Sa Chi Hoa
Tác giả: Mẫn Mẫn Đặc Ngân Nhĩ
Trans: Thính Vũ Miên
[23]
Tim của Nam Phụng Đồng chùng xuống, tức thời hiểu rõ bản thân đã rơi vào bẫy của Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều đã phát hiện ra thân phận của y, cố ý dẫn y ra đây để y nói chuyện với tên Liêu binh, sau đó cho các tướng lĩnh quân Tống tận mắt chứng kiến cảnh này.
Một khi thân phận của y bị vạch trần, quân Tống nhất định sẽ xem y là kẻ địch, binh quyền đương nhiên rơi vào tay Cố Tích Triều.
Nam Phụng Đồng trong khoảng khắc nghĩ hết trăm phương ngàn kế, bất chợt cười lên, “Cố huynh, huynh giải quyết xong mấy tên người Liêu kia rồi ư? Quả nhiên võ công cao cường, trí dũng song toàn, thật khiến ta bội phục!”
Lời nói nửa thật nửa giả.
Cố Tích Triều thản nhiên đáp: “Nam đại nhân không phải cũng thông minh tuyệt đỉnh sao? Sao hả, lúc nãy có phải Nam đại nhân đang thẩm vấn mấy tên người Liêu này? Có hỏi ra được gì không? Có tìm được gian tế không? Chắc không phải chính Nam đại nhân mới là gian tế chứ?”
Ngữ khí của y nghe như đùa cợt, nhưng mặt lại không hề có nét cười.
Một tướng lĩnh của quân Tống lên tiếng: “Nam đại nhân, sao ngài lại biết nói tiếng Khiết Đan? Ngài vừa nói gì với hắn?”
Những tướng lĩnh này chưa từng tham gia chiến trường Tống Liêu, chỉ biết đây là tiếng Khiết Đan, nhưng lại không biết bọn họ đang nói gì.
Tuy vậy, khi nhìn thấy Nam Phụng Đồng dùng tiếng Khiết Đan nói chuyện với một tên người Liêu, trong lòng họ không khỏi nảy sinh ngờ vực.
Người Liêu có thể tập kích Liên Vân Trại nhanh như vậy, chứng tỏ trong quân có gian tế, lại nghe khẩu khí của Cố Tích Triều, không lẽ gian tế chính là Nam Phụng Đồng?
Mọi người ngước mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải tin ai.
Nam Phụng Đồng bật cười ha ha, nói: “Cố huynh thật biết nói đùa. Ta thân là chủ quản binh bộ, biết tiếng Khiết Đan thì có gì lạ? Tiếng Nữ Chân, tiếng Mông Cổ ta đều biết hết. Lúc nãy đúng là ta đang thẩm vấn để tìm ra gian tế,” y đảo mắt, “mọi người có muốn biết gian tế là ai không?”
Mọi người đều nhìn vào y.
Nam Phụng Đồng quay qua tên người Liêu kia: “Ngươi có biết nói tiếng Hán không?”
Tên Liêu binh gật đầu.
Nam Phụng Đồng quay lưng lại với mọi người, ánh mắt âm u thâm hiểm.
Đám người này đều không biết tiếng Khiết Đan, vậy thì không có ai dám khẳng định y chính là gian tế.
Chỉ cần tên Liêu binh kia chỉ ra Cố Tích Triều, dù Cố Tích Triều có phủ nhận thì cũng khó lòng biện bạch, coi như tự làm tự chịu.
Mới nói: “Ta là chủ soái quân Tống, ta sẽ cho ngươi cơ hội giữ mạng, chỉ cần ngươi nói ra ai là gian tế, ta sẽ thả ngươi đi.”
Vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với tên người Liêu, muốn hắn tố cáo Cố Tích Triều.
Tên người Liêu hiểu ý, gật gật đầu, dùng tiếng Hán nói: “Gian tế chính là— ”
Hắn chìa tay ra, ngón tay chỉ vào người trước mặt.
Nam Phụng Đồng nhất thời biến sắc, bởi vì tên Liêu binh này không chỉ vào Cố Tích Triều, mà lại chỉ vào y!
