Đợi Thôi Kiệu Hôn từ phòng tắm đi ra, Tôn Dịch nhanh chóng dắt cô xuống lầu, để cô một mình ngồi trên bàn đợi, còn anh thì xắn tay áo cấp tốc làm cho cô một bát cháo nóng.
Hơi cháo bốc lên nghi ngút, phủ qua gương mặt góc cạnh của Tôn Dịch. Thôi Kiệu Hôn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi cạnh mình, tóc anh được vuốt cao thời thượng, bộ sơ mi sáng màu trên người ngoại trừ trước ngực ra thì hoàn toàn nghiêm chỉnh.
Tôn Dịch cúi đầu, gương mặt nghiêng dưới ánh đèn phản chiếu vẻ điển trai trưởng thành. Là đàn ông, nhưng mà lông mi Tôn Dịch lại rất dài, mũi lại cao, môi thì hơi mỏng, Thôi Kiệu Hôn cảm thấy người thầy kiêm bạn trai của mình đẹp như vậy, chân dài vóc người thì cao, quả thật nếu không làm người mẫu thì thấy hơi tiếc.
Tôn Dịch đẩy bát cháo qua cho cô, nhìn vẻ mặt còn đang thất thần nhìn mình không khỏi nhíu mày, “Em còn không khỏe sao?”
“Không,” Thôi Kiệu Hôn lắc đầu, “Em rất khỏe.”
Người như cô còn lâu mới bị vẻ đẹp dụ người này làm cho mê loạn.
Tôn Dịch kéo môi cười: “Vậy mau ăn đi, anh thổi rồi, không còn nóng lắm đâu.”
Cháo anh nấu là cháo thịt băm, hạt vừa nhuyễn, thịt cũng rất vừa miệng. Thôi Kiệu Hôn ăn muỗng đầu tiên, không nghĩ tới Tôn Dịch lại có thể nấu cháo rất ngon.
Giống như nhìn thấy tâm tư của cô gái nhỏ, Tôn Dịch cười nói: “Bình thường anh ở nhà một mình, nấu đồ ăn cũng không phải chuyện khó.”
Thôi Kiệu Hôn cảm khái, có vẻ thầy Tôn rất thích cười, mỗi lần nói câu nào đều có thể nghe được giọng điệu ẩn ẩn tiếng cười.
Ăn hết bát cháo, Thôi Kiệu Hôn được tận tình chăm sóc, chỉ cần ngồi yên một chỗ, Tôn Dịch lập tức lấy nước cho cô uống, khăn lau miệng, chén bát cứ để đó.
Anh lại kéo cô lên phòng, để cho cô ngồi bên mép giường, còn mình thì đứng dưới giúp cô sấy tóc.
Tóc cô rất mềm, từng ngón tay anh xen qua vô cùng dễ dàng. Thôi Kiệu Hôn ôm cái gối trong ngực, cảm giác da đầu có thể cảm nhận được cả móng tay anh. Cả người cô tựa vào Tôn Dịch, hơi nóng trên tóc dễ chịu làm cho cô cảm thấy rất buồn ngủ.
Nhưng mà Thôi Kiệu Hôn không muốn ngủ, ngược lại rất muốn nói chuyện với anh.
“Tôn Dịch.”
“Ừ, anh đây.”
Không biết nói chuyện này có tốt hay không, Thôi Kiệu nghĩ nghĩ một chút, vẫn là nên nói thì hơn.
“Tối nay phòng túc xá em đi ra ngoài chơi, bọn em đến đường Ông cống… A.” Ban nãy tóc bị Trùng Khánh Tư nắm, hiện giờ anh vô tình chạm nhẹ vào, vậy mà vẫn còn thấy rất đau.
Tôn Dịch nghe cô rên lên như vậy, vội vàng thả máy sấy xuống, tay mở tủ trên đầu giường lấy lọ thuốc nhỏ ra bôi lên vết thương, giống như không cần hỏi cũng rõ ràng nơi cần được bôi thuốc.
Loạt hành động này thêm cả lực tay nhẹ nhàng trên đầu không khỏi khiến cho Thôi Kiệu Hôn cảm giác mình đang được anh nâng niu rất nhiều.
