Tác giả: Phương Tiểu Hỉ, hợp tác: Gà Trống Đẻ Con
Editor: PNam Tiểu Thư
Nguồn: Diễn đàn
Tôn Dịch chạy về lớp H28, nhìn thấy lớp trống không không một ai, nghĩ là hôm nay lớp anh cũng không có nhiều tiết, cho nên Tôn Dịch chậm rãi xuống bãi xe, lái xe đến siêu thị rồi chạy bon bon về nhà.
Tài nấu nướng của Tôn Dịch không nói là tuyệt hảo, nhưng mà nhiều năm sống riêng với gia đình, tự học cách nấu ăn cho bản thân cũng rất là dễ dàng, tay nghề từ từ mà cũng tốt lên, không nói bằng đầu bếp nhà hàng, nhưng có thể nói ăn thì sẽ muốn ăn thêm nữa.
Tôn Dịch lên phòng thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, hôm nay anh chỉ có tiết sáng, vốn dĩ nghĩ là có thể chấm bài đến chiều, nhưng mà xem ra hiện giờ anh cũng không có tâm trạng lên trường nữa.
Tôn Dịch đeo tạp dề, ngẫm nghĩ một chút, sau đó lập tức xả nước bắt nồi, nhanh chóng bắt tay vào việc lấy lòng người yêu.
***
Giang Hoa ngồi ở phía hậu trường chờ người ở bộ phận phụ tác, lúc này trợ lý ngồi bên cạnh cô ấy, một bên đọc bản báo cáo từ phía trên, một bên cầm ly nước hút lên hút xuống.
“Tiểu Hoa, em xem, đạo diễn nói chúng ta đang thiếu một vài nhân vật, từ lúc mới mở máy không thông báo, bỗng dưng sắp đóng máy lại báo xuống như vậy.”
Giang Hoa vuốt tóc, tay cầm điện thoại lướt lướt nói: “Đạo diễn mà, ai biết được xảy ra tình huống gì mới cần người chứ.” Đối với việc thêm diễn viên vào hay không thì cô ấy cũng không quan trọng lắm, dù sao vai chính cũng không thay đổi, chỉ thay đổi một số tiết tấu cũng coi như chuyện bình thường.
Trợ lý cười cười, “Cần một mỹ nhân nha, phải là một mỹ nhân, hiện giờ còn đang tìm xem trong giới có nữ minh tinh nào đẹp đến đủ tiêu chuẩn, như vậy mới có thể quay tiếp.”
“Nói vậy chờ không có người thì không quay nữa sao?” Giang Hoa ngẩng đầu, “Không phải chứ, sắp đóng máy rồi.”
Trợ lý đọc lại bản báo cáo, sau đó lắc đầu nói: “Làm gì có chuyện đó, xem chừng trong giới không có người phù hợp thì đành chọn mẫu bên ngoài, dù sao nhân vật diễn cũng không mấy quan trọng.”
Giang Hoa nghe như vậy lập tức cảm thấy kì quặc, chẳng lẽ tiêu chuẩn chọn lựa cho diễn viên khắc khe đến như vậy sao. Nhớ tới đoạn phim sau hình như có một vài nhân vật là kiều nữ, quả thật muốn nói nhân vật đó thật sự phải đứng trên sàn còn có diễn catwalk, Giang Hoa nghĩ đến đây liền muốn xem tiêu chuẩn của đạo diễn phía trên.
Cô ấy đọc một lát, bỗng nhiên một ý nghĩ lướt qua trong đầu, hình như trong danh sách bạn bè của cô ấy có một mỹ nhân còn đẹp hơn cả đại minh tinh Trần Phương.
Giang Hoa không nghĩ nhiều, lập tức mở weibo của người mình mới nghĩ ra trong đầu. “Chị Nhu, chị xem xem, người này so với tiêu chuẩn trên giấy còn đẹp hơn mấy lần.”
Lần đầu tiên trợ lý Nhu thấy Giang Hoa đề cử một người, cô ấy nghiêm cẩn quan sát, xem hình ảnh một chút, người này quả thật rất đẹp, xem ra đạo diễn không cần tuyển nữa, trực tiếp đưa hình ảnh cô gái này lên đó, dù sao nhân vật diễn cũng phải diễn với Giang Hoa, chỉ cần là người Tiểu Hoa đề cử, hẳn vẫn là được ưu tiên đi.
Trưa hôm đó Thôi Kiệu Hôn vừa bực dọc vừa buồn bã đi theo ba người Lý Nhĩ Vy về phòng ký túc xá.
