Editor: PNam Tiểu Thư
Vẻ mặt Thôi Kiệu Hôn dường như chẳng có gì thay đổi. Tôn Dịch rất bất đắt dĩ, anh gác cằm lên vai cô nói: “Bảo bối giận anh không nói với em chuyện này sớm hơn à?”
Thôi Kiệu Hôn xoay mặt sang chỗ khác, “Nếu anh nói em sớm hơn về công việc của anh, có lẽ sẽ không ai nói em là được anh bao nuôi.”
Vốn dĩ ban đầu Thôi Kiệu Hôn không muốn lấy anh làm nhân vật bao nuôi này, chỉ là trùng hợp được anh giúp lúc mới gặp nhau cho đến hiểu lầm trên diễn đàn nên cô mới làm quen với anh. Lúc đó ai cũng chỉ biết nhà anh làm ăn lớn, cái chính là “nhà anh” chứ không phải là “anh”.
Cho nên lúc mọi người nói cô là được Tôn Dịch bao nuôi, Thôi Kiệu Hôn cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hiện giờ nhớ lại lời của Á Giáng Lận ban nãy, bỗng nhiên trong đầu Thôi Kiệu Hôn trôi ra suy nghĩ, nếu mọi người biết anh là giám đốc lớn, vậy thì chẳng phải nói cô chính xác là ôm mông anh ăn tiền nhà anh sao?
Thôi Kiệu Hôn thật sự không muốn dính cái danh này cùng với Tôn Dịch, nhất là trong thời điểm này.
Tôn Dịch cười khẽ, “Sau này sẽ không ai dám nói như vậy nữa. Kiệu Hôn, anh tự tin chắc chắn được điều đó.”
Thôi Kiệu Hôn nói: “Chẳng phải anh nói tuần sau anh sẽ đi Bắc Kinh sao? Anh đi rồi thì sao có thể chắc chắn được?”
“Nếu em lo lắng đến vậy thì đi cùng anh đi.” Tôn Dịch nhún vai, “Chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ cần em lúc nào cũng ở cạnh anh thì em sẽ yên tâm đúng không?”
Thôi Kiệu Hôn nhíu mày, “Ý em không phải như vậy.”
“Vậy thì như thế nào?” Mùi hương từ tóc cô tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, anh hít mũi, mùi hương đó nhanh chóng truyền đến tứ chi.
“Nếu em muốn thì sẽ không một ai biết được chuyện anh làm giám đốc công ty Phiên Hoàn. Hơn nữa thời gian anh đi Bắc Kinh cũng không lâu, cho nên sẽ không làm chậm trễ thời gian lên lớp.”
Thôi Kiệu Hôn hồ nghi nhìn Tôn Dịch, “Việc làm ở công ty nhiều đến vô kể, anh còn có thời gian lên lớp nữa sao?” Nhớ tới lúc trước Chu Lân làm giám đốc ở công ty anh ta, ngày nào cũng phải đến công ty một lần. Có khi còn nghỉ học mấy ngày liền để đi công tác gì đó.
Nếu nói Phiên Hoàn này còn có quy mô lớn hơn gấp mấy lần công ty của Chu Lân, vậy thì thời gian của Tôn Dịch ắt hẳn sẽ cần nhiều hơn.
Tôn Dịch cũng biết chuyện này, nhưng anh cũng đã có ý định riêng từ sớm rồi.
“Em tốt nghiệp thì anh sẽ nghỉ dạy.”
“Sao?” Thôi Kiệu Hôn giật mình đến bật dậy, “Sao lại nghỉ dạy? Anh là giáo sư lâu năm của Lưu Sơ đó.”
“Dù sao thì công việc này cũng không thể dư dả được, vả lại sau này chắc chắn anh sẽ không có thời gian.” Tôn Dịch cười nói, “Vả lại em chỉ còn một năm nữa thôi, em không có ở trường thì anh cũng không có hứng đi dạy.”
Cô không ở trường thì quả thật là anh cũng không muốn đi dạy, ý nghĩ này chỉ là mới đây thôi, nhưng mà Tôn Dịch thật sự cảm thấy rất nhàm chán khi không được nhìn thấy cô.
Giống như việc đi đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp này sẽ khiến anh có sức sống hơn vậy.
Thôi Kiệu Hôn bị lời này làm cho đỏ mặt, cô ngượng ngùng cười cười.
“Có ai lại nói như vậy không.” Thôi Kiệu Hôn ngồi xuống, nhẹ nhàng lọt vào lòng Tôn Dịch, “Em không rõ bằng anh, chỉ cần anh quyết định thì em sẽ ủng hộ theo thôi.”
Nhìn cô gái mình yêu như một con mèo nhỏ như vậy, Tôn Dịch hít một hơi thật sâu, không kiềm được mà tiến đến cặp môi đang hé nhỏ kia.
Nụ hôn chậm rãi dịu dàng, nhẹ nhàng đánh bay những phiền muộn của ngày hôm nay.
Cái gì mà giận dỗi, cái gì là nhớ nhung, cái gì là yêu chiều, Tôn Dịch đều truyền hết qua nụ hôn ngọt ngào này.
