Editor: PNam Tiểu Thư
Đúng là ghét của nào trời trao của đó, vừa không muốn gặp hai người này, mấy phút sau lại phải nhìn thấy bọn họ.
Thôi Kiệu Hôn cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo, còn tưởng Chu Lân sẽ không đến những nơi như thế này nữa, hóa ra là còn đưa thêm con nhỏ chết tiệt này tới đây.
Vốn dĩ Tôn Dịch là một người điềm tĩnh, ngoại trừ Thôi Kiệu Hôn thì chưa ai có thể đá động được tâm tình của anh.
Vậy mà giờ đây lại có thêm một bạn sinh viên trong trường dám mở miệng nói anh là “kẻ bao nuôi”. Mà vấn đề không phải ở đó, vấn đề là ở chỗ cô bạn này dám xiên xỏ Thôi Kiệu Hôn là loại con gái không tốt.
Thôi Kiệu Hôn là cục vàng trong tay anh, ở đâu lại xuất hiện người bất lịch sự như vậy chứ.
Tôn Dịch bước lên một bước, khuôn mặt điển trai lạnh xuống, anh vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy phía sau bạn học kia chính là người yêu cũ của Thôi Kiệu Hôn.
“Á Giáng Lận, cô đừng làm loạn.” Chu Lân điên tiết, một phen muốn kéo cô ta đi.
Thôi Kiệu Hôn thấy một màn này, trong lòng cười lạnh thành tiếng.
“Một đống phân bốc mùi, thật là ảnh hưởng sức khỏe.” Tôn Dịch không muốn Thôi Kiệu Hôn bị phiền, lập tức nắm tay cô, “Chúng ta đừng ở đây nữa.”
Đối với Tôn Dịch mà nói, ở trong trường anh là giáo sư của bọn họ, nhưng mà ở ngoài trường thì tự động biến thân đi.
(Biến thân: ở đây có nghĩa là thay đổi thân phận.)
Thầy trò có nghĩa là gì, đối với người vô học như cô gái kia thì tốt nhất là nên như vậy. Dù sao thì Tôn Dịch anh cũng không sợ ai ở đây cả.
Hiển nhiên là không ai nghĩ tới người mở miệng là thầy Tôn.
Thôi Kiệu Hôn kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt kia hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất buồn cười, có phải là mắng người như vậy sẽ rất là tổn thọ cho một người đàn ông đã hơn ba mươi không?
Nhưng mà vừa rồi anh cũng là vì cô thôi.
Thật là đáng yêu.
Thôi Kiệu Hôn chu môi, ngọt ngào dạ một tiếng.
Á Giáng Lận bị Tôn Dịch làm cho ngây người. Một lúc sau cô ta mới phục hồi, bấy giờ thì nhìn thấy Chu Lân đang đau khổ hướng mắt về phía Thôi Kiệu Hôn.
Cô ta tức giận, quay đầu lại cười một tràn châm biếm: “Trò không ra trò, giáo sư không ra giáo sư. Hai người cũng hợp nhau lắm, đi đâu cũng tạo nên dấu ấn không thể quên.”
“Cũng như cô cả thôi, đi đâu cũng bôi phân trên người lên chỗ khác.” Thôi Kiệu Hôn quay lại, cười nhạt, “Đống phân thối nhất tôi từng giẫm lên chính là cô, đồ đê tiện!”
Đã là tiểu tam thì thôi, lại còn bày trò đứng trước mặt người khác mắng chửi nữa.
Thôi Kiệu Hôn thật không biết cấu tạo đầu óc của Á Giáng Lận được làm từ cái gì, nếu không phải học chung trường với cô ta, Kiệu Hôn còn cho rằng đầu óc cô ta là từ phân trào ngược lên trên.
Á Giáng Lận còn muốn gân cổ lên mắng, nhưng mà Chu Lân đã kịp thời ngăn lại.
Tay cô ta bị móng Chu Lân bấu vào đến phát đau, anh ta nghiến răng, thật sự hận không thể đập chết người phụ nữ ngu xuẩn này.
Nhân viên trong cửa hàng cảm thấy sợ hãi, dù sao thì chuyện khách quý cũng không tới phiên người như bọn họ chen vào. Nhưng mà đây là chỗ công cộng, thấy chuyện cũng có thể đi xuống thì cô ấy (Nhân viên) mới bước ra.
“Thôi tiểu thư, cô có muốn xem tiếp đồ không?” Trước mắt thì hai người Thôi Kiệu Hôn vẫn có giá trị khách hàng hơn.
Tôn Dịch bị mất hứng, nhưng mà anh cũng không vì chuyện này mà không thể không mua đồ đẹp cho Thôi Kiệu Hôn được, cho nên Tôn Dịch trả lời thay: “Ừ có.”