Các cô cảm tưởng vấn đề của thầy Tôn khá là nghiêm trọng. Một mặt thầy Tôn tỏ vẻ rất yêu thương Thôi Kiệu Hôn, nhưng mặt khác thầy lại không có sự quan tâm nào đặc biệt với cô. Theo lời của Kiệu Hôn, Tường Lệ cảm thấy nếu như chuyện này không được giải quyết rõ ràng thì thật là không công bằng cho mỹ nữ.
Tường Lệ nói: “Nếu không cậu về hỏi thầy Tôn xem, thật ra thầy đối với cậu là có ý gì.”
Lý Nhĩ Vy đồng ý, “Nếu như vì chuyện xxoo thì dẹp đi.”
Thôi Kiệu Hôn tỏ vẻ ghét bỏ cô ấy, “Cái gì mà xxoo?”
“Không phải sao?” Lý Nhĩ Vy phẩy tay, “Một cái thẻ đầy tiền cũng không thể nói muốn mua được cậu, trực tiếp nói bao cậu thì có vẻ tốt hơn.”
“Tôn Dịch không phải loại người vậy đâu.” Không hiểu vì sao Thôi Kiệu Hôn lại nhanh miệng nói: “Cùng lắm cách quan tâm của thầy ấy không giống như chúng ta thôi.”
Lục Phiến Nhu cười cười, “Cậu bị kích thích sao? Bênh vực thầy ấy nữa chứ, không lẽ thích thầy ấy thật rồi?”
Thôi Kiệu Hôn giật mình, cặp mắt lay động liếc qua né tránh, “Không có, tớ chỉ cảm thấy vậy thôi.”
“Dù sao thì thầy ấy cũng đã làm cho cậu buồn.” Lục Phiến Nhu thở dài một hơi, “Chúng ta còn bị phạt kỷ luật thôi học nữa.”
Nói đến việc này không khỏi khiến cho cả ba người còn lại ảo não. Đúng là không thể tin được, chuyện chỉ như vậy mà lại bị buộc kỷ luật, không hiểu vì sao đám người Chu Lân đánh nhau từ năm nhất đến năm ba như vậy mà vẫn được bình yên.
“Đoạn phim đó đáng lý ra phải được xóa đi.” Thôi Kiệu Hôn biết mọi người nghĩ gì, chỉ là bọn họ có video quay lại, không may bị phát hiện nên mới xui xẻo thế này.
Điều này cũng không thể trách được, vốn dĩ chuyện quay phim lại cũng không ai biết trước, càng không nghĩ tới sẽ bị hội đồng xem. Vả lại, cho dù bọn cô bị kỷ luật, ắt hẳn đám người khoa Triết cũng không phải bị bỏ qua, chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đủ an ủi phần nào rồi.
Nhưng chỉ là Thôi Kiệu Hôn cảm thấy Tôn Dịch không đứng về phía mình, cho nên cô mới thấy buồn.
Thôi Kiệu Hôn nhìn giờ trong điện thoại, hiện giờ cũng đã đến giờ ăn trưa rồi, chiều nay các cô cũng không có giờ chính khóa, cho nên bây giờ về nhà ăn cũng không muộn.
Mấy ngày nay cô đều dùng bữa chung với Tôn Dịch, nghĩ đến hôm nay phiền muộn trong lòng, muốn về nhưng lại không muốn đối mặt với anh chút nào.
Bốn người đi ra cổng trường, bỗng nhiên xung quanh nghe tiếng xì xào bàn tán. Bọn họ cũng không để ý lắm, đi tiếp đi tiếp, lại nhìn thấy Dương Sung đứng một bên với đám anh em của anh ta.
Hóa ra vì trai đẹp Thư Ngạn tới, cho nên mới có trận xôn xao này.
Dương Sung là người đẹp đẳng cấp đứng đầu, nhưng mà nét mặt anh ta không hề hiền dịu như Tôn Dịch, từ đầu đến chân đều có vẻ như lưu manh mà có trí thức. Anh ta bước chậm đến chỗ các cô, gật đầu chào mọi người coi như là lễ độ lắm.
Tường Lệ nhìn đồng hồ, không đầu không đuôi hỏi: “Đến làm gì?”
