Sa Trường Lỗ Ái

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 10

 

Ngọn đèn hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt, trời đã qua buổi chiều tà, dịch gần về đêm tối, Sách Lôi hiển nhiên là  không có ý muốn kêu người tiến vào thêm dầu đèn.

Y lẳng lặng đứng trên tấm thảm, từ trên cao nhìn xuống thích khách lúc nãy bị mình hung hăng ném  xuống đất đến tận bây giờ vẫn chưa thể đứng dậy được ở trên sàn, nếu hắn có thể đứng dậy hắn sẽ trước tiên mà kiêu ngạo đứng lên đối địch với y, điểm này y không hồ nghi chút nào.

Khí lực trong thân thể hắn đã như  muốn hao hết, trừ việc có thể cựa quậy vài cái giống như một tiểu hài tử mới sinh hiện tại đã suy sụp, nằm bất động, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lên nóc soái trướng.

Tiểu Liên đã bị y phái ra ngoài, mà việc tiểu nữ tử này rời đi cũng khiến người này dỡ xuống cái dáng vẻ cường ngạnh của hắn, chỉ còn lại sự trầm mặc. Thân là tù nhân, là đồ chơi dưới thân của y, vì cái gì mà muốn tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt nữ nhân đây… Y trào phúng nghĩ nhưng lại thấy đau lòng, có lẽ tại vì đôi mắt đen thẳm của hắn trước nay luôn luôn quật cường nhưng bây giờ chỉ còn lại thống khổ, khuất nhục cùng tuyệt vọng và không cam lòng đan xen hỗn loạn với nhau.

Y cúi xuống ôm Dịch Viễn Lưu về lại nhuyễn tháp, động tác của y đến chính y cũng cảm thấy chẳng hề ôn nhu chút nào.

“Tình nguyện rơi vào trong tay hình quan cũng không nguyện ở bên cạnh ta ư?” Y nhìn tù binh đến không chớp mắt, “Ngươi có biết không nếu không giấu ngươi trong doanh trướng của ta, chỉ cần chịu khổ hình một đêm, tính mạng của ngươi sẽ xem như vứt cho Diêm vương rồi biết không?”

Dịch Viễn Lưu trầm mặc, không phản ứng.

Không khí bên trong lại một lần nữa tràn đầy địch ý, lạnh lẽo và áp lực.

Mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn vẫn là người của y, bên môi Sách Lôi hiện lên một nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng ghé miệng sát đến bên vành tai hắn khiến Dịch Viễn Lưu lại bắt đầu run.

“Đừng né… ngươi là của ta.”

Đầu lưỡi y rời đi khỏi vành tai vừa bị tra tấn đến đáng thương, mục tiêu của Sách Lôi dần chuyển sang những chỗ khác, từng nơi một trên người Dịch Viễn Lưu, từng chỗ một, hoặc là mạnh mẽ giảo lộng hoặc là ôn nhu mơn trớn.

Đầy lưỡi y khe khẽ liếm ***g ngực đang chậm rãi trở thành một mảng màu hồng của Dịch Viễn Lưu, thanh âm khàn khàn: “Ta đã nói rồi, nếu ngày mai ngươi có thể rời khỏi giường của ta, ta lập tức cho ngươi quyền được tự do đi lại trong doanh.”

Người dưới thân y nhắm chặt đôi mắt, nhẹ nhàng cựa quậy.

Sách Lôi mỉm cười, dục vọng tràn ngập trong đáy mắt y nhưng vẫn vương chút quang mang giảo hoạt. Y biết rằng nam tử  đang cứng ngắc như  đá tảng dưới thân y  kia với sự khiêu khích của y không thể không động tâm.

Thích khách đã khai rõ ràng thân phận của hắn nhưng mà y không biết là vì cái gì mà càng ở lâu cùng hắn, y lại càng cảm thấy trên người hắn càng tràn ngập thứ mị lực mạnh mẽ mê người.

Cho hắn một cơ hội, liệu có thể nhân cơ hội này tìm ra đáp án của sự bí ẩn này trên người hắn, được không đây?

Nhẹ nhàng nắm lấy eo lưng Dịch Viễn Lưu, y bắt đầu khai mở thân thể sắp bị y hưởng dụng kia.

“Đúng rồi, nếu như ta không nghe lầm, ngươi vừa nãy hình như đã nói rằng công phu của ngươi tốt đến nỗi đã làm cho ta không muốn rời xa ngươi đúng không?” Y cúi đầu cười, bàn tay không chút do dự cởi bỏ quần áo còn sót lại trên người cả hai, ung dung bắt đầu bản diễn tấu ***, ngập tràn ham muốn của y. Không giống như lúc trước điên cuồng, dữ dằn, thô bạo động tác của y thật mềm nhẹ, đầy khiêu khích với Dịch Viễn Lưu.

