Câu nói này… quả thật mang tính sát thương rất lớn.
Thôi Kiệu Hôn có cảm giác mình bị câu nói này của Tôn Dịch làm cho lâm vào thế trận mơ hồ, xoay vòng mãi mà không có lối thoát.
Nhưng mà kéo dài như vậy đã quá đủ, Thôi Kiệu Hôn cố khiến đầu óc tỉnh táo lại. Hai chân ngồi xếp bằng, lưng thẳng lên, Thôi Kiệu Hôn hắng giọng một cái rồi lấy giọng cực kì nghiêm túc nói: “Em muốn nói tiếp.”
Tôn Dịch nghiêng đầu hỏi: “Vậy thì bộ phim đó có liên quan gì tới em?”
“Em… em đã đăng ký thử vai diễn cho bộ phim này và được nhận thử vào tuần tới,…” Nói tới đây, Thôi Kiệu Hôn ngập ngừng nhìn anh, trên khuôn mặt hiện rõ một sự lo lắng, vô tình khiến cho Tôn Dịch vừa muốn phát hỏa lại phải lập tức mềm lòng.
“Chuyện này cũng rất nhanh, chị Giang báo tin cho em chỉ trong vài ngày, cho nên em không kịp nói với anh trước.” Thôi Kiệu Hôn giải bày: “Đến nay em đã nhận được thông tin nhân vật, em nghĩ thời điểm hiện tại nói cho anh là tốt nhất.”
Tôn Dịch hỏi: “Nhân vật này cũng là kiều nữ?”
“Không phải, em chọn nhân vật từ nông thôn đến thành thị để giúp nhân vật nữ chính, trái ngược hoàn toàn với bộ “Thêu Hoa”.”
“Ừ.” Nói thế này thì không hẳn là Tôn Dịch không vui, chẳng qua là anh có chút không nỡ.
Không nỡ để cô làm diễn viên, đóng phim thật sự rất mệt, nếu ngăn cản thì không nỡ để cô giận dỗi, không nỡ để cho mối quan hệ đang đi lên lại bị vướng mắc, cũng không nỡ để cho cô gái của mình được quá nhiều người biết đến.
Suy cho cùng, cũng không nỡ làm cô không vui.
Tôn Dịch hỏi: “Em thật sự muốn làm diễn viên?”
Thôi Kiệu Hôn đáp: “Đến đâu thì đến.”
“Được rồi.” Tôn Dịch thở dài, anh vươn tay ra nói: “Để anh ôm em một chút.”
Thôi Kiệu Hôn ngoan ngoãn, lăn tăn trèo xuống giường ngồi vào lòng Tôn Dịch, cô nghe anh hỏi: “Sao em lại muốn nói với anh?” Đây là công việc của cô, chẳng phải cô muốn là được, lời cô nói ban nãy là cố ý muốn nói anh biết.
Vấn đề này ngay cả Thôi Kiệu Hôn cô cũng không biết vì sao, chỉ là cô cảm thấy nên nói với anh, suy nghĩ ban đầu là vì đặt bản thân mình vào vị trí Tôn Dịch, ngoài ra thì chẳng còn lý do gì khác nữa.
Nhưng mà bị hỏi thế này, trả lời như thế nào cũng sẽ có điểm không tốt, Thôi Kiệu Hôn gác cằm lên vai Tôn Dịch, ngừng một chút đành đáp bừa một câu: “Bởi vì anh là người lớn trong nhà, cho nên phải báo cáo với anh trước.”
Người lớn trong nhà… Nghe qua chẳng khác gì nói anh là lão già (?).
Tôn Dịch vỗ mạnh một cái lên cái bắp chân mịn màng: “Ngớ ngẩn!”
“Nếu em đã quyết định như vậy rồi thì cố gắng làm tốt, anh ủng hộ em.”
Cứ như vậy, Tôn Dịch không phải là không vui, ngược lại khi nghe cô nói chuyện này cho mình, anh cảm thấy rất thoải mái. Cho dù hiện giờ anh có nổi nóng, thì Tôn Dịch cũng không nghĩ rằng mình sẽ can ngăn việc cô tham gia vào dàn diễn viên của bộ phim. Bởi vì chỉ có khi Thôi Kiệu Hôn thích công việc này, cô mới tham gia, mà nếu như đã là việc cô thích, thì Tôn Dịch không hề muốn cản đường cô.
Để cho cô tự do bay nhảy, tự do làm điều mình muốn, chỉ cần Thôi Kiệu Hôn vui, Tôn Dịch cũng vui.
Nhưng sự thoải mái này cũng không duy trì được bao lâu, cách sau đó hai ngày, Tôn Dịch nhận được điện thoại từ Tôn Sâm, anh ấy nói chu trình chuẩn bị ở Bắc Kinh đã hoàn thiện, giữa tuần sau Tôn Dịch đã có thể bắt đầu làm việc.