Xem ra Dương Sung rất quen thuộc với loại khẩu khí này, ngược lại anh ta không mấy giận dữ hay khó chịu, chỉ cười một cái nói gọn: “Đi ăn.” Thôi Kiệu Hôn nhìn nghĩ, đại ca này đẹp trai thật, nhưng mà cười lên tại sao lại giống như quỷ muốn ăn thịt người vậy.
Tường Lệ hừ một tiếng, muốn nói gì nhưng mà Lý Nhĩ Vy lại cản lại: “Cậu đi đi, tớ phải về nhà một chuyến rồi.”
Lục Phiến Nhu cũng nói: “Tớ đi ăn với Vũ Khôi.”
Thôi Kiệu Hôn đứng một mình:… Tại sao không ai nói trước với cô?
Cuối cùng như vậy, Tường Lệ đi cùng Dương Sung, Lý Nhĩ Vy tạm biệt mọi người quay về nhà, Lục Phiến Nhu thì được Vũ Khôi đến đón.
Thôi Kiệu Hôn ngẫm nghĩ, còn tưởng có thể tránh được mặt anh, vậy mà bạn cô lại bỏ đi hết.
Lúc cô về đến nhà Tôn Dịch, thì đã là giữa trưa.
Anh đang ngồi xem truyền hình ở phòng khách.
Thôi Kiệu Hôn yên lặng thay dép, yên lặng đi lên lầu, sau đó lại yên lặng tắm rửa thay đồ. Hệt như trong nhà chỉ có một mình cô. Tôn Dịch nhìn bóng dáng nhỏ nhắn giận dỗi kia, không khỏi thở dài thành tiếng. Xem ra là Thôi Kiệu Hôn rất giận anh rồi, đến nỗi trong mắt hóa anh thành không khí kia mà.
Tôn Dịch tắt ti vi, sau đó chậm rãi bước lên lầu. Phòng vệ sinh phát ra tiếng nước chảy ào ào, Thôi Kiệu Hôn đang tắm.
Tôn Dịch không muốn cô biết mình đã vào phòng, cho nên yên lặng dọn túi xách cô lên bàn, sau đó ngồi ở mép giường chờ cô.
Đợi khoảng mười phút, tiếng nước bên trong mới ngừng lại, Kiệu Hôn mang theo hơi thở tươi mát vẫy tóc ra ngoài. Nhìn thấy Tôn Dịch ngồi đó, Thôi Kiệu Hôn hơi ngạc nhiên một chút, nhưng chỉ hai giây thôi lại trở về nguyên trạng khi nãy.
Tôn Dịch đứng dậy, vội gọi một tiếng: “Kiệu Hôn.”
Thôi Kiệu Hôn bước ra tới cửa, không ngoái đầu lại hỏi: “Không ăn cơm à?”
Anh chặn cô lại, “Chúng ta nói chuyện trước được không?”
Thôi Kiệu Hôn nắm chặt khăn tắm, “Chuyện gì?”
“Kiệu Hôn.” Tôn Dịch giải thích: “Anh đã cố gắng hết mình rồi, nhưng hội đồng kỷ luật vẫn không còn phương án nào khác.”
Thôi Kiệu Hôn ừ nhẹ: “Em biết rồi.”
Cặp mắt cô như làn nước óng ánh, mái tóc còn ướt nhỏ xuống mặt cô vài giọt, Tôn Dịch nhìn chằm chằm vào cô, tâm tình khi không run lên từng trận.
“Kiệu Hôn.” Tôn Dịch vươn tay, lập tức ôm trọn thân hình thanh mảnh của Thôi Kiệu Hôn vào lòng, “Em đang giận anh.” Lời này là một câu khẳng định.
Thôi Kiệu Hôn không quá phản kháng, cô chỉ không đáp lời vừa rồi, chỉ nhắc anh: “Tóc em còn ướt.”
“Em rõ ràng là đang giận anh.” Tôn Dịch tựa cằm lên đỉnh đầu đang quấn khăn của cô, “Chúng ta có thể nói rõ vì sao em giận anh không?”
Thôi Kiệu Hôn uể oải nói: “Em không giận anh.”
“Anh biết, trên mặt em viết rõ, em rất giận anh.”
“Tôn Dịch, em không giận anh.”
Tôn Dịch vẫn cố chấp: “Kiệu Hôn, nói anh biết, sao em lại giận anh?”
“Tôn Dịch.” Thôi Kiệu Hôn chịu không nổi, cuối cùng mím môi hỏi: “Anh có xem mối quan hệ của chúng ta là nghiêm túc không?”
Tôn Dịch lập tức trả lời: “Có, anh nghiêm túc.”