Y cố ý đem bàn tay thô ráp vì cầm đao kiếm lâu ngày chạm, vuốt, nắm lấy điểm mẫn cảm kia của hắn, tiết tấu không nhanh cũng không chậm.

“Ngươi…” Dịch Viễn Lưu nhanh chóng cắn môi lại, hắn bị buộc phải thốt ra một câu này.

“Đêm nay, sao ngươi không để cho ta thấy chút kỹ xảo giường chiếu của ngươi đi?” Sách Lôi tiếp tục thầm thì, lặng lẽ vận sức chen vào giữa hai chân đang khép chặt lại của Dịch Viễn Lưu, “Hay là như vậy đi, đêm nay ta cam đoan sẽ không đả thương ngươi, như vậy sáng mai xương cốt, thắt lưng của ngươi có mềm nhũn, đứng dậy cũng không nổi thì không thể không cam tâm mà chịu thua.”

Tâm của Dịch Viễn Lưu dao động mạnh.

Đúng vậy, cơ hội lướt qua trước mắt hắn lúc này quả là ngàn năm khó tìm.

Chỉ cần hắn có thể đổ thắng ván bài hôm nay, sáng mai tỉnh dậy, rời khỏi được cái giường này, có lẽ hắn có thể có được quyền tự do hoạt động. Hắn có thể rời khỏi cái nhà giam không chút kẽ hở này mà đi ra ngoài.

Tuy rằng bên ngoài đầy rẫy binh sĩ nhưng ít nhất cũng có một sinh lộ cho hắn, mà đối với hắn mà nói, một tia sinh cơ có thể biến thành sự vô hạn hy vọng.

Như vậy, việc trước mắt hắn phải làm, đó chính là… áp chế tất cả xấu hổ cùng giận dữ mà thuận theo người này, để cho mình không bị thương, không cho y hành hạ hắn quá mức, hao phí đi tất cả thể lực của hắn.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi mở to mắt.

“Ngươi nguyện ý nhìn ta?” Sách Lôi giảo hoạt mỉm cười, “Hơn nữa còn đồng ý phối hợp với ta?”

Tại giờ khắc này, Dịch Viễn Lưu bỗng nhiên hoài nghi, cặp ưng nhãn thâm trầm của người kia từ lúc nào đã hoàn toàn xuyên thấu tâm tư của hắn rồi vậy.

Sách Lôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng ngần của hắn, đầu ngón tay lưu luyến lướt qua lưu lại một thứ xúc cảm kỳ lạ: “Nếu thân thủ của ngươi không thật sự lợi hại, có đôi khi ta thực sự hoài nghi xuất thân của ngươi…. Thân thể như thế này thật giống như là một kẻ được sống rất an nhàn, sung sướng.” Y lơ đãng nói.

Lòng Dịch Viễn Lưu đột nhiên chùng xuống, hắn trầm mặc nhìn y, thật có đôi chút muốn nhanh chóng bắt đầu cái “ván bài” kia, vì đề tài y đang đề cập đến lúc này rất nguy hiểm.

Hắn lãnh đạm, giật cổ tay đang bị Sách Lôi nắm lại: “Thân thủ lợi hại sao? Không phải là trói gà không chặt ư?”

“Cũng không hẳn, ta xem ngươi đêm nay có vẻ có rất nhiều sức lực” Sách lôi cười gian tà, túm lấy hai cổ tay tay hắn, nắm lại một chỗ, kéo qua đỉnh đầu hắn, tạo thành một tư thế vô cùng quen thuộc. Lần uống thuốc trước đã là cách đây ba ngày, đêm nay trong người Dịch Viễn Lưu đã bắt đầu ngưng tụ được một chút nội lực, nhưng người này cũng không có ý bắt hắn phải tiếp tục uống thuốc.

“Chúng ta nói hơi nhiều rồi, đêm phương Bắc ngắn lắm.” Sách Lôi mỉm cười, đôi mắt bỏng cháy như lửa lan trên trảng cỏ,  “Ta đã hứa không lộng thương ngươi, nhưng ta cũng khó kiềm chế được cảm xúc của mình…”

Ánh mắt y tàn khốc, nóng rực: “Đêm nay ngươi tốt nhất cũng nên chuẩn bị một chút.”