“Tôn Dịch, em không sao.” Thôi Kiệu Hôn nói nhỏ, lại cảm thấy chỗ đau khi nãy được xoa theo hình tròn rất dịu dàng.
Tôn Dịch hỏi: “Còn đau không?”
“Không, không đau.” Không hiểu vì sao hơi ngượng, Thôi Kiệu Hôn lại lí nhí nói: “Khi nãy em gặp chút chuyện, không may bị thương thôi.”
“Chút chuyện?” Tôn Dịch đặt lọ thuốc xuống, tiếng va chạm lanh lảnh vang lên, “Chút chuyện của em chính là cả người bề bộn, tay thì có vết bầm, sau đầu thì là vết thương?”
Vừa nói anh vừa kéo ống tay áo của Thôi Kiệu Hôn lên, vết bầm tím hiện rõ trên cánh tay trắng mịn, càng làm cho hình ảnh trở nên ghê rợn hơn. Tôn Dịch xoay người cô lại, lạnh giọng nói: “Kể hết cho anh, em gặp phải chuyện gì?”
Đôi mắt anh đen ngòm, vẻ mặt lạnh không chút tình cảm nào khiến cho Kiệu Hôn sợ hãi. Cô vội vòng tay ôm lấy eo anh, sợ anh nổi cáu mà áp một bên má vào ngực anh kể hết chuyện ban nãy.
Đương nhiên cô rất biết điều nói giảm nói tránh chuyện gọi Chu Lân đến giúp.
Tuy rằng rất giận, nhưng mà Tôn Dịch vẫn không kiềm lòng ôm ngược lại cô gái ngốc trong ngực. Anh lắng nghe hết thảy, cuối cùng chỉ nhíu chặt hàng mày.
“Kiệu Hôn, gặp những chuyện như thế này, em chỉ cần gọi báo cảnh sát, nếu không có thể đi đến bệnh viện.”
Thôi Kiệu Hôn nức nở: “Em chỉ muốn gặp anh thôi.”
Lại một lần nữa, tim gan người đàn ông bị cô làm cho chảy thành nước.
“Kiệu Hôn, sau này hạn chế đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.” Tôn Dịch thở dài, lấy tay vuốt nhẹ sống lưng cô, “Anh thật sự không muốn em đến những nơi đó.” Hơn hẳn là chuyện buồn lúc trước của em, mà là an toàn cho chính em.
Thôi Kiệu Hôn không hiểu vì sao mình lại bị những lời này của anh mà khóc. Tôn Dịch giống như một con diều hâu lớn, ôm trọn lấy con chim nhỏ là cô. Anh không hỏi cô và Chu Lân có chuyện gì, cũng không hỏi vì sao lại không gọi cho anh.
Hiển nhiên Kiệu Hôn không biết anh có để tâm hay không, nghe nói anh không muốn, cô lập tức gật đầu đồng ý. Bản thân cô cũng không muốn đến những nơi đó nữa, thật sự không muốn.
Tôn Dịch không ngăn Thôi Kiệu Hôn khóc, anh để cho cô trút hết buồn bã ra ngoài, sau đó vỗ về cô một lát mới lấy thuốc thoa cho cô.
Kiệu Hôn nói những vết bầm này cũng không có đau, nhưng mà nhìn vẻ mặt cứng rắn lại nghiêm nghị của Tôn Dịch, cô đành để anh làm thay.
Kiệu Hôn, nhìn thấy những vết thương này trên người em, anh rất đau lòng.
Cuối cùng là đêm đó, Thôi Kiệu Hôn ngoan ngoãn nằm trên giường đợi Tôn Dịch đi tắm rồi vào ngủ chung với mình.
Trong lúc chờ đợi, Thôi Kiệu Hôn lấy điện thoại của Tôn Dịch login tài khoản weibo của mình.
Lệ Lệ: Kiệu Hôn, Phiến Nhu, các cậu có ổn không?
Hòa hoãn đại Phiến: Tớ về ký túc xá rồi, nhưng mà không thấy Hôn Hôn đâu cả.
