Lý Nhĩ Vy nhìn qua Thôi Kiệu Hôn, thấy cô trầm mặt ngồi đó không khỏi lo lắng. Ra hiệu với hai người còn lại, Lý Nhĩ Vy nhào tới ôm lấy cô, “Hôm qua ở nhà thầy Tôn như thế nào?”
Thôi Kiệu Hôn cười ha hả, vỗ vỗ cánh tay đang quấn lấy mình, “Tớ còn lo cho các cậu, hai người đã đi bệnh viện chưa?”
Tường Lệ ngồi bên kia nói: “Tối qua tớ đã được Dương Sung chăm sóc.”
“Chẳng phải hai người đã chia tay sao?” Thôi Kiệu Hôn làm vẻ mặt ám muội, “Sao lại vẫn quan tâm nhau đến như vậy?”
Tường Lệ phất tay, “Chia tay trong hòa bình, chia tay trong hạnh phúc.” Cả hai đều chấp nhận, cho nên mới có thể thoải mái như vậy.
Thôi Kiệu Hôn lại quay sang Lý Nhĩ Vy, chỉ thấy cô ấy cười khổ, “Sáng nay là Tường Lệ đi cùng tớ.” Đổng Thần Toại cũng không nên nhắc tới lúc này.
Thôi Kiệu Hôn không nói nữa, thấy hai người bọn họ yên yên ổn ổn như vậy là tốt rồi.
Lục Phiến Nhu vẫn còn xem bình luận weibo, cô ấy lướt một lúc, bất chợt trừng mắt hô: “Không phải chứ, các cậu đến đây, sáng sớm nay Giang Hoa mới đăng bình luận, chị ấy nói ban Triết học luôn là nơi hội tụ kẻ xấu.”
Giang Hoa là cựu sinh viên Lưu Sơ, trên bọn Thôi Kiệu Hôn ba khóa, cô ấy hiện giờ đang là diễn viên nổi tiếng, vậy mà lại để tâm đăng bình luận vào bài đăng này. Vừa đọc vào dòng bình luận cũng đủ thấy Giang Hoa đứng về phía nào, hiển nhiên nhận được bao nhiêu cái thích.
Thôi Kiệu Hôn không hiểu: “Rõ ràng đang nói về vấn đề bọn người Tái Thượng đến đây gây chuyện, tại sao lại chuyển thành vấn đề của tớ, Chu Lân và Á Giáng Lận?”
Tường Lệ nói: “Cậu còn không rõ sao, mọi người nói bởi vì Á Giáng Lận không biết điều làm càn, cho nên mới dẫn đến đàn em khóa dưới cô ta gây sự với chúng ta, như vậy không phải là do cô ta à?”
Lý Nhĩ Vy hừ mũi: “Chuyện không đâu vào đâu, hiện giờ chỉ sợ Hôn Hôn ra ngoài sẽ bị làm phiền.”
Thôi Kiệu Hôn cười không nói, vốn dĩ cô cũng đã quen với việc mọi người chú ý tới mình, hiện giờ thêm một chút bàn tán cũng không có gì nghiêm trọng.
Vài ngày sau đó, Lục Phiến Nhu ở chỗ Vũ Khôi biết được Chu Lân không đi học mấy ngày liên tiếp. Hồ sơ vẫn còn đó, nhưng mà người thì gửi đơn bảo lưu khóa học. Ngược lại Á Giáng Lận ngày nào cũng xuất hiện quanh quẩn tòa nhà khoa chính trị, ngoài cô ta ra thì còn có đám nữ sinh hôm kia gây sự với bọn người Thôi Kiệu Hôn.
Đối với chuyện này thì Thôi Kiệu Hôn ra vẻ không biết chuyện gì cả, mặc cho đám người đó cứ hết nói khéo mắng mỏ cũng không đá động gì tới cô. Sau đó hai tuần thì phòng ký túc xá của Thôi Kiệu Hôn đột ngột bị gửi thư mời lên phòng quản lý khoa, điều mà bọn họ không ngờ tới chính là Tôn Dịch cũng xuất hiện ở đây.