Y như bị rơi xuống hầm băng, bất chợt nhớ ra đây là cục diện do Cố Tích Triều dựng nên, vậy thì những kẻ bị cho là người Liêu tấn công lên núi đương nhiên cũng là do sắp đặt.
Ngột Lỗ Nhĩ đã thỏa thuận thời gian với y, vô duyên vô cớ tại sao lại tấn công trước giờ hẹn?
Bọn người Liêu này căn bản chính là trại binh trong Liên Vân Trại giả dạng!
Y vụt quay người lại, ánh mắt như lửa đốt, hét lớn: “Người này căn bản không phải người Liêu, mà là trại binh của Liên Vân Trại! Cố Tích Triều, ngươi quả thật to gan! Lại dám phái trại binh giả mạo quân Liêu tấn công lên núi, mưu đồ đoạt lấy lương thảo, cấu kết với giặc Liêu, có biết tội gì không?”
Tình hình trong chớp mắt từ Nam Phụng Đồng là gian tế biến thành Cố Tích Triều phái trại binh giả trang người Liêu đoạt lấy lương thảo, mọi người càng thêm rối rắm.
Cố Tích Triều cười nói: “Nam đại nhân, ngài đúng là quý nhân hay quên, Cố Tích Triều ta ba năm trước nhận lệnh của Phó Tông Thư, dẫn quân máu rửa Liên Vân Trại, cùng Liên Vân Trại kết mối thù không đội trời chung, chuyện này thiên hạ đều biết. Nam đại nhân cho là ta có khả năng mệnh lệnh được trại binh của Liên Vân Trại?”
Nam Phụng Đồng nghiến răng nói: “Ngươi mệnh lệnh không được, Thích Thiếu Thương đương nhiên mệnh lệnh được! Ngươi và Thích Thiếu Thương…”
Y cười lạnh một tiếng, “Ta để cho ngươi một chút thể diện, không nói ra trước mặt mọi người, ngươi đừng tưởng là ta không biết.”
Cố Tích Triều không chút bận tâm, “Ngươi muốn nói gì cứ việc nói, chuyện mà Cố Tích Triều ta dám làm, trước giờ không có chuyện không dám thừa nhận! Ngược lại là ngươi, có gan thông Liêu, sao không có gan nhận? Bây giờ người Liêu đã chỉ đích danh ngươi là gian tế, ngươi còn không chịu thua?”
Nam Phụng Đồng cười lên: “Cố Tích Triều, ngươi để một trại binh biết tiếng Khiết Đan giả làm người Liêu, tố cáo ta là gian tế, thủ đoạn quả cao cường. Chỉ tiếc là ngươi đã quên một điều, người Tống muốn giả làm người Liêu thì không phải chỉ khoác lên y phục người Liêu, nói mấy câu tiếng Khiết Đan là giả được! Nam nhân người Liêu khi sinh ra liền được xăm hình xăm đầu sói lên ngực, chỉ cần cởi áo ra kiểm tra, tự nhiên sẽ phân biệt được thật giả!”
Một người tướng lĩnh nghe vậy, lập tức bước tới, vạch áo của tên Liêu binh kia ra, nhìn thấy trước ngực một mảng màu xanh, đúng là một hình xăm đầu sói.
“Quả đúng là người Liêu!”
Người tướng đó kinh ngạc kêu lên, “Nam đại nhân, không ngờ ngài lại là…”
Nam Phụng Đồng thấy ngực đau nhói, y quả thật không ngờ Cố Tích Triều lại tính toán tỉ mỉ chu toàn đến vậy.
Đám người Liêu dưới chân núi không cần nói chắc chắn đều là trại binh giả trang, nhưng chỉ có mấy tên ở Hổ Vĩ Khê này lại chính là người Liêu, là tù binh người Liêu bị bắt giữ lúc chiều!
Cố Tích Triều đã tính kỹ mọi tình huống có thể xảy ra, lập ra một kế hoạch hoàn hảo không một kẽ hở.
Nam Phụng Đồng y bại trong tay Cố Tích Triều, quả thật chỉ có thể trách thời thế, số mệnh.