Thôi Kiệu Hôn vòng tay qua cổ anh, vòng eo bị Tôn Dịch siết lại cảm thấy ê nhức. Cô rướn người, đè mạnh anh xuống ghế, bàn tay như rắn nước vuốt ve cần cổ thon cao của người đàn ông.
Hơi thở cả hai đều trầm đục, dường như ánh đèn sáng trên trần cũng không làm ảnh hưởng gì. Cúc áo Tôn Dịch lần lượt bị cởi bỏ, vòm ngực rộng chớp mắt hiện ra, Thôi Kiệu Hôn thở dốc, cô nhìn anh, nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Thầy Tôn, có muốn ăn em không?”
Giọng nói mê người, đôi mắt sóng nước câu lấy hồn anh. Tôn Dịch cảm giác mình như bị rơi vào bẫy, dù biết lối thoát nhưng lại chẳng muốn rời ra.
Anh nâng đầu, vì sao lại không muốn?
***
Trên giường vẫn còn chút vương vấn mùi hương hoan ái của đêm hôm qua. Tôn Dịch đã đi từ sớm, Thôi Kiệu Hôn sắp xếp lại chăn gối, vừa cười vừa nhớ lại những gì xảy ra thì không khỏi đỏ mặt.
Sáng nay cô phải đến phim trường, vì để đảm bảo thời gian cho nên Thôi Kiệu Hôn gọi xe đến trước, sau đó mới nhanh chóng xuất phát.
Hợp đồng cũng không dài dòng, vì ở đó cũng có Giang Hoa, cô ấy cũng giúp Thôi Kiệu Hôn xem qua hợp đồng vài lần, cảm thấy ổn rồi thì mới ký.
Xong xuôi tất thảy, lúc này đạo diễn mới nói: “Trong quá trình chắc chắn sẽ có một vài phân cảnh thân mật, việc này nhất định phải có, cô Thôi nếu có gì vướng bận thì xin hãy cân nhắc trước.”
Thôi Kiệu Hôn cũng rõ điều này, cô gật đầu, “Tôi đã biết, cảm ơn đạo diễn Kim.”
Kim Chính Đạo gật đầu hài lòng, nói vài câu rồi mới rời đi.
Giang Hoa thấy Thôi Kiệu Hôn thật biết điều, những chuyện này nếu nói với người mới khẳng định sẽ rất phiền, vậy mà cô lại có thể thoải mái như vậy.
Nhớ tới lần đầu vào lĩnh vực này, Giang Hoa cũng đã rất khó khăn trong vấn đề đó, điều này khiến cô không khỏi cảm khái hỏi: “Kiệu Hôn, em thật sự có thể đóng những cảnh thân mật sao?”
Thôi Kiệu Hôn biết đây không phải câu hỏi châm biếm, cho nên cười nói: “Em cũng không chắc, chỉ có thể cố gắng thôi.”
Giang Hoa vung tay, “Thật ra cũng không có gì là quá đâu, dù sao vai diễn của em cũng là kiều nữ, cho nên mấy cảnh đó là không thể tránh khỏi.”
“Dạ.”
“Vả lại diễn viên đóng chung cũng không phải hạng xấu gì, cho nên em cứ yên tâm đi.” Giang Hoa cười ha ha hai tiếng, “Ngày trước chị còn rất ngượng ngùng, mong rằng em có thể làm tốt hơn chị.”
Thôi Kiệu Hôn nắm lấy túi xách, “Như thế nào thì em cũng không bao giờ có thể sánh bằng chị.”
Giang Hoa vuốt tóc cười, “Em quá lời rồi.”
Lúc ra khỏi phim trường thì Thôi Kiệu Hôn nhận được cuộc điện thoại của Tôn Dịch, anh nói sẽ cùng đi ăn trưa, bảo cô đứng đó đợi anh một lát.
Thôi Kiệu Hôn đồng ý, chờ khoảng hơn mười phút thì Tôn Dịch cũng tới.
“Lúc anh gọi em là anh đang trên đường.” Tôn Dịch vòng xe, “Cho nên mới tới nhanh như vậy.”
“Dạ.”
Tôn Dịch hỏi: “Ký hợp đồng như thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Thôi Kiệu Hôn lấy điện thoại ra xem ghi chú, “Tuần sau em sẽ bắt đầu vào vai, hiện giờ vẫn là thời gian chuẩn bị lời thoại trước.”
Tôn Dịch gật đầu, “Em còn phải học thuộc lời thoại, thật là mệt nhọc.”
“Không sao cả, dù sao mỗi phân cảnh đều có một đoạn thoại khác nhau, cho nên cũng không quá lo lắng.”
Tôn Dịch nhìn sang, “Bỗng nhiên anh cảm thấy em rất thích làm diễn viên?”
Thôi Kiệu Hôn cười cười, “Không tới nỗi rất thích đâu, chẳng qua nếu phù hợp với mình thì làm thôi. Vả lại em cũng rất lười làm những việc vận dụng trí não.”