Mấy ngày qua ngoại trừ trên trường, mỗi ngày Thôi Kiệu Hôn ở nhà đều ngoan ngoãn bên cạnh anh. Qua những lời đêm kia thì giữa hai người dường như có màn ngăn rất mỏng, Thôi Kiệu Hôn biết rõ là do chính mình dựng lên. Mặc dù Tôn Dịch đã cố gắng lấy lòng cô từ bữa ăn đến giấc ngủ, việc gì trong nhà cũng là anh làm, chỉ để cho cô vui vẻ ngồi đó hưởng thụ.
Nhưng mà Thôi Kiệu Hôn cảm thấy, như thế nào cũng là anh không thật lòng với cô.
Quản lý khoa đưa tay vào hai cái ghế đối diện bàn, bên cạnh là Tôn Dịch, ông ta nói: “Các em mau ngồi xuống đi.” Giọng điệu bề trên, vừa nghiêm khắc vừa ra vẻ.
Đối với kiểu học sinh ngoan hiền, đột ngột gây ra chuyện lớn này thì quản lý khoa cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Ừ…” Ông ta hắng giọng, “Như các em đã biết, khoa chính trị chúng ta thuộc khoa trí tuệ cao, gom đủ những yếu tố lý luận tài giỏi mới có thể tiến vào đây được…”
“Thầy Trương.” Tôn Dịch là chủ nhiệm khoa, lại còn là chủ nhiệm của lớp H28, cho nên lời anh nói tương đối có trọng lượng, “Chúng ta có thể nói rõ cho hai em ấy biết nguyên do đến đây.”
Vẻ mặt thầy Trương hơi ngượng, ông ta che miệng phụng cái mặt tròn mập mạp xuống nói: “Là như thế này, sau khi đã qua hai lần họp kỷ luật, các em đã là năm cuối của khoa, nhưng lại không biết giữ gìn an ninh riêng của khoa, của trường và khu vực chung, đối với việc các em…”
“Thầy Trương.” Tôn Dịch thở dài, “Cứ để tôi nói.” Anh liếc mắt thấy Thôi Kiệu Hôn nãy giờ vẫn cúi đầu, từ khi vào phòng nãy giờ cô chỉ nhìn anh một cái, sau đó cũng không thấy cô ngẩng mặt lên nhìn.
Tôn Dịch hồ nghi, nhưng mà hiện giờ anh không thể nào bật dậy qua kia vỗ về cô, anh buộc phải ngồi đây nói kỷ luật, “Bởi vì các em đã gây ra trận ẩu đả, hội đồng kỷ luật xét duyệt các em thuộc trường hợp ngoài ý muốn, cho nên kỷ luật các em bảy ngày.”
Giọng anh nhàn nhạt như vậy, lại khiến cho Thôi Kiệu Hôn và Lục Phiến Nhu giật mình. Là sinh viên năm cuối, ai cũng biết nếu như bị kỷ luật thôi học, dù ngắn hay dài thì vẫn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả tốt nghiệp cuối năm.
Các cô còng lưng bốn năm, vậy mà chỉ vì chút chuyện này mà khiến cho thành tích tốt nghiệp bị ảnh hưởng, có quá đáng không chứ! Hơn nữa các cô cũng đâu phải là người gây chuyện trước, chẳng lẽ phòng thân cũng bị phạt sao.
Thôi Kiệu Hôn cảm thấy bất bình, cô ngẩng đầu nói: “Thưa thầy, bọn em chỉ là phòng vệ, cũng không phải bọn em muốn chuyện này xảy ra, sao lại có thể kỷ luật bọn em như vậy?” Chẳng lẽ không còn hình phạt nào khác sao.
Lục Phiến Nhu vội vàng gật đầu, “Phải đó thưa thầy, bọn em còn có người làm chứng là không phải do bọn em gây ra.”
Thầy Trương tỏ vẻ cũng hiểu được cảm nhận của hai bạn học này. Nhưng mà ông ta lại không nói gì, chỉ đẩy ánh mắt qua phía Tôn Dịch. Nghe nói thầy Tôn và bạn học Thôi trước mặt đây là người yêu của nhau, như vậy xử lý cũng dễ dàng hơn có phải không.