Chuẩn bị? Dịch Viễn Lưu khẽ run lên. Y sẽ đối xử với hắn như thế nào đây? Tuy nói rằng sẽ không đả thương hắn nhưng vì cái gì mà ánh mắt người kia lại tràn đầy đắc ý như là liệp ưng nhìn thấy thứ mỹ vị ngon miệng trước mặt thế kia?

Đêm dài mới bắt đầu, Dịch Viễn Lưu bắt đầu cảm thấy được hóa ra đêm thu vùng phương bắc thật sự  đáng sợ kinh người.

Vừa rồi là tên hỗn đản nào nói đêm phương bắc ngắn vậy ?

“Buông, ngươi…” Hắn tuyệt vọng nói nhỏ, thanh âm lại bị dục hỏa do bị khiêu khích mà trào lên mãnh liệt ngăn lại tại yết hầu, đây là lần đầu tiên trong đời hắn biết được rằng không phải chỉ có sự tàn bạo, ngược đãi có thể phá hủy ý chí của một con người mà loại sự tình ngọt ngào cùng  khoái cảm như thế này cũng có thể khiến con người ta phát điên lên.

Hắn bị bắt quỳ cao lên với hai tay giương quá lên đầu, được khóa chặt với người kia, kẻ tựa hồ vĩnh viễn không được thỏa mãn mà cùng  lên xuống, cùng thở gấp, ***g ngực phập phồng cùng theo một giai điệu, hắn cơ hồ như có thể rõ ràng nghe thấy tại chỗ cả hai người tiếp hợp cùng nhau đang phát ra thứ thanh âm *** mĩ, tựa hồ như rất nhỏ nhưng lại vĩnh viễn không thể nhầm được là sự  dâng trào, hảo hợp của dục vọng.

Thanh âm kia làm hắn hận không thể lập tức ngất đi. Cánh tay đã bị cột lại ra đằng sau lưng bằng vạt áo, đó là sự trừng phạt của nam nhân kia do lúc nãy hắn xúc động quá mức.

Vốn tưởng rằng chỉ cần cố nén không cảm thấy thẹn, tùy theo y mà phối hợp là tốt rồi, nhưng không ngờ sự ẩn nhẫn, hơi thả lỏng một chút của hắn lại trở thành sự ám chỉ, cổ vũ cho nam nhân ác liệt kia. Càng ngày những khiêu khích, những màn phiếm tình, âu yếm của y càng đa dạng, càng mãnh liệt, càng nhiều kỹ xảo… cuối cùng… y cư nhiên đem mấy ngón tay cùng  trườn vào thăm dò nơi đó, tìm được rồi, thì không chút lưu tình mà ra sức kích thích, mơn trớn.

Y không phải là dục vọng dâng trào, khó nhịn rồi sao, tiếp theo thì chỉ cần sáp nhập như thường lệ không phải là xong rồi sao?

Vì cái gì mà lại muốn dùng phương pháp này khiến hắn như một con cá nằm trên thớt, bất lực, kinh hãi mà phải nhảy dựng lên.

Không, hắn căn bản là không có quyền lợi được đòi y đối xử thế nào với mình, người kia tựa như đã sớm đoán được phản ứng của hắn sẽ trúc trắc như thế nên đã sớm dùng thân thể  của mình áp sát hơn vào để ngăn trở hắn, nụ cười nhẹ nhàng lại hiện trên bờ môi y: “Chỉ cần hưởng thụ là được rồi, đừng làm mấy chuyện vô ích.”

Những kích thích xa lạ, những khoái cảm xa lạ, sự ôn nhu cũng xa lạ đâm thẳng vào cõi lòng tràn đầy kinh hoàng của hắn, hắn nhịn không nổi mà đánh người kia một chưởng.

Ngay lập tức hắn đã phát hiện một chưởng này đương nhiên trở thành một cái cớ cho sự ác liệt của người kia. Đôi tay hắn vốn đang được tự do thì đã bị trói quặt ra sau lưng, ngay sau đó, dục vọng của người kia mang theo sự nóng bỏng vì đã nhẫn nại rất lâu rồi, hung hăng tiến vào cơ thể hắn.

“A…”

Ngay cả cho có được chuẩn bị đầy đủ nhưng Dịch Viễn Lưu vẫn đau đến phải thốt ra tiếng, dị vật vừa nóng vừa cứng chen vào ngập trong cơ thể hắn, suy nghĩ của hắn vốn bị ám ảnh bởi những xúc cảm những lần hoan ái trước kia hằn sâu nhưng cái cảm giác xa lạ, vô cùng tốt đẹp lúc này lại khiến hắn hổ thẹn.

