Sa Chi Hoa

Chương 25: Chương 25




Sa Chi Hoa

Tác giả: Mẫn Mẫn Đặc Ngân Nhĩ

Trans: Thính Vũ Miên

[24]

Y lại hưm một tiếng, nói: “Dù cho hắn có là người Liêu đi nữa, dựa vào lời nói của một mình hắn mà nói ta là gian tế của người Liêu, không phải quá nực cười sao!”

Cố Tích Triều mỉm cười, quay qua tên Liêu binh kia: “Nói cho tất cả mọi người ở đây biết, lúc nãy y nói với ngươi cái gì?”

Liêu binh đó sợ y như sợ rắn độc, run rẩy nói: “Y nói y đã thỏa thuận với nguyên soái Ngột Lỗ Nhĩ, giờ Thìn phát động tấn công, nội ứng ngoại hợp, hỏi ta tại sao lại hành động trước giờ hẹn…”

Nam Phụng Đồng nhắm chặt mắt lại, gượng cười, “Cố Tích Triều, thì ra ngươi hiểu tiếng Khiết Đan.”

Cố Tích Triều cười nói: “Ta tòng quân ở biên giới mấy năm trời, sao lại không hiểu tiếng Khiết Đan? Người Liêu này bị bắt hồi chiều, trước khi đội áp lương đến được Liên Vân Trại, hắn không thể nào biết được kế hoạch hành quân của quân Liêu. Bây giờ hắn nói ra được thời điểm quân Liêu tấn công Liên Vân Trại, tức chỉ có một khả năng, chính là Nam đại nhân ngài vừa mới nói cho hắn biết. Sao hả? Chứng cứ này có đủ để chứng minh Nam đại nhân ngài ngầm cấu kết với quân Liêu?”

Nam Phụng Đồng lắc đầu mà cười, mặt lộ mấy phần thán phục, “Cố Tích Triều ngươi giỏi lắm! Hôm nay ta coi như hiểu được, một anh hùng như Thích Thiếu Thương tại sao lại bị ngươi làm cho thất điên bát đảo.”

Cố Tích Triều lại cười nói: “Nam đại nhân, lúc này mà vẫn còn cười được, cũng không uổng chúng ta từng kết giao. Ngươi là mệnh quan triều đình, ta cũng không thể giết ngươi, đành đợi Hách Liên Xuân Thủy đến xử trí ngươi vậy.”

Nam Phụng Đồng thở dài một tiếng, nói: “Chỉ có thể như vậy.”

Cố Tích Triều quay qua một tướng lĩnh: “Đưa Nam đại nhân về trại, trông coi cẩn thận, không được sơ sót.”

Viên tướng đó biết được Nam Phụng Đồng là gian tế của người Liêu thì không thèm khách khí, thô bạo đẩy y đi.

Trước khi rời đi, Nam Phụng Đồng quay đầu lại: “Cố Tích Triều, mưu kế đa đoan dễ chết sớm, ngươi cũng phải cẩn thận đó!”

Cố Tích Triều hơi ngước cằm, “Vậy thì ta chúc Nam đại nhân sống lâu trường thọ.”

Ánh mắt hai người giao nhau, đều là ngoài mặt cười mà trong không cười.

Sau khi Nam Phụng Đồng bị giải đi, những người còn lại nói: “Cố công tử, đám người Liêu dưới chân núi…”

Cố Tích Triều liền thu lại nét cười, đổi sắc mặt nghiêm trọng: “Những người dưới chân núi là giả, là do ta sắp đặt để Nam Phụng Đồng tự phơi bày thân phận của mình, nhưng mà quân Liêu quả thật sắp kéo đến đây! Các người lúc nãy cũng nghe rồi đó, đến giờ Thìn quân Liêu sẽ phát động tấn công, hiện tại là giờ Sửu, chúng ta chỉ còn 3 canh giờ để chuẩn bị.”

(giờ Sửu: 1-3 giờ sáng)

Các tướng lĩnh nói: “Chúng ta chỉ còn lại không đến một ngàn binh lực, làm sao chống lại nổi đại quân của người Liêu?”

Cố Tích Triều chỉ nhếch môi mỉm cười, nói: “Thượng sách dùng binh chính là dùng trí thắng địch, binh không cần nhiều, dù chỉ có 100 người, ta cũng quyết đấu một trận với người Liêu! Về trại!”

Y phất tay áo, quay người đi lên núi, các tướng lĩnh không hẹn đều nhất loạt đi theo sau y.

Đi ra được mấy trượng, Cố Tích Triều nghiêng đầu, nói với một tướng lĩnh: “Bọn Liêu binh ở Hổ Vĩ Khê, cùng bọn bị giam trong trại, toàn bộ giết hết.”

Viên tướng đó bối rối hỏi: “Bọn chúng không phải đã bị bắt rồi sao?”

Mắt Cố Tích Triều lướt qua một tia hàn quang: “Chúng ta vốn không đủ binh lực, đâu có dư người coi chừng bọn chúng? Lỡ coi không chặt để bọn chúng thoát ra, dù sao cũng là người Liêu, đương nhiên cùng bọn quân Liêu bên ngoài nội ứng ngoại hợp, chúng ta không phải là trước mặt sau lưng đều có địch?”

Viên tướng đó gật đầu: “Ta đi ngay!”

Hắn rút đao ra, quay người bước đi.

Không bao lâu sau, từ Hổ Vĩ Khê truyền lại mấy tiếng hét thảm, sau đó mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.