Tôn Dịch thấy vậy lại không loạn, anh chỉ bình tĩnh nói: “Là bởi vì đã qua hai lần xem và hỏi người làm chứng xung quanh, cho nên hội đồng kỷ luật mới đưa các em vào trường hợp ngoài ý muốn, kỷ luật bảy ngày cũng không phải là không thích đáng.” Lời anh nói ra cũng chỉ là lời của thầy đối với trò, hầu như một chút tình cảm đan xen cũng không có.
Điều này khiến cho Thôi Kiệu Hôn nổi giận, “Rõ ràng em và Phiến Nhu không ra tay đánh người, nói đánh thì chính là người bên khoa Triết học!”
“Bạn học Thôi.” Tôn Dịch nhìn cô, “Dù như thế nào thì các em cũng là người đứng trong cuộc ẩu đả, hiện giờ có giải thích cũng không có ích gì.”
Lục Phiến Nhu bị ánh mắt này của Tôn Dịch làm cho kinh ngạc. Thôi Kiệu Hôn bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy vô cùng oan ức. Hơn hết là thái độ của Tôn Dịch làm cho cô cảm giác như anh không còn đứng về phía cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Kiệu Hôn đỏ bừng, cuối cùng không nói lời nào nữa, cô cúi đầu như chào hai người, sau đó kéo Lục Phiến Nhu rời đi.
Thầy Trương ngồi ở đó, cảm thấy thầy Tôn hình như nói quá lời rồi, dù sao bạn học Thôi cũng là đại diện hoa hậu ba năm, dịu dàng với người ta một chút cũng không mất miếng thịt nào, vậy mà thầy Tôn lại có thể khắc khe như vậy.
Thầy Trương để hai học trò đi ra, cuối cùng quay sang Tôn Dịch, thấy anh đang yên lặng ngồi đó, phải mấy phút sau anh mới rời đi.
Thầy Trương cảm khái, người già như ông cũng không rõ cách yêu đương của lứa trẻ.
***
Cổ phiếu công ty bị giảm mạnh, hơn hai mươi phần trăm rơi vào tay của phó giám đốc, khoảng thời gian gần đây anh ta còn lui tới với tập đoàn Phiên Hoàn, đoán đi đoán lại nói phó giám đốc muốn tranh giành quyền sở hữu bán lại công y cho tập đoàn bên kia cũng không nói oan.
Chu Lân cầm những tờ văn kiện để chồng chất trên bàn, anh ta là tổng giám đốc, nhưng người dưới tỏ vẻ không muốn nghe theo. Bởi tuổi nhỏ mà muốn trèo cao, chủ tịch đứng trên cũng chỉ có thể qua loa làm theo.
“Phần dự án đầu tư này bị phía công ty Khắc Hưng giành tỷ lệ cao, trong tầm một tháng có thể lên tới sáu mươi phần trăm.”
Chu Lân nghe người ở dưới nói, sau cùng anh ta gật đầu, “Lợi nhuận từ dự án này cũng không quá nhiều, nếu như bên kia giành tỷ lệ cao hơn chúng ta khoảng hai mươi phần trăm, vậy thì không tranh giành nữa.”
“Tổng giám đốc, dự án này bên phía ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, nói bỏ là bỏ như vậy có phải quá dễ dàng hay không?” Một người quản lý mở miệng nói.
Chu Lân lắc đầu, “Chúng ta lấy chất lượng, lợi nhuận chứ không phải lấy số lượng. Chỉ là một dự án nhỏ, chúng ta có thể lấy vốn đầu tư đó để xây dựng một dự án mới tốt hơn.”
Người đó lại nói: “Nhưng thuộc phần này đang trong tầm đi lên, khả năng thu lại vốn vô cùng cao.”
“Vốn không quan trọng.” Chu Lân gấp sổ sách trong tay lại, “Tôi chỉ cần lời, cuộc họp đến đây thôi, mọi người vất vả rồi.” Nói xong anh ta bước nhanh ra ngoài, để lại bên trong cho trợ lý của mình.