Mà lịch thử vai của Thôi Kiệu Hôn còn chưa có, Tôn Dịch liền không muốn đi sớm. Anh còn muốn đưa cô đến trường quay, sau đó cổ động tinh thần cô một chút.
Thôi Kiệu Hôn biết chuyện này cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là việc đang khiến cho đau đầu đó là trường báo tin về, ngày hết hạn kỷ luật thôi học của cô sẽ là cuối tuần này. Bởi vì lo cho việc diễn phim, cho nên Thôi Kiệu Hôn vốn đã sớm vứt chuyện này sau đầu.
Hiện giờ nhận tin nhắn của trường, Thôi Kiệu Hôn có cảm giác muốn khóc.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Hoa, nửa tiếng sau thì Giang Hoa đã trả lời.
Giang Hoa nói: “Em cứ tiếp tục việc học, nếu như lịch quay có trùng với lịch học, bên trường quay sẽ sắp xếp giúp em.”
Giang Hoa đã nói vậy, tự nhiên Thôi Kiệu Hôn cũng cảm thấy an tâm.
Đối với việc này, Tôn Dịch không ý kiến, bởi vì anh cũng đã chuẩn bị sẵn đơn xin nghỉ việc tạm thời.
“Anh đã nói từ sớm, nhưng em đừng lo, anh chỉ sẽ ở Bắc Kinh vài ngày, để mọi việc đâu vào đấy rồi anh sẽ trở về Thượng Hải.”
Thôi Kiệu Hôn hỏi: “Chẳng lẽ công việc ở công ty anh rất đơn giản sao? Chỉ cần vài ngày là xong?”
Tôn Dịch cười cười: “Chuyện phức tạp vào tay anh cũng sẽ thành đơn giản.”
Vốn dĩ chủ tịch Tôn đã chuẩn bị trước, chỉ chờ thời gian hợp lý sẽ để một trong ba anh em Tôn Dịch ra Bắc Kinh tiếp quản công ty. Hiện giờ Tôn Dịch là người nhận lấy, đương nhiên cũng không cần phải giành nhiều thời gian xây dựng.
Huống hồ chi Thôi Kiệu Hôn đang ở Thượng Hải, chỉ khi nào còn học ở trường ắt hẳn sẽ gặp lại cái tên Chu Lân kia. Cho dù công việc có nhiều bao nhiêu, Tôn Dịch cũng sẽ nghĩ mọi cách để trở về Thượng Hải sớm nhất có thể, như vậy thì anh mới an tâm được.
Thôi Kiệu Hôn bĩu môi, không thèm quan tâm anh nữa.
***
Trong ba tập phim gần đây, hình ảnh của Thôi Kiệu Hôn trong vai Diêu Ôn trên màn ảnh phim được nhiều người bắt lấy, trên các diễn đàn bắt đầu rầm rộ tìm hiểu nữ diễn viên này là ai.
Kỹ năng diễn tuy không thể hiện nhiều, nhưng nhập vai rất tốt, muốn sắc sảo thì có thể sắc sảo, muốn mềm mại thì có thể mềm mại. Bước đi trên sàn diễn catwalk cũng chưa nhiều, nhưng chỉ một hai cảnh liền khiến người khác chú ý.
Và trên cùng, nữ diễn viên này thật sự rất đẹp!
Tin tức tìm người nhanh chóng lan rộng, bộ phim “Thêu Hoa” là một bộ phim truyền hình được đón xem nhiều nhất nhì hiện nay, cho nên chẳng mấy chốc, những tín đồ tại trường Lưu Sơ chỉ mấy lần nhìn qua liền đoán được chính xác nữ diễn viên này chính là Hoa hậu giảng đường của trường bọn họ!
Có thể nhìn thấy trên màn hình một Thôi Kiệu Hôn mê người như vậy, không cần nghĩ cũng biết tương lai người đẹp Lưu Sơ nhất định sẽ là người nổi tiếng.
Ngay cả ở chỗ Giang Hoa cũng nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi có phải là Thôi Kiệu Hôn đang diễn vai Diêu Ôn trong phim của cô ấy không.
Khi Giang Hoa đưa tin này đến Thôi Kiệu Hôn, cô đã rất ngạc nhiên.
Thôi Kiệu Hôn không ngờ mình được người xem chào đón như thế. Có rất nhiều người bình luận khen ngợi cô đóng tốt, diễn rất có hồn.
Tuy thật ra vai diễn của cô trong ba tập phim cũng chỉ có mấy phân cảnh. Phân cảnh trên sàn diễn và phân cảnh đi cùng nam chính, bởi vì hiện giờ chưa có phân cảnh đi cùng nam chính, nhưng lại được chú ý như vậy thì thật sự khiến người ta vô cùng phấn khởi.