“Quyền chủ động trên giường vẫn nên là giao cho ta đi.” Sách Lôi cắn cắn nhũ tiêm của Dịch Viễn Lưu, lực đạo vừa đủ, không mạnh không nhẹ, hơi nhay nhay rồi mút liếm một chút, lại thêm một chút, “Chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi, hai tay của ngươi để như vậy vẫn là hơn.”

Ở tư thế hắn không thể quen thuộc được này, Sách Lôi cố ý nâng thắt lưng mềm mại, vô lực của hắn lên, xoay hắn đối mặt với y, khóa chặt hắn trong đôi chân hắn. Cứ mỗi lần luật động y lại hơi lỏng tay để hắn tuột xuống, theo quán tính, thân thể của hắn cứ thế xuôi theo, trượt dài bao phủ lấy dục vọng cực kỳ bỏng cháy của y trong sự xấu hổ càng ngày càng tăng của hắn.

Hai tay hắn bị trói, không có chỗ bấu víu, tư thế như thế làm cho Dịch Viễn Lưu khó có thể khống chế được cân bằng…. mà sự đáng sợ nhất không phải là sự lăng nhục của Sách Lôi như trong dự kiến của hắn mà là những  thủ đoạn kỳ quái hắn chưa từng gặp qua trong chốn phòng the của Sách Lôi.

Quả thực là y giữ lời hứa, hiện tại Sách Lôi đã làm hết tất cả nhưng vẫn không cho hắn cảm thấy thống khổ. Tương phản với điều đó, hắn cả mặt lẫn tai đều đỏ, đều hồng, rồi lại xấu hổ, những kỹ xảo, những thủ đoạn kích thích xa lạ này cư nhiên làm hạ thân hắn trỗi dậy khoái cảm, trong lòng hắn thật sự sợ hãi.

Không chỉ là khiêu khích, không chỉ là miệt thị, trong ánh mắt người kia không có lạnh lùng, cũng chẳng tàn khốc mà lại có một thứ biểu tình kỳ quái nào đó. Nụ hôn ngẫu nhiên rơi trên môi hắn, dịu nhẹ, sự ve vuốt ôn nhu, trìu mến, khiến hắn cơ hồ sai lầm tưởng rằng những điều đó có thể gọi là sự ôn nhu, chăm sóc của người đó.

Tuy rằng y vẫn kịch liệt như trước kia đã từng, nhưng mà Sách Lôi vẫn một mực cố gắng khống chế cái gì đó, điểm này, dù đầu óc hắn đang hỗn loạn nhưng vẫn cảm nhận được.

Y cố gắng muốn cho hắn đạt được khoái cảm.

Suy nghĩ một chút, nhận thức được điều này, từ thân thể đến nội tâm của Dịch Viễn Lưu đều nhất loạt chấn động.

Người này rốt cuộc là muốn gì đây?

“Sách Lôi… Ngươi.. Hỗn đản!” Dịch Viễn Lưu thở hổn hển, thanh âm đã bị dục vọng nhuốm đầy, bức bách, khiến cho những từ ngữ thoát khỏi đôi môi xinh đẹp bị ngắt quãng. Trong cơ thể hắn lại tiếp tục bị xung động, va chạm một chút mà đã như bùng phát lên, rốt cuộc là hắn không chịu được thứ kích thích này. Sách Lôi vẫn không để ý đến ánh mắt bắt đầu mơ hồ của hắn vẫn như trước chậm rãi đem dục vọng nóng bỏng của mình chạm vào điểm mẫn cảm trên người hắn, khiến đỉnh vật đó từng chút từng chút khiêu khích lãnh địa mẫn cảm đó, một khắc cũng không lơi lỏng.

Phân thân của hắn  đã sớm cứng rắn nhưng lại không được giải phóng… không phải hắn không muốn phóng thích mà là không thể.

Tuy không có trói buộc phân thân của hắn một cách tàn nhẫn bằng sợi dây lụa tinh tế như mọi khi nhưng Sách Lôi chỉ cần dùng một ngón tay chế trụ tại đỉnh là đã ngăn cản được hy vọng được phóng thích dục vọng của hắn. Hắn cuồng loạn vặn vẹo thân thể muốn giãy ra khỏi tên đầu sỏ  gây nên sự khốn khổ của hắn nhưng Sách Lôi lại nhẹ nhàng mà ôm chặt lấy vòng eo mẫn cảm của hắn, Dịch Viễn Lưu cũng run run, xụi lơ trong ***g ngực của hắn.