Mọi người trong phòng họp thấy vậy chỉ thở dài, nói sao được, hiện giờ Chu Lân là tổng giám đốc, không nghe lời anh ta thì có mà bị sa thải mất.
Dạo gần đây nghe nói chủ tịch tập đoàn Phiên Hoàn đang lùi dần về phía sau, có ý định để lại quyền thừa kế cho ba đứa con trai mình. Chủ tịch cũng đã hơn sáu mươi, tâm vẫn còn mà sức lực thì không đủ.
Tôn Trường cầm tờ báo trong tay, bên kia trợ lý báo cáo tòa tiếp thị chính ở Bắc Kinh đang dần được tu sửa, hiện giờ chỉ thiếu chủ giám đốc điều hành thôi.
Ông gật gù, Tôn Sâm đang ở Trùng Khánh, hiện giờ làm chức giám đốc cũng khá là thư thái. Tôn Thiệu đang quản lý ở Thượng Hải, còn Tôn Dịch… Nghĩ tới đây bỗng chốc ông thở dài.
Trợ lý bên cạnh thấy chủ tịch không vui, mở miệng hỏi thăm một chút, lại nghe ông nói: “Cậu nói xem, vì sao thằng nhóc Tôn Dịch lại thích làm giáo sư đến vậy? Làm giáo sư có gì tốt hơn làm giám đốc chứ?”
Trợ lý nghe nói tới Tôn nhị thiếu, lập tức âm thầm toát mồ hôi, “Chủ tịch à, không phải là tốt hơn hay không tốt hơn, mà đơn giản đó là công việc mà thiếu gia thích.”
“Ngày trước miệng nói muốn làm chủ tịch, giờ gọi về thay tôi làm thì lại không muốn.” Tôn Trường lại thở dài, ông vẫy vẫy tay nói: “Lấy điện thoại, lấy điện thoại, giúp tôi gọi cho Tôn Dịch đi.”
Chuyện nhà chủ tịch đúng là nói mãi không hết. Trợ lý nhanh chóng mở điện thoại, sau đó bắt cuộc gọi đi.
Tôn Dịch bị chuyện của Thôi Kiệu Hôn làm cho mất tập trung, chấm bài cũng không muốn chấm. Anh muốn gọi cho cô, nhưng mà sợ hiện giờ lại không muốn nói chuyện với anh.
Cả tuần qua Tôn Dịch vì chuyện hội đồng kỷ luật mà lo sợ muốn ngất. Anh dùng đủ mọi biện pháp yêu cầu hội đồng xét duyệt giảm tối thiểu mức phạt cho cô, vậy mà cuối cùng vẫn phải buộc thôi học bảy ngày.
Cũng vì chuyện đó mà mấy lần nhà trường bắt anh phải đi lên đi xuống, đi qua đi lại nói cho mọi người biết Thôi Kiệu Hôn là ai. Đồng nghiệp xung quanh cũng chỉ có thể nói lên hiệu trưởng, Thôi Kiệu Hôn rất như thế này, rất như thế kia, anh còn không ngại đãi mọi người một bữa anh thịnh soạn ở nhà hàng truyền thống giá trên trời của mình, đã vậy còn thêm mấy phần quà ưu đãi cho mọi người khi đến trung tâm thương mại.
Tuy vậy mà cuối cùng vẫn là không thể nào bỏ được hình phạt thôi học cho cô.
Lần đầu tiên trong đời, Tôn Dịch cảm thấy mình thật thất bại.
Anh thả bút vò đầu, đang muốn mắng vài tiếng thì điện thoại bên kia bất chợt reo lên. Tôn Dịch nghĩ là Kiệu Hôn gọi, vội vàng bắt lấy không kịp nhìn đã chấp nhận cuộc gọi áp tai lên nghe, “Hôn Hôn.”
Chủ tịch Tôn: “… Tôn lão nhị, Hôn Hôn là ai?”
“Ba?” Tôn Dịch giật mình, lấy điện thoại nhìn rõ người tới mới ngán ngẩm thở ra hơi, “Ba gọi con có việc gì không?”
Giọng chủ tịch Tôn rõ là không vui: “Chẳng lẽ không có việc gì cũng không thể gọi anh?”