Nhiễu là Vy: Điện thoại cũng ở ký túc xá rồi, Tường Lệ cậu nói Dương Sung giúp đi tìm Hôn Hôn đi.
Hòa hoãn đại Phiến: Hôn Hôn nói sẽ về với Chu Lân.
Lệ Lệ: Sớm biết như vậy tớ đã nói Dương Sung rồi. Bây giờ anh ta không có ở đây, điện thoại cũng không mang theo.
…
Ôm ôm, ta là Hôn Hôn: Tớ đang ở nhà Tôn Dịch.
Tường Lệ, Phiến Nhu và Nhĩ Vy đương nhiên là vô cùng kinh ngạc. Các cô liên tục hỏi Kiệu Hôn có bị làm sao không, Chu Lân có làm gì cô không. Thôi Kiệu Hôn cảm thấy rất ấm lòng, trả lời từng chút một, sau đó nói ngày mai mình sẽ xin nghỉ. Dù sao thì Tôn Dịch cũng nói, nếu mai không đến bệnh viện thì anh sẽ rất giận.
Tường Lệ nằm ở chỗ Dương Sung, nghe nói đám người Chu Lân cũng đã về hết nhà đỏ. Bấy giờ cô ấy mới báo cho bọn người Kiệu Hôn: “Bọn nhãi Trùng Khánh Tư bị Thư Ngạn đánh cho bầm dập, chắc là Dương Sung đang đi với bọn họ.”
Lý Nhĩ Vy vốn dĩ cũng không muốn phiền toái, cho nên nói thẳng: “Nếu được thì nhờ Dương Sung đánh cho tới khi không dám ra ngoài.”
Tường Lệ: “Tớ cũng đã nói rồi, Dương Sung nói anh ta muốn chừa đường cho sau này.”
Lục Phiến Nhu gửi một nhãn dán buồn bã: “Tớ xin lỗi, không giúp gì cho các cậu được.”
Tường Lệ: “Đừng nói vậy, cũng là do bọn tớ thôi, cậu và Hôn Hôn không sao là tốt rồi.”
Thôi Kiệu Hôn gửi tin nhắn bạn bè một lát, sau đó nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngưng lại. Cô nhắn: “Bây giờ tớ không tiện nói chuyện với mọi người, ngày mai báo danh giúp tớ, chiều tớ sẽ gặp các cậu.”
Ba người kia cũng biết cô đang ở nhà Tôn Dịch, cho nên vội nói tạm biệt, sau đó Thôi Kiệu Hôn lập tức đăng một dòng tin quay bạn bè, Thôi Kiệu Hôn: “Một ngày xui xẻo.”
Đăng xong thì logout, thả điện thoại xuống đợi Tôn Dịch.
Thấy anh bước vào, Thôi Kiệu Hôn ngồi dậy muốn giúp anh sấy tóc. Nào ngờ Tôn Dịch ngăn lại, nói cô nằm đợi anh, để tự anh làm được rồi. Tóc anh vốn ngắn, nhưng mà cũng không phải là ngắn lắm, sấy một lúc khoảng mười phút là xong.
Thôi Kiệu Hôn ôm chăn, đây là đêm thứ hai cô ngủ ở đây, drap giường đã thay đổi, chăn và áo gối cũng khác, chắc là do Tôn Dịch muốn sạch sẽ cho nên cố ý thay. Cô nhìn bóng lưng dài rộng của người đàn ông, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Rõ ràng cô không yêu thích anh nhiều đến như vậy, nhưng lại không hiểu vì sao khi bị Chu Lân ôm lấy, người đầu tiên nghĩ đến lại là anh. Càng quá đáng hơn nữa, chính là không trở về ký túc xá, mà một mạch chạy về nhà anh, ôm anh mà khóc.
Thôi Kiệu Hôn tự nhận mình không phải thiếu đàn ông, hơn nữa cũng không cần người có tiền. Nhưng mà không biết đâu ra lại cảm thấy người thầy này của mình rất là bảnh trai, hơn nữa còn khiến người ta rất muốn ở chung với anh.
Thôi Kiệu Hôn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không biết mình đối với thầy là tình “chú” – “cháu” hay là tình cảm gì.