Dùng ngón tay mơn trớn phần đỉnh phân thân xinh đẹp của hắn, Sách Lôi đưa mắt quan sát đôi mắt đã phiếm một màn sương mờ của người kia, thanh âm thập phần câu dẫn. “Cầu ta đi, ta sẽ để ngươi thoải mái. Nếu không… đêm còn rất dài.”

Ánh mắt Dịch Viễn Lưu hiện lên một tia mê loạn… Thật không? Chỉ cần xin y là có thể phóng thích?

Có thể thoát đi khỏi cái địa ngục *** này?

Hắn cúi đầu nhìn Sách Lôi, đôi môi tú lệ đã sớm bị cắn đến tươm máu. “Sách Lôi…”

“Sao?” Sách Lôi nhẹ giọng đáp lại.

“ Ngươi chết đi.”

Vẻ  mặt đắc ý của Sách Lôi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Y đột nhiên đẩy ngã Dịch Viễn Lưu xuống giường, ngoan lệ mà nắm lấy cằm của hắn: ” ….Ngươi!!”

Sách Lôi vừa lỏng tay ngừng lại thì đã cho Dịch Viễn Lưu đang chịu đủ tra tấn của dục vọng một cơ hội bùng phát, hắn thở thật mạnh, liều mạng quay đầu sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Sách Lôi. Hắn không phải không có chút hối hận, rõ ràng hắn đã quyết tâm là đêm nay sẽ thuận theo y, làm cho người này buông lỏng cảnh giác với hắn nhưng với chuyện vừa nãy, hắn chưa kịp nghĩ thì lời nói đã tự động vọt ra khỏi miệng hắn.

Dịch Viễn Lưu, nếu người này mà giận dữ thu hồi những gì hắn đã hứa, đem ngươi đánh đến trọng thương, hôn mê đi thì cơ hội này sẽ dễ dàng bị hủy trong tay ngươi đơn giản như trở bàn tay một cái thôi.

Hắn không thể không thở dài, cố gắng làm cho suy nghĩ không tập trung vào thứ dị vật đang nằm trong cơ thể lại thỉnh thoảng khiến hắn run rẩy không ngừng– thứ lửa nóng cháy bỏng, thô bạo kia không chịu bỏ qua cho hắn, dù căn bản không tổn thương hắn nhưng hắn cũng không nắm chắc có thể tỉnh táo mà nhìn thấy ánh dương quang của buổi bình minh ngày mai.

Hắn cười khổ, có lẽ ngay từ đầu hắn đã không có cơ hội thắng rồi?

“Nghĩ gì vậy? Tự nhiên sao lại cười?” Sách Lôi cúi đầu, đưa tay lướt qua đôi môi sưng đỏ của Dịch Viễn Lưu, y không hề tức giận như  hắn tưởng, ngược lại sự ấu yếm ve vuốt dịu nhẹ đó tựa hồ như dẫn theo ý muốn muốn nâng niu, tìm tòi, thưởng lãm trong đó.

Dịch Viễn Lưu lặng im nhìn y.

Có trời biết hắn đã phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể khiến cho mình biểu lộ ra vẻ lạnh nhạt như thế trong khi trong đầu đã mụ mị đi vì dục vọng đầy tràn.

“Ta đang nghĩ liệu có phải việc nhục mạ một tù binh Dịch quốc như ta có thể giúp Sách tướng quân phát tiết sự bực dọc khi công thành lâu đến như vậy  rồi mà vẫn thất bại hay không?”

“…”

Thanh âm giao hoan triền miên, trùng điệp trong trướng đột nhiên dừng lại, trong hơi thở của người đó lại ẩn chứa sự thanh tỉnh.

Sự bình tĩnh đáng nể này khiến tim Dịch Viễn Lưu càng đập nhanh hơn.

“Ngươi thấy rằng sở dĩ đêm nay ta làm tất thảy như thế đều là vì muốn nhục mạ ngươi sao?” Sách Lôi nhìn hắn, ngữ điệu bình tĩnh như lại tựa hồ như  vân hải ba đào cuồn cuộn.

Im lặng.

“Theo tác phong của ta, sau khi nghe những lời đó của ngươi, ta nên tốt bụng là cho ngươi nếm qua một chút cái gì gọi là nghiêm túc nhục nhã ngươi.” Sách Lôi chậm rãi bắt đầu cuộc chinh phạt mới trong cơ thể hắn, một chút, lại một chút, cực kỳ kiên nhẫn.

Tình dục vừa mới bình ổn được một chút nhưng dưới động tác mạnh mẽ, bá đạo của Sách Lôi lại tràn lên như thủy triều, Dịch Viễn Lưu bi ai nhận thấy rằng, hạ thân hắn tuy tạm ngừng ham muốn một chút nhưng rất nhanh chóng đã lại muốn trồi lên, những kích thích của Sách Lôi càng trở nên khó chống lại.