Tôn Dịch muốn nói không có việc thì gọi làm gì, rõ ràng là muốn phí tiền điện thoại, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn làm ông Tôn bên kia nổi cáu, “Con đang trong giờ làm.”
“Làm làm làm, anh làm giáo sư hay làm chủ tịch mà còn bận rộn hơn tôi.”
“Ba, làm giáo sư ngoài giờ dạy con còn phải chấm bài thêm, thời gian đối với con không phải rảnh như ba.”
Chủ tịch rảnh rỗi: Tôi là ba nó hay nó là ba tôi?
“Không nói nhiều.” Tôn lão gia hừ mũi, “Ban nãy con nói Hôn Hôn là ai?”
Tôn Dịch không muốn giấu giếm, nhưng cũng không muốn phiền hà, anh chỉ nói nhanh: “Người yêu của con.”
“Người yêu?” Trợ lý ngồi bên cạnh chủ tịch nghe cũng thấy hoảng hốt, “Tôn lão nhị, anh ba mươi bốn tuổi đầu, bây giờ chỉ mới tới người yêu thôi sao? Trợ lý Nhan của tôi mới hai mươi sáu, người ta cũng có hai đứa con luôn rồi.”
“Ba đang cười nhạo con sao?” Tôn Dịch nghĩ nếu như anh đang ở đó thì ắt hẳn trợ lý Nhan cũng đang đỏ mặt ngượng ngùng với anh rồi.
“Đúng vậy, tôi đang cười nhạo anh đó.”
Tôn Dịch: “…”
“Tôn lão nhị, bạn gái của anh như thế nào? Cuối tuần này dắt về ăn cơm với gia đình đi, tôi muốn gặp con dâu tương lai của tôi.” Tuy là chế nhạo con trai, nhưng mà đối với việc con mình có bạn gái thì đương nhiên Tôn lão gia rất là vui vẻ, hiển nhiên cũng rất muốn mau chóng rước con dâu về nhà, nếu không chỉ sợ con dâu của ông bị thằng ranh không biết điều này đuổi cho chạy mất.
Tôn Dịch không nghĩ tới ba mình lại nghĩ vội như vậy, mà hiện giờ Thôi Kiệu Hôn đoán chừng cũng đang giận anh. Tâm tình Tôn Dịch cực tệ, chỉ mong phiền hà đến đây là chấm dứt, “Ba, tuần này bọn con không rảnh.”
“Vậy khi nào mới rảnh! Hai tuần trước anh cũng nói anh không rảnh, bây giờ cũng nói không rảnh, có phải cả đời này anh cũng không rảnh hay không?” Tôn lão gia cực kỳ không hài lòng, “Tôi không biết, cuối tuần này anh trở về, phải mang con dâu của tôi về chung.”
Tôn Dịch xoa trán, mệt mỏi nói: “Ba à, không phải con nói…”
“Tút tút.” Âm thanh nhàm chán vang lên, Tôn lão gia cắt điện thoại rồi.
Tôn Dịch yên lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã đen ngòm. Anh không hiểu vì sao ba mình lại có thể nghĩ tới chuyện này được hay như vậy. Cuối cùng Tôn Dịch cũng không gọi lại, anh mở hộp tin nhắn tới số ba mình, nói anh và bạn gái đang có chút mâu thuẫn, khi nào ổn rồi sẽ trở về nhà ăn cơm.
Mấy giây sau tin nhắn phản hồi, nội dung chỉ có hai chữ: Ngu xuẩn.
Ba của anh cũng rất thẳng thắng.
Tôn Dịch thả điện thoại sang một bên, ngẫm nghĩ một chút cũng không thể tài nào có tinh thần chấm bài. Tôn Dịch thầm mắng một tiếng, sau đó đứng dậy xếp lại một số giấy tờ, tay vơ lấy áo khoác bước nhanh ra ngoài.
Chắc là Kiệu Hôn vẫn chưa về nhà, xem thử cô ấy còn ở trường không, nếu không anh về trước nấu một bữa cơm, từ từ giải thích cho cô ấy chắc cũng không sao.