Thôi Kiệu Hôn cười khẽ, cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn hai người kia một cái, sau đó cũng không thèm để ý nữa, ôm tay Tôn Dịch bước đi.
***
Chu Lân vừa cảm thấy mất mặt, vừa cảm thấy buồn khổ.
Rõ ràng là anh ta có thể êm xuôi bước ra khỏi đó, nhưng đều tại Á Giáng Lận kia.
Ban nãy lúc ra khỏi cửa hàng, anh ta cũng không có chở cô ta về, một mạch đi về xe mình, bỏ lại cô ta ở phía sau.
Chu Lân biết rõ Á Giáng Lận sẽ tức điên lên, đó là cái giá cô ta đáng phải trả!
Một kẻ vô liêm sỉ không biết điều, vậy mà Chu Lân lại bị cô ta nắm thóp. Điều này thật khiến cho Chu Lân cảm thấy rất bất lực.
Anh ta lái xe về nhà, nhanh chóng thay đổi mật mã chìa khóa, sau đó mệt mỏi lên lầu.
Những bức hình ngày trước chụp chung với Thôi Kiệu Hôn đã bị Á Giáng Lận thừa lúc anh ta không có ở nhà mà vứt bỏ, chỉ còn lại vài tấm để trong tủ.
Mặc dù trong lòng thầm biết rằng anh ta không thể cứu vãn được mối quan hệ này, nhưng mà Chu Lân vẫn thật sự mong muốn mình sẽ có thể còn nằm trong tim Thôi Kiệu Hôn dù chỉ một chút.
Nhưng xem ra anh ta đã mong mỏi một chuyện không thực.
Thôi Kiệu Hôn thật sự đã vứt Chu Lân ra khỏi tâm trí mình từ lâu rồi.
Quá khứ đẹp đến mấy, thì chút chuyện kia đã bị vấy bẩn. Đó là điều mà ai cũng biết.
***
Thôi Kiệu Hôn muốn mua thêm vài món đồ mới để ngày mai có thể đi ký hợp đồng.
Tôn Dịch muốn mua cho cô gái nhỏ của mình một vài niềm vui vật chất.
Hai người ai cũng có cái để muốn, cuối cùng là mua nhiều đến bốn tay hai người xách cũng không nổi.
Về đến nhà, hai người ngồi phịch xuống ghế sô pha, đồ ném hết sang một bên, uống ngụm nước khỏe khoắn, Thôi Kiệu Hôn mới nhăn mặt hỏi: “Có phải em mua quá nhiều đồ rồi không?”
Tôn Dịch nắm lấy tay cô nắn nắn, ban nãy cô cũng xách một ít, lòng bàn tay có chút ửng đỏ, thật là xót chết lòng anh.
“Chỉ cần em thích là được rồi, bấy nhiêu thì có tính nhiều gì chứ.”
Thôi Kiệu Hôn để mặc anh, “Nhưng mà thật phí tiền.”
“Phí cái gì!” Tôn Dịch hôn lên mu bàn tay cô một cái, “Mua đồ cho em thì không được gọi là phí. Tiền anh làm ra bấy lâu nay cũng chỉ đợi để em xài thôi.”
Thôi Kiệu Hôn: “…”
Những lời này anh học ở đâu vậy?
“Kiệu Hôn.” Tôn Dịch vẫn nhẹ nhàng nắn tay cô, anh gọi, “Anh có dự tính tuần tới sẽ ra Bắc Kinh.”
Thôi Kiệu Hôn giật mình, “Ra Bắc Kinh? Sao lại đột ngột vậy?”
Chẳng phải bọn người Lý Nhĩ Vy nói qua đợt kiểm tra các giáo sư mới bắt đầu cuộc trao đổi sao, sao lại đi sớm vậy chứ?
Tôn Dịch nghĩ tới hình như cô vẫn chưa biết chuyện mình là “con ông lớn”, hơn nữa còn đang tiếp nhận vai trò làm tổng giám đốc.
Vốn dĩ Tôn Dịch cũng muốn nói cho cô biết từ sớm, nhưng mà nề hà ngày đầu tiên quen nhau đến nay vẫn không có thời gian, hơn nữa anh không có ý định sẽ làm công việc này. Chỉ là vì chuyện các cô cậu trẻ tuổi thật sự không biết điều, vả lại việc làm giáo sư cũng sợ không đủ kinh tế bằng một nửa việc quản lý nhà hàng và công ty của anh.
Muốn để cuộc sống của anh thêm một cô gái, chăm lo dư dả thì không thể làm một giáo sư thông thường thôi được.