“Ta không nghĩ như vậy.” Gương mặt Sách Lôi ẩn tàng thứ tà khí bức người, còn thêm vào đó một tia tình cảm kỳ dị, “Ta muốn cho ngươi tự mình phán đoán xem, ta vốn nghĩ muốn hạ nhục ngươi nhưng thực ra ta lại muốn… lấy lòng ngươi.”

Lấy lòng? Y dùng sai từ hay sao? Hai tròng mắt Dịch Viễn Lưu hiển lộ sự kinh ngạc cùng hoang mang.

“Đúng, lấy lòng ngươi….” Sách Lôi cúi đầu nói, cắn lên bờ vai bóng loáng của hắn, đã có chút mồ hôi yên lặng chảy xuống gương mặt anh tuấn, góc cạnh, sắc như đao quang của y, rớt trên ***g ngực trần trụi của Dịch Viễn Lưu, đôi mắt y như sáng lấp lánh trong đêm, “Chỉ một đêm nay thôi… chúng ta sao không thử làm bộ như là lưỡng tình tương duyệt đi?”

Dịch Viễn Lưu giật mình nhìn y, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn thấy hốt hoảng.

“Đừng từ chối, theo ta đi.” Giọng nói êm nhẹ mà kiên quyết,  gương mặt Sách Lôi không có sự hung ác bá đạo mọi khi, càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ trừu sáp, đến tận khi hạ thân của Dịch Viễn Lưu chịu không nổi mà trở nên nóng bỏng, hơi run lên chạm vào bụng y, y mới có thể trút bỏ mọi sự lo lắng mà thuận theo khát vọng của mình, đột nhiên ra tay nhanh hơn một chút, gầm nhẹ  một tiếng, rốt cục đem dục vọng của y tuôn tràn ra trong nội bích nhu nhuyễn của người kia.

Dường như là cùng một lúc, thanh âm của Dịch Viễn Lưu như ngừng lại, một tiếng rên rỉ mong manh ngân nga thoát ra khỏi khóe miệng hắn.

Lặng im mà nằm xuống bên cạnh hắn, Sách Lôi không nóng lòng muốn rút lại dục vọng của mình, nhẹ đưa ngón tay sờ soạng chỗ hai ngươi đang tương liên, hòa hợp, khiến con người kia mẫn cảm mà co người lại.

“Thấy sao? Được phóng thích trong khi đang bị nhục mạ phải chăng cũng là như đang ở trên tiên cảnh?” Y trêu đùa.

Dịch Viễn Lưu liều mạng thoái lui, hắn tuyệt vọng mà nhận ra rằng, dư vị sau cao trào còn chưa tan đi hết mà toàn thân hắn lại chỉ vì một động tác đơn giản của người này mà lại bắt đầu có phản ứng.

“Thêm một lần nữa được không….” Lời nói của y vang lên giữa lúc Dịch Viễn Lưu đang sầu lo.

Hắn trợn mắt nhìn, căm tức nhìn gương mặt y. Ta là miếng thịt đã nằm trên thớt, cũng chẳng nghĩ đến có thể đơn giản như thế mà tránh khỏi số kiếp của đêm nay nhưng mà ngươi cần gì phải tỏ vẻ ôn nhu, chân thành muốn thỉnh cầu ta, muốn giả vờ hỏi ý kiến của ta để làm gì?

“Ta nói không được thì ngươi sẽ ngừng sao?” Hắn nắm chặt tay lại, có thể thấy được khí lực của hắn đã bị trôi đi hết sau sự kịch liệt hoan ái vừa rồi.

“Đương nhiên là không.” y trả lời rất rõ ràng, Dịch Viễn Lưu nhìn thấy trong mắt của Sách Lôi rõ ràng là tràn đầy tiếu ý.

Lúc này, Dịch Viễn Lưu biết chắc rằng, đêm mùa thu ở phương bắc quả thật là quá dài….

Sáng sớm cuối cùng cũng đã đến. Ánh bình minh sáng lạn từ phương xa rọi về, không trung tràn ngập ánh sáng mặt trời.

Cũng không có gì khác lắm với mọi khi, ngoài trướng của Sách Lôi, ở phía xa xa có hai binh lính đang gà gật buồn ngủ.

Bốn phía doanh trướng đều lặng im, chiến sự đình trệ  đã làm tan biến đi sự kiên nhẫn cùng sĩ khí, những binh sĩ mệt nhọc vẫn còn đang đắm chìm trong mộng đẹp ngọt ngào.