“Vận dụng trí não?” Tôn Dịch phì cười, “Nhưng vào giới này thật sự rất khổ. Em gái của bạn thời đại học anh cũng làm diễn viên, con bé đó suốt ngày đi đi về về, thời gian ở nhà thậm chí có thể đếm trên đầu ngón tay, có khi cả tháng còn không thấy xuất hiện ở nhà.”
Anh thật không muốn Kiệu Hôn như vậy chút nào.
Cảm tưởng đến cảnh ngày nào cũng chỉ biết nhớ nhung ở nhà, thật sự là phiền chết anh. Cũng vì nghĩ đến vấn đề này mà từ sáng đến giờ Tôn Dịch chẳng thế nào tập trung dạy học được.
Thôi Kiệu Hôn nghe anh nói vậy thì hơi suy nghĩ một chút, cô đáp: “Cũng không hẳn ai cũng như ai, có lẽ là do em gái của bạn anh nổi tiếng, biết đâu sau này em cũng không có như vậy.” Ngừng một lát, cô lại nói: “Huống hồ chi không biết sau khi đóng Thêu Hoa xong thì em có còn cơ hội tham gia phim gì nữa không.”
“Chắc chắn là sẽ có.”
“Vì sao chứ?”
Tôn Dịch híp mắt, “Anh nói rồi, vì em đẹp.”
Thôi Kiệu Hôn: “…” Đẹp thì có thể làm được tất cả sao?
Hiển nhiên là cô không chắc chắn về việc này, dù sao thì rất nhiều năm sau có rất nhiều nữ minh tinh khác nói lại vấn đề trên. Và không có gì phải lo lắng cả, fan hâm mộ cô rất nhiều, người đẹp mà… Đi đâu cũng đều có lợi cả.
***
Bởi vì buổi chiều Tôn Dịch còn có tiết, Thôi Kiệu Hôn thì ở nhà nhàm chán, cho nên cô hẹn ba người bạn của mình đi ăn.
Lý Nhĩ Vy uống một ngụm bia, đầu mày đuôi mắt đều vui vẻ nói: “Sau này nhờ phúc Hôn Hôn rồi, ha ha.”
“Phúc gì chứ.” Thôi Kiệu Hôn cắn một miếng sườn non, “Chẳng qua chỉ là đóng vài cảnh phim thôi, tớ còn không biết được khả năng của mình có tốt hay không.”
“Chẳng phải đã được chọn rồi sao? Nếu không tốt thì sao đạo diễn có thể chọn cậu được.” Tường Lệ chu môi, “Dù không tận mắt nhìn thấy cảnh cậu diễn thử, nhưng mà tớ tin chắc cậu sẽ làm rất tốt.”
Thôi Kiệu Hôn toét miệng cười, “Cảm ơn.”
“Thật ra thì cảnh diễn thử đó chẳng qua là tớ tự đưa vào tình huống của mình nên mới đạt thôi.” Thôi Kiệu Hôn nhớ lại ngày hôm đó, “À, bạn diễn thử của tớ là Vương Triệu Anh đó.”
Cả ba đồng loạt trợn mắt: “Sao? Vương Triệu Anh?”
Thôi Kiệu Hôn bật cười khúc khích, cô lấy điện thoại, mở weibo lên rồi nói: “Anh ta cũng là diễn viên nữa, anh ta nói lúc trước có theo dõi mình, chẳng qua sau này không còn nữa. Ngày hôm kia lúc kết thúc, mình với Vương Triệu Anh có kết bạn với nhau.”
Vương Triệu Anh là nam thần weibo, ba cô bạn kia hiển nhiên không ngờ tới số Thôi Kiệu Hôn lại tốt đến như vậy.
Thôi Kiệu Hôn lại nói: “Lúc đó tớ cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà nhìn một lát mới nhớ tới anh ta là ai.”
“Cũng phải thôi, lúc trước trong mắt cậu ngoài Chu Lân ra thì còn có ai nữa đâu.” Lý Nhĩ Vy bật thốt, nói xong mới biết mình nói sai, cô ngượng ngùng cười một tiếng.
Thôi Kiệu Hôn cũng không để ý, lại nghe Tường Lệ hỏi: “Cậu nói cậu đưa tình huống bản thân vào, vậy cảnh đó như thế nào vậy?”
Lục Phiến Nhu cũng rất tò mò, liên tục gật đầu bảo Thôi Kiệu Hôn kể lại.
Ngẫm tới nếu như các bạn của cô biết cô đánh nam thần như vậy, có chắc rằng sẽ buông tha không đây?
Thôi Kiệu Hôn hắng giọng, qua loa tường thuật lại hết sự việc. Suy nghĩ hết từ đầu đến cuối, Tường Lệ tỏ vẻ thâm trầm nhìn người sắp được làm diễn viên nói: “Có phải cậu đã ngã lòng với thầy Tôn rồi đúng không?”
Thôi Kiệu Hôn không hiểu: “Ngã lòng?”
“Chính là kiểu của Lục Phiến Nhu với Vũ Khôi đó.”
Thôi Kiệu Hôn sặc: “Khụ!”