Tôn Dịch mỉm cười, anh nhìn thẳng mắt cô nói: “Thật ra ngoài làm giáo sư Lưu Sơ, chủ của chuỗi nhà hàng Tôn thị, anh còn đang tiếp nhận chức tổng giám đốc nhánh công ty của tập đoàn Phiên Hoàn. Ban đầu anh nghĩ mình sẽ không có thời gian làm việc văn phòng này, nhưng mà thời thế bắt buộc, cho nên anh sẽ bắt đầu tiếp nhận.”
“Tuần tới tổng công ty sẽ mở một cuộc họp, anh sẽ phải ra Bắc Kinh để cắt băng khánh thành.”
Tôn Dịch nói một hơi, lúc này thì Thôi Kiệu Hôn đã rơi vào trạng thái mơ hồ.
Sớm biết Tôn Dịch không phải thuộc dạng tầm thường, nhà hàng Tôn thị thì Thôi Kiệu Hôn cũng đã biết qua, nhưng mà cô còn không biết anh còn làm cho tập đoàn Phiên Hoàn.
Mặc dù không rõ là tập đoàn đó làm về lĩnh vực gì, nhưng mà tên tuổi của Phiên Hoàn thật sự rất lớn. Bạn bè cô ai cũng muốn sau khi tốt nghiệp đại học thì có thể được xin một chân vào đó làm việc. Hơn nữa nghe nói ở đây làm ăn rất tốt, lúc trước Chu Lân còn muốn xin vốn đầu tư của tập đoàn này.
Cả bạn trai cũ của Tường Lệ còn mua cổ phiếu của Phiên Hoàn để kiếm tiền ăn chơi.
Vậy mà Tôn Dịch lại là tổng giám đốc.
Có phải cô đang nằm mơ không?
Tôn Dịch không biết Thôi Kiệu Hôn đang nghĩ gì, chỉ thấy cô yên lặng như vậy thì tưởng rằng cô đang không vui vì mình đã giấu chuyện này.
“Kiệu Hôn, không phải là anh không muốn nói sớm với em chuyện này, chỉ là thời gian qua anh không có dịp nào để nói, vả lại chuyện tiếp quản công ty gia đình chỉ là chuyện đột ngột mong muốn, cho nên tới bây giờ anh mới có thể nói với em.”
Thôi Kiệu Hôn lắc đầu, cô hỏi: “Anh làm cho Phiên Hoàn bao lâu rồi?” Nếu như ngày nào cũng lên lớp như vậy, thời gian đâu mà anh làm?
Tôn Dịch đáp: “Trước đến nay anh chưa từng tham gia công tác nào cả.”
“Vậy sao anh có thể trở thành tổng giám đốc?” Đây là thắc mắc từ khi mới anh mới bắt đầu nói của Thôi Kiệu Hôn.
Tôn Dịch nhướn mày, anh hôn mạnh lên mu bàn tay cô rồi nói: “Anh họ Tôn, chủ tịch tập đoàn Phiên Hoàn cũng họ Tôn.”
Ba anh tên là Tôn Trường, anh hai anh là Tôn Sâm, anh là Tôn Dịch, em út anh tên là Tôn Thiệu.
Thôi Kiệu Hôn nghe qua cũng biết anh là con trai của chủ tịch, cho nên mới có thể lên làm giám đốc.
Nói như vậy…
“Anh là rùa vàng.” Thôi Kiệu Hôn bật thốt lên, “Tôn kim quy!”
(Kim quy: rùa vàng).
Tôn Dịch: “…”
“Oa, em không biết anh là nhân vật lớn đến vậy.” Thôi Kiệu Hôn nâng tay ôm mặt Tôn Dịch, ánh mắt soi xét từng chút một, “Nếu vậy thì khuôn mặt này bán ra chắc sẽ được rất là nhiều tiền, cả cái tay nữa, ngực nữa, bụng nữa.”
Thôi Kiệu Hôn múa tay múa chân trên người anh, miệng chu ra nói từng bộ phận một, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tươi tắn, thật sự khiến người khác muốn làm chuyện có lỗi.
Tôn Dịch bật cười, anh vươn tay kéo cô đến, một phen ôm lấy cô vào lòng.
“Kiệu Hôn, anh bán thân này cho em, cả gia sản nay và sau này của anh nữa, có chịu không?”
“Em không có tiền nhiều như vậy.” Thôi Kiệu Hôn vỗ vỗ ngực anh, “Em thậm chí không biết mình có đủ xứng đáng để mua người như anh không.”
Trong giọng điệu rõ ràng là có chút gì đó không vui, hòa thêm ánh mắt kiêng dè vô cùng kỳ lạ.
Tôn Dịch không hiểu vì sao Thôi Kiệu Hôn lại nói những lời này, anh siết chặt eo cô, nhỏ giọng nói: “Em không cần dùng tiền, anh chỉ sợ anh không xứng đáng với em, làm sao em có thể không xứng đáng cho được?”