Trong buổi sáng yên ắng này, trướng liêm trong căn lều của Sách Lôi được vén lên.

Một thân ảnh thon dài thất tha thất thểu xuất hiện phía sau tấm trướng, một thủ vệ ngủ gật bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam tử kia thì không nén nổi sửng sốt.

Hắn khều khều đồng bạn, nhỏ giọng hỏi: “Này, ngươi xem, tên tù binh Dịch quốc kia sáng sớm như vậy….”

Câu nói còn chưa tròn, miệng hắn đã há ra rộng hơn. Thân ảnh của người nam tử  nhoáng lên một cái, tựa hồ sẽ ngã xuống nhưng đúng lúc này phía sau người đó lại xuất hiện thân ảnh của Sách Lôi đại soái.

Sách Lôi nhanh tay đỡ lấy nam tử Dịch quốc trẻ tuổi đó. Sau đó hắn nhìn thấy đại soái ôm lấy thắt lưng người kia, giữ cho người đó đứng thẳng, tựa hồ như chăm chú nhìn một chút mới yên lặng ôm tù binh trở vào đại trướng.

 

 

 

 

 

 

Nhẹ nhàng đem Dịch Viễn Lưu đang hôn mê đặt lên trên giường, Sách Lôi quan sát hắn một cách tinh tế. Đôi mắt đen ngời sáng như hắc ngọc nhắm lại, đôi mi đen dài mềm mịn, khiến cho gương mặt lúc nào cũng quật cường, kiêu ngạo có thêm một chút nhu hòa. Khí sắc hắn so với lúc mới gặp đã khác nhiều quá, hai má vốn căng mịn bây giờ đã có điểm hao gầy.

Rốt cục là vẫn không thể khiến hắn hôn mê được, đêm qua chỉ cần y làm hai lần thôi, Dịch Viễn Lưu đã tinh bì lực tẫn, thân thể đã cạn kiệt sức lực nhưng mà việc khiến Sách Lôi không thể không cười khổ chính là người kia có cái dự cảm kỳ quái về thời gian nên mới khiến hắn vốn đang say ngủ, sáng sớm đã đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt hắn kiên quyết, cường ngạnh lê từng bước, từng bước đi ra phía ngoài trướng, muốn xác định rằng hắn đã thắng canh bạc này rồi mới té xỉu.

Sách Lôi cười khổ một chút, đứng dậy đi ra ngoài trướng, hướng thủ vệ phân phó: “Từ hôm nay trở đi, người trong lều này có thể tự do đi lại trong quân doanh. Còn nữa…” Y nghĩ ngợi rồi vẫn nói: “Nói cho Đan Đông rằng từ nay liều lượng thuốc cho hắn uống giảm đi một nửa.”

Không để ý đến sắc mặt kinh ngạc của binh lính vì trong lòng y đang có điểm bất an, không biết vì sao người kia khí sắc càng ngày càng kém, trừ bỏ vì buồn bực, phẫn hận ra liệu có phải là do tác dụng của thuốc không. Không thể tiếp tục dùng dược lực mạnh như thế được, dù sao y cũng không sợ hắn bỏ chạy mất khỏi lòng bàn tay mình.

Y cúi đầu nhìn người đang say ngủ trên giường, những sợi tóc đen càng nổi bật trên gương mặt tái nhợt của hắn, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, dường như là đang mơ thấy chuyện gì đó đáng sợ thì phải. Sách Lôi đưa tay vuốt dọc theo lông mày của hắn, tại khoảnh khắc này, một ý niệm đột nhiên nhen nhúm từ tận đáy lòng y, một ý niệm mà ngay cả y cũng cảm thấy bất khả tư nghị: dù thế nào cũng tuyệt đối không buông tay.

Mặc kệ là hắn chán ghét y bao nhiêu, thậm chí là cả trong mơ cũng nguyền rủa y, nhưng y tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.

 

 

 

 

Khi Dịch Viễn Lưu tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là ánh nến hồng ấm áp, tiếp theo đó hắn nhìn thấy Sách Lôi, người kia đang ngồi ở thư  án xem quân báo, ánh sáng nhu hòa của ngọn nến bên cạnh y chiếu rọi những đường cong cao cao của ngũ quan sắc bén, cả người hắn từ trên xuống dưới đều mang theo sự cao ngạo của một vị bá chủ cùng tà khí, hơi thở trầm ổn của người này trong bóng đêm thật có cái gì đó khác lạ.