Tôn Dịch sấy xong tóc, quay qua lại thấy thiếu nữ trên giường ngây ngô nhìn anh.
Tôn Dịch cười nhẹ, anh dọn dẹp bàn giường, sau đó đi ra tắt đèn lớn, trên đầu giường chỉ để lại đèn ngủ.
Thôi Kiệu Hôn thấy anh nằm xuống, khẽ khàng gọi một tiếng: “Tôn Dịch.”
Anh nằm nghiêng qua, nhắm mắt ừ: “Anh đây.”
“Chuyện ban nãy em kể anh, anh có muốn nói gì với em không?” Nếu như là Chu Lân, anh ta chắc chắn sẽ nổi cáu nói đám người ngu xuẩn dám bắt nạt bạn gái anh ta. Vài ngày sau hẳn là sẽ nổi điên đòi đánh nhau hoặc lấy tiền của chèn ép nhà người ta. Nhưng mà vừa rồi kể chuyện, vẻ mặt Tôn Dịch ngoài trầm lạnh ra thì hầu như không có chút gì gọi là phẫn nộ hay là đau lòng buồn bã.
Điều này không khỏi khiến cho cô suy nghĩ, hôm trước anh nói anh rất thích cô, có phải là thật hay không.
Tôn Dịch yên lặng một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Về sau đừng đến những nơi như vậy nữa, anh không muốn em bị tổn thương.”
Thôi Kiệu Hôn không thấy được những gì mình mong muốn, trong lòng nổi lên một cảm giác mất mát: “Chỉ, chỉ vậy thôi?”
Lúc này Tôn Dịch mở mắt, anh kéo cô vào lòng, “Kiệu Hôn, có phải em đang trách anh không quan tâm em không?” Vì anh không thể hiện ra ngoài, cho nên cô không thể thấy?
Thôi Kiệu Hôn nghe nhịp tim anh đập từng hồi, lời muốn nói cũng không biết phải nói như thế nào. Cuối cùng cô lắc đầu, đưa tay ôm lấy anh nói: “Không có gì, chúng ta ngủ thôi, trễ lắm rồi.”
Nói rồi nhắm mắt, tựa như hiện giờ cô đang rất ổn. Tôn Dịch yên lặng, một lúc sau nhận thấy cô thật sự đã ngủ, bấy giờ anh mới thở dài. Hiện giờ chức vụ của anh là giáo sư đại học, không bằng nói không có nhiều quyền hạn gì can thiệp vào chuyện của lứa học sinh, anh cũng không thể đánh bọn trẻ, cũng không thể lấy chuỗi nhà hàng mình mở ra hay là thế lực gia đình phía sau chặn đầu gia đình của bọn họ.
“Kiệu Hôn, anh lo cho em.” Có thể là không nói được, hoặc chỉ có thể làm mà không thể nói. Dù như thế nào, Tôn Dịch cũng thật lòng không muốn cô xảy ra vấn đề gì.
***
Ngày hôm sau quả nhiên là Tôn Dịch đưa đơn xin phép cho cả hai, sau đó tự mình đưa Thôi Kiệu Hôn đến bệnh viện kiểm tra. Trên người ngoài vết trầy xước nhẹ thì không còn gì phải chú ý nhiều.
Lúc trở về, Thôi Kiệu Hôn nói muốn gặp mấy bạn cùng phòng, cô phải bày trò nũng nịu kì kèo một lúc lâu, Tôn Dịch mới để cô dưới ký túc xá. Anh nói khi nào muốn về thì phải gọi anh đưa về.
Sáng nay lớp các cô chỉ học hai tiết, còn lại thì sinh viên có thể trở về hoặc ở lại học thêm ngoài giờ. Đám người Tường Lệ ngược lại vì hôm qua đánh nhau, cho nên càng không muốn học, ba người trực tiếp xin phép hết buổi.
Bởi vì chuyện ẩu đả kia có người quay phim lại, cho nên ngay tối qua đã có nhiều người đăng tin lan rộng, làm cho đại đa số sinh viên phải hổn loạn kinh ngạc. Đặc biệt là đoạn hoa hậu Thôi Kiệu Hôn bị đánh, cảnh này không ngoài dự đoán khiến cho rất nhiều người phẫn nộ.