“Vậy vì sao anh lại không dành cho em một chút quan tâm?” Thôi Kiệu Hôn ngẩng đầu, “Thậm chí lúc em bị thương, trên mặt anh còn không có gì gọi là đau lòng.” Đây mới là vấn đề chính khiến cô nghĩ ngợi rất nhiều.
Tôn Dịch không ngờ tới chỉ vì anh không thể hiện ra ngoài lại khiến Thôi Kiệu Hôn nghĩ anh không xem trọng mối quan hệ này.
Tôn Dịch nắm lấy bả vai Thôi Kiệu Hôn, tuy vẻ mặt vẫn duy trì bộ dạng như ánh nắng mùa xuân, nhưng đôi mắt lại tràn ngập hoang mang lo lắng, “Kiệu Hôn, anh thật sự không biết chính mình như vậy lại làm em không vui.”
Đôi mắt anh xoáy sâu vào cô, anh nói: “Anh không thể hiện ngoài mặt được, nhưng không phải anh không lo lắng cho em.”
Thôi Kiệu Hôn nói: “Dù như thế nào, em vẫn không cảm nhận được một chút quan tâm từ anh.”
Nói xong câu này, không hiểu vì sao Thôi Kiệu Hôn rất có kích động muốn trào nước mắt. Dường như Tôn Dịch nhìn thấy sóng mắt kia, anh đau lòng vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ bé này.
“Kiệu Hôn, anh xin lỗi. Anh thật lòng không muốn em tổn thương, anh không biết anh lại khiến em buồn như vậy.” Nụ hôn liên tục thả xuống đỉnh đầu Thôi Kiệu Hôn, Tôn Dịch thở dài: “Anh xin lỗi, đừng buồn.”
Âm thanh tim đập thật sự rất lớn, vừa mạnh vừa nhanh, áp vào tai Thôi Kiệu Hôn như muốn vỡ màng nhĩ. Cô cảm nhận được Tôn Dịch đang run lên, nụ hôn rơi trên đỉnh đầu nặng nề, lại nghe tiếng tim anh đập vội vàng gấp gáp.
Thôi Kiệu Hôn như một đứa trẻ bị bắt nạt, nước mắt rưng rưng chảy xuống. Cô cũng không biết là mình khóc vì anh làm cô buồn, hay là vì chuyện mình bị kỷ luật thôi học đến giờ mới có thể trút bỏ ra ngoài.
Thôi Kiệu Hôn rất muốn ngẩng mặt mắng anh là đồ khốn, giống như lúc trước cô mắng Chu Lân. Nhưng mà hiện giờ Thôi Kiệu Hôn lại không thể, cô chỉ biết nắm lấy vạt áo Tôn Dịch oa oa khóc lớn.
Có thể là vì tấm ngực anh rộng lớn, vòng tay vừa ấm vừa dịu mà ôm lấy, cho nên cô lại không thể vùng ra giận dỗi anh. Lúc này Thôi Kiệu Hôn cảm thấy nếu như mình giận anh như vậy, cũng thật không công bằng với anh. Nhưng mà công bằng cái gì thì cô cũng không biết.
Tôn Dịch thấy cô gái nhỏ trong lòng mình khóc, tự nhiên chân mày cũng nhíu chặt lại. Miệng anh liên tục dỗ dành, tay lại vuốt dọc sống lưng cô.
“Tôn Dịch.” Thôi Kiệu Hôn bất chợt ngẩng mặt, đôi mắt vì khóc mà hơi ửng đỏ, ánh sáng từ cửa sổ hắt lên gương mặt xinh đẹp, “Anh có yêu em không?” Cái mũi chun hít lên một cái, đôi môi mọng nước mím lại, Thôi Kiệu Hôn như một con mèo nhỏ gãi nhẹ vào lòng anh ngứa ngáy.
Tôn Dịch không đáp lời, trực tiếp cúi người áp môi mình xuống đôi môi mềm mại kia. Nếu như anh không yêu em, anh sẽ không nói cho mọi người biết em là người yêu của anh.
---
Editor: Tôi bị tác giả lừa ( ̄^ ̄゜), đầu chương bản gốc có (H), vậy mà edit hết chương mới thấy không có miếng thịt nào. Hóa ra cuối chương chỉ là một đoạn báo trước vậy thôi, mị không để H ở đầu chương, các tình yêu đừng hiểu nhầm mà oan cho mị nhe huhu (ㅎ_ㅎ).