“Thích, em gọi cái gì cũng thích.”

Thôi Kiệu Hôn cười thầm, quả nhiên là người đàn ông dễ thỏa mãn.

“Em có ăn gì chưa?” Tôn Dịch nhìn tới nhìn lui cái má của cô vợ nhỏ, lúc này mới cảm thấy đau lòng, ôi đỏ hết cả rồi.

“Em chưa ăn, nhưng mà em không đói.”

“Sao lại không đói? Cũng quá giờ chiều rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn.”

Tôn Dịch toan tính đứng dậy thì tay đã bị Thôi Kiệu Hôn kéo lại. Cô nói: “Hay là chúng ta gọi đồ về nhà đi, anh vừa mới về lại phải ra ngoài nữa thì sẽ rất mệt.”

Và cô cũng rất lười…

Tôn Dịch cảm thấy Thôi Kiệu Hôn càng lúc càng ra dáng là vợ của anh. “Được, để anh gọi đồ ăn.” Thôi Kiệu Hôn cứ như vậy thì làm sao lại khiến người ta không yêu cho được!

***

Lúc cả hai dùng xong bữa tối, bấy giờ Thôi Kiệu Hôn mới đợi lúc Tôn Dịch xong công việc của anh rồi nói chuyện mình được nhận thử vai phim mới.

Vốn dĩ ban đầu Thôi Kiệu Hôn cũng không cần phải đợi dịp để mở lời thế này, nhưng vì lần trước, khi nghe cô được nhận vào vai phụ của phim bộ phim đầu tay, Tôn Dịch đã tỏ vẻ có chút không vui, dù anh vẫn ủng hộ cô hết lòng.

Thôi Kiệu Hôn nghĩ nếu như đặt mình vào trường hợp anh sẽ trở thành diễn viên, sau đó hết đóng với người này rồi đến đóng với người khác, chắc hẳn cô sẽ không ở cùng với anh nữa. Cho nên dù thế nào, vẫn nên lựa chọn lời lẽ và thời điểm nói cho tốt.

Tôn Dịch để máy tính xách tay cho cô chơi. Đến khi anh từ phòng sách trở lại phòng ngủ thì thấy Thôi Kiệu Hôn nghệt mặt ở trên giường, đã hơn chín giờ mà vẫn chưa ngủ, không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ngồi đó với khuôn mặt vô cùng u sầu.

Tôn Dịch lo lắng, chẳng lẽ là do anh làm việc lâu quá, không để ý đến cô, hay là vì chuyện anh sắp đi Bắc Kinh cho nên không vui?

Tôn Dịch ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, anh lấy tay vén tóc cô ra sau tai hỏi: “Em sao đó?”

“Ừm…” Thôi Kiệu Hôn đặt máy tính xách tay qua một bên, sau đó nói: “Thật ra thì em được nhận vai trong phim “Thêu Hoa” đều là nhờ một cựu sinh viên trường chúng ta, tên là Giang Hoa.”

Tôn Dịch gật đầu, nghe cô nói tiếp: “Chị ấy rất tốt, tuy là người rất có tiếng nhưng lại rất thân thiện. Vừa rồi có một bộ phim được công bố tên là “Gót Đỏ”, bộ phim này anh có biết không?”

Tôn Dịch suy nghĩ một chút, “Đây là bộ phim chuyển thể từ sách đúng không? Anh có một bộ sách còn mới trong tủ.”

Thôi Kiệu Hôn ngạc nhiên: “Ôi anh cũng có sách sao?”

“À, năm trước đối tác của công ty anh là tác giả của bộ sách này, lúc đó anh tiện tay lấy một bộ.” Tôn Dịch kể, “Trong đó còn có chữ ký.”

“Chữ ký!” Thôi Kiệu Hôn bỗng nhiên bị hai chữ này làm cho hớn hở, “Thật tuyệt quá, ở Thượng Hải không mấy ai có được chữ ký của Phù Thư, vậy mà anh lại là một trong số đó.”

“Em thích vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!” Thôi Kiệu Hôn híp mắt, “Lúc trước em cũng chỉ đọc trên mạng, không thể mua sách được, tuy rằng đã qua một thời gian rồi, nhưng mà bộ sách này vẫn còn giá trị rất lớn đó. Anh không biết trước kia bạn trai của Lý Nhĩ Vy tìm bộ sách này cho cô ấy như thế nào đâu, cậu ta chạy ra tận Bắc Kinh nhưng mà vẫn không thể mua được.”

“Hiện giờ tự nhiên ở đây lại có, không những vậy còn có chữ ký của Phù Thư,” Thôi Kiệu Hôn cười ha ha, “Bạn em sẽ ganh tị đến đỏ mắt cho xem!”

Tôn Dịch thấy cô như vậy cũng muốn cười theo, anh nói: “Vậy em nói xem còn bộ sách nào em thích mà vẫn chưa thể mua được không? Hoặc là chữ ký của một tác giả nào đó, chỉ cần có thể thì anh sẽ tìm lấy cho em.”

Thôi Kiệu Hôn trợn mắt: “Thật sao?”

“Thật!” Tôn Dịch vui vẻ, “Anh là ai chứ, chỉ cần em thích thì anh đều có thể làm được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.