Bạn học 1: Cái tên khốn kia rõ ràng đã chuyển qua Tái Thượng, tại sao còn dám lảng vảng ở đây gây sự!
Bạn học 2: **! Có nhiều người như vậy, sao lại không ai đứng ra cản thằng khốn họ Trùng kia đánh mỹ nhân của chúng ta! Quá quắt!
Bạn học 3: Nhưng mà không phải là do bạn của mỹ nhân gây sự trước sao, không có lửa thì làm sao có khói?
Bạn học 4: Chủ nhà trên, không xem rõ ngay từ đầu là do đám người kia kéo người tới vô duyên vô cớ làm càn sao? Lại nói có phải bạn là người của ban Triết học không, nếu là người ở ban Triết học thì về hỏi xem Á đại tiện nhà các người làm ra trận lửa gì mới có trận khói này!
…
Bạn học 241: Tôi nói là vì lý gì, đang yên đang lành mà Thôi mỹ nhân bị như thế này. Các người quay phim lại mà không biết giúp cô ấy, ngược lại bấm phím làm đại anh hùng.
Bạn học 257: Mọi người nói tẩy chay người ở ban Triết học, tôi là người ban Triết học, tôi cũng yêu Thôi mỹ nhân, vơ nắm cả đũa như vậy có phải là quá đáng lắm không!
Bạn học 348: Suy cho cùng cũng không phải là lỗi của Thôi mỹ nhân. Không ai thấy, nhưng tôi chỉ để ý Chu lão đại rất lo lắng cho cô ấy, ở đoạn 21:34 anh ta còn đỡ giúp cô ấy một cái chai, nói không oan thì hình như không phải không còn tình cảm.
Bạn học 860: Dựa vào cái gì…
Cả bốn người Thôi Kiệu Hôn xúm lại xem những bình luận trên weibo, cuối cùng thì đúng 9 giờ hôm nay, dòng bình luận đã bị tắt. Rất rõ ràng, hoặc là quản trị mạng trường thấy và báo cáo, hoặc là quản lý ban đã thấy và buộc phải tắt bình luận. Suy cho cùng cũng là bị trường bắt gặp.
Người bạn đăng đoạn phim này đã nổi tiếng rồi.
Thôi Kiệu Hôn thở dài, bấy giờ mới nhớ tới điện thoại của mình còn đang sạc pin. Cô vội vàng rút dây, sau đó mở điện thoại.
Màn hình hiển thị 42 cuộc gọi nhỡ, 12 tin nhắn và thoại chờ. Số cuộc gọi nhỡ trong đó là 37 cuộc từ Tôn Dịch, còn lại là của ba người kia, số tin nhắn và thoại chờ có 8 tin là của Tôn Dịch, 3 tin của ba người kia và 1 tin của Chu Lân.
Số điện thoại của Chu Lân, Thôi Kiệu Hôn vẫn chưa xóa, cho nên dòng tin nhắn hiện lên, cô vẫn bình tĩnh mở ra.
“Hôn Hôn, xin lỗi em, cảm ơn em.” Không rõ là xin lỗi vì hai tháng kia, xin lỗi vì anh ta không tốt hay xin lỗi chuyện gì. Cũng không rõ là cảm ơn vì hai năm cô dành cho anh ta, hay là đã không oán trách anh ta quá nhiều.
Thôi Kiệu Hôn không muốn suy nghĩ làm cho mình đau đầu, cô tắt tin nhắn, xóa hết hình ảnh trong máy, xóa cả tin nhắn anh ta và cô từng qua lại, xóa luôn cả số điện thoại cô lưu là “Tình yêu”, từ nay về sau, trong ký ức của cô, Chu Lân chỉ là một người qua đường, thuận tay vẽ thay cô một bức tranh, không có yêu thương, cũng không có đau đớn.
---
Editor: Vậy là quay trở về cuộc sống an nhàn không có buồn bã, hai chương liên tiếp như vậy để chúc mừng chị Hôn, miaow~.