Những lời bình luận và tin nhắn khiến Thôi Kiệu Hôn cảm thấy những lần diễn đi diễn lại một phân cảnh cũng không phải quá cực khổ.
Giang Hoa cười nói: “Có lẽ mọi người đã biết tên thật của em, còn cố ý hỏi em còn đang đóng cho bộ phim truyền hình nào nữa không.”
Thôi Kiệu Hôn vui vẻ đến cười híp mắt.
Giang Hoa lại nói: “Và cũng có vài thông tin bị lộ rằng em đang tham gia xin vai diễn ở bộ “Gót Đỏ”, hiển nhiên mọi người cũng biết em là người mới, cho nên ai cũng mong chờ em sẽ có thể góp mặt vào dàn diễn viên của bộ phim đó.”
“Kiệu Hôn, nếu như được vào “Gót Đỏ”, khẳng định tên tuổi của em sẽ nhanh chóng lên cao, có khi cũng trở thành tâm điểm cũng nên.”
Giang Hoa lướt điện thoại, nghĩ xem những tin nhắn từ các nhà đầu tư đang tìm đến chỗ cô ấy có nên nói với Thôi Kiệu Hôn hay không. Thật sự thì chuyện này đối với một người mới như Thôi Kiệu Hôn quả là không phải tầm thường.
Chỉ mới có mấy ngày trên truyền hình thôi mà Thôi Kiệu Hôn đã kéo được khá nhiều công ty truyền thông giải trí, bởi vì ban đầu đứng trên danh nghĩa người giới thiệu, cho nên ai cũng hỏi Giang Hoa trước, sau đó để cô ấy liên lạc với Thôi Kiệu Hôn.
Nhưng mà hiện giờ có lẽ với sức nóng này, Giang Hoa cũng nên giúp Thôi Kiệu Hôn tìm công ty và quản lý riêng, sau đó mới dễ dàng đi nhanh vào giới này được.
Vốn dĩ Thôi Kiệu Hôn không nghĩ đến mình sẽ tiến vào con đường làm người nổi tiếng, cho nên cô cũng không quan tâm lắm về việc công ty hay là quản lý riêng.
Chẳng qua là hiện giờ Thôi Kiệu Hôn thật sự rất phấn khích, vừa vào trang Weibo của mình, Thôi Kiệu Hôn đã nhận được rất nhiều rất nhiều thông báo.
Bạn bè có, các sinh viên khóa dưới có, những người không quen biết càng nhiều hơn.
Hộp thư tin nhắn của lớp dường như là muốn nổ tung. Ngay cả những người bạn không thân cũng hỏi rất nhiều. Ngoại trừ hỏi thăm có phải cô đang đóng phim hay không, mọi người cũng hỏi cả việc khi nào cô quay lại trường.
Hiện giờ ở lớp có rất nhiều sinh viên từ ban khác đến tìm Thôi Kiệu Hôn, ngày nào cũng có người tìm cô để xin chữ ký, nếu không cũng là muốn chụp hình chung.
Mọi người còn nói Thôi Kiệu Hôn khiến cho mọi người tự hào quá rồi.
Thôi Kiệu Hôn không biết mình vui đến bao nhiêu, cô nhắn vào nhóm: “Cuối tuần này tớ sẽ quay lại trường học, mọi người chờ tớ!” kèm theo nhãn dán mặt cười.
Ngay lập tức, đã có tin nhắn trả lời.
Bạn học A: “Kiệu Hôn! Cậu đừng vội, mặc dù bọn tớ thật sự rất muốn gặp cậu nhưng bọn tớ cũng thật sự không muốn cậu bị đám người ở đây chen lấn đến không còn hình dạng!”
Bạn học B: “Không bằng bao giờ cậu đến trường, hãy nhắn cho bọn tớ một tin, bọn tớ lập tức đón cậu.”
Bạn học C: “Phải phải, đảm bảo an toàn!”
…
Thôi Kiệu Hôn gửi liên tục mấy nhãn dán vui vẻ. Nếu như đi học, chắc chắn cô sẽ đi cùng Tôn Dịch, như vậy cũng không cần thiết nhắc đến việc có an toàn hay không.
Thôi Kiệu Hôn: “Cảm ơn mọi người rất nhiều, mọi người đừng lo, tớ sẽ đến trường sớm.”
Hiển nhiên là một câu này cũng không khiến cho không khí của hộp tin nhắn yên ổn hơn. Nhưng mà Giang Hoa bên kia đã gọi, phải tiếp tục phân cảnh mới, cho nên Thôi Kiệu Hôn cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng chuẩn bị đi qua.
Đến khi hoàn thành hết phân cảnh này, đạo diễn Kim mới cảm thấy quả thật là Thôi Kiệu Hôn cũng rất có khiếu diễn, người đẹp như vậy, lại là Giang Hoa đề cử, ông ngẫm nghĩ nếu như đầu tư vào cô một chút cũng được.