Y đặt tờ quân báo sang một bên, hình như đã cảm nhận được cái gì đó mà nhìn về phía Dịch Viễn Lưu.

Dịch Viễn Lưu thầm mắng mình một tiếng, hắn không muốn kinh động Sách Lôi, trải qua việc của ngày hôm qua hắn đã chẳng lấy đâu ra hơi sức mà có thể tiếp tục chịu đựng thêm một lần thương tổn nữa, hắn vốn nên tiếp tục ngụy trang là đang hôn mê thì hơn.

Hắn quay đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào vách tường, tránh đi tầm mắt của Sách Lôi. Hắn có thể nghe  thấy thanh âm của vải vóc ma sát với nhau, tiếng bước chân chậm rãi cùng nhiệt độ cơ thể của người nọ, tất cả đều làm hắn cảm thấy khẩn trương. Hắn cắn răng, thật sự hắn đã sức cùng lực kiệt, liệu còn có thể sống qua một lần tra tấn nữa hay không đây?

Sách Lôi ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn cảm thấy một bàn tay ấm áp sờ lên mái tóc mình, “Tỉnh rồi ư?” Thanh âm trầm thấp của người nọ vang lên, Dịch Viễn Lưu không nói gì, hắn cũng chẳng hơi sức đâu mà muốn giằng co với y, hắn chỉ có thể tích cóp từng chút xíu sức lực để có thể chịu được thống khổ mà thôi.

Nhưng mà chuyện gì cũng không xảy ra, Sách Lôi vén gọn mái tóc dài bung xõa của hắn, ôn nhu nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, Đan Đông nói ngươi phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt.”

Tiếp theo,  y đứng lên trở lại thư án, tiếp tục đọc quân báo.

Hành vi này làm cho Dịch Viễn Lưu cảm thấy bị mê hoặc, nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm quay đầu lại– ai biết được Sách Lôi có thể sẽ thay đổi chủ ý hay không, người này luôn luôn ác liệt như thế, đúng vậy, một nam nhân ác liệt, tàn nhẫn, hắn tự nói với mình rằng sự ôn nhu kia chỉ là ảo giác…Hành động vừa rồi là gì? Là sự tôn trọng của y với hắn ư? Hắn cắn môi, không, không thể để bị mê hoặc bởi một chút ôn nhu ngẫu nhiên như thế được, đây chắc là mưu kế của hắn.

Tuy bất an nhưng hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ, những tra tấn mấy ngày nay đã làm cho hắn hoàn toàn suy nhược, hắn cần nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.

Khi hắn tỉnh lại, đã là lúc Sách Lôi muốn đi nghỉ.

Dịch Viễn Lưu dựa vào cảm giác mà đoán rằng lúc này đã qua giờ tý,  gần đây Sách Lôi thích đem quân tình vào trong tư trướng xử lý, mà mỗi khi đến giờ tý thì y mới có thể đi nghỉ. Người kia lặng lẽ bước lên giường, nhấc tấm chăn lên, hành động này làm cả người Dịch Viễn Lưu cứng ngắc.

Hắn cảm thấy người kia nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy thân thể hắn bằng một động tác nhẹ nhàng nhưng cũng rất trầm ổn, tay y ***g vào tay hắn, hoàn toàn ôm trọn lấy thân thể hắn, cằm khẽ gác lên vai hắn.

Sau đó y hôn tóc hắn, “Đừng khẩn trương như vậy, ta sẽ không làm gì đâu, bởi vì ta thực hoài nghi rằng ngươi có thể chống chọi qua một lần hoan ái nữa.”

Những lời nói khinh bạc này khiến Dịch Viễn Lưu nghiến răng tức giận nhưng người kia cũng không làm gì thêm nữa, y chỉ ôm hắn như thế, hô hấp chậm rãi trở nên thâm trầm, y thật sự đã ngủ.

Dịch Viễn Lưu cứng người trong cái ôm của y một hồi mới xác định rằng có lẽ y thật sự muốn hắn yên ổn ngủ một giấc nên mới không tiếp tục sự vũ nhục như thường ngày. Hắn cười khổ nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng sự ôm ấp của Sách Lôi thật đáng sợ nhưng là sự đối đãi tốt nhất từ trước đến nay của y với hắn.

Hắn chậm rãi thả lỏng người, nhưng lại không hề buồn ngủ. Hắn không biết vì cái gì mà Sách Lôi đột nhiên trở nên khách khí như thế nhưng trực giác nói cho hắn biết nhất định là chuyện chẳng tốt lành gì.

 

Sa Trường Lỗ Ái

Thiểm Ảnh Hồ

Hà Khả Tuyết edit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.