CHƯƠNG 11
Dịch quốc. Tuyết thành.
Dịch Trấn Phong mệt mỏi xoa xoa mi tâm, khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua y chịu trách nhiệm thủ thành làm y ý thức được cho dù nói là việc nước nhưng mà suy cho cùng vẫn đè nặng lên một cá nhân, chiến tranh đã khiến thể xác và tinh thần người ta kiệt quệ cùng cực, y thật không hiểu được mấy năm nay Nhị ca y làm thế nào mà chịu đựng được sự hành hạ này.
Trước kia, ấn tượng của y với Nhị ca chỉ là dung nhan lạnh lùng, tuấn mỹ, thanh thoát cùng với tính tình kiêu ngạo, cường liệt, nhưng hiển nhiên Nhị hoàng huynh của y không phải dựa vào những thứ đó mà có thể chặn được thiết kỵ của Đan Mông, không cho chúng chiếm thành.
Dịch Trấn Phong chỉ nhớ rõ, ban đầu mình cũng không muốn tranh đoạt đế vị, cũng chẳng có hứng thú nổi danh lập vạn trong quân, từ lúc còn nhỏ y đã suy nghĩ rất sâu sắc, y biết hoàng gia hung hiểm, làm một hoàng tử chỉ biết sống phóng túng thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Y trở nên không có chí tiến thủ là bởi vì từng có một thời phong thanh truyền ra tin đồn rằng phụ hoàng muốn lập y làm thái tử–y tuy rằng không giống Đại ca mưu lược, cũng chẳng có tài cầm quân thiên bẩm như Nhị ca, chỉ thích thi từ ca phú, kỳ trân, dị bảo,mấy chuyện linh tinh nhưng y lại là đứa con được phụ thân sủng ái nhất, bởi vì hoàng đế cũng là kẻ giống y, chẳng có thiên phú về việc gì, là một người chỉ biết tìm hoan nhạc.
Y nhớ rõ đó là một lần săn thú, y còn rất nhỏ, vốn nghĩ rằng hoàng tộc thật sự hòa thuận, thân thiết. Y cùng đại ca thi nhau đuổi theo một con hươu non, y phóng ngựa tiến lên, giương cung về phía trước, quay đầu lại hướng về phía toàn bộ đoàn người phía sau mà kêu lên: “Đại ca, con hươu này hôm nay là của đệ…”
Sau đó y cứng người, phía sau lưng y, dây trên cung của đại ca đã kéo căng hết cỡ, mũi tên sắc nhọn chỉ thẳng vào y. Trong phút chốc mũi tên lao đi, hướng thẳng về phía y..
Ấu lộc chạy mất, mũi tên đã bắn ra vô cùng chuẩn xác mà trượt qua dải dây cột tóc của y. Đại ca chầm chậm cưỡi ngựa đi đến, nhìn y mà cười nhưng trong mắt chẳng chút ấm áp: “Ngươi biết được không, nếu ta không nương tay có lẽ sẽ chẳng chỉ như vậy thôi đâu.” nói xong rồi giục ngựa đi thẳng, để lại Dịch Trấn Phong kinh ngạc đứng ở đó, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong khoảnh khắc đó y rốt cuộc đã minh bạch, y chính là cái gai trong mắt người khác cho dù y không làm gì cả. Y bắt đầu làm bộ như không hứng thú với quyền thế, chỉ thích uống rượu mua vui, cả một khoảng thời gian dài, y cũng chỉ muốn mượn rượu vui chơi, hơn nữa y lại cảm thấy được sống như thế thật phi thường tốt đẹp.
Trong mắt con dân Dịch quốc, Tứ hoàng tử của bọn họ được sủng ái quá nhiều, vì thế nên trong khắp thiên hạ chẳng có ai không phải là đồ chơi của y.
Có một lần, trong lúc Dịch Trấn Phong đang đứng trước cửa thành nhục mạ một thủ thành vệ binh, Dịch Viễn Lưu đã nghiêm mặt nói với y: “Biết gì không? Chỉ có chút trò chơi thôi mà ngươi lại chơi đến mức không dậy nổi sao, Tứ hoàng tử?”
Vì thế Dịch Trấn Phong tỏ vẻ mờ mịt hỏi: “Vì sao? Đại ca nói giết một hai người cũng chẳng sao. Bất quá nếu Nhị ca không thích, đệ không làm là được.”
Vì thế Dịch Viễn Lưu cuối cùng vẫn là tha thứ cho y, cho dù hắn không chịu thừa nhận nhưng trong lòng vẫn nhớ đến tình thân, nhớ đến cả hai là huynh đệ. Với y, đóng trò làm một kẻ đệ đệ bất hảo là một vai diễn vô cùng tốt.
Không lâu sau, y nhân lúc say rượu, ôm Dịch Viễn Lưu muốn thân thiết một phen, tuy rằng ắnh mắt người kia như muốn đem y băm thây thành vạn đoạn, phi thường chán ghét nhưng Dịch Trấn Phong biết Nhị ca vẫn là tha thứ cho y một lần nữa, tha thứ cho sự bất hảo của y. Điều này thật là vô cùng châm chọc, y luôn hận Dịch Viễn Lưu vì hắn cứ luôn coi y như một đứa ngốc không biết trời cao đất dày là gì, rồi lại dùng hành động tỏ vẻ nhưng chính mình là một tiểu hài tử, một lần, rồi lại thêm một lần nữa chọc giận Dịch Viễn Lưu, đắc ý chờ Nhị ca y tha thứ.
Cho dù Dịch Trấn Phong từ rất lâu rồi đã thấy rõ quy tắc trong cung cấm.
Mấy ngày qua, Đan Mông không đến khiêu chiến, Dịch Trấn Phong cũng chẳng được thanh nhàn, toàn bộ thời gian dùng để đề cao phòng bị, gia tăng thao luyện sĩ binh. Dù sao thì y vốn vô tâm nhưng khi tình thế nguy cấp y cũng biết là không thể sơ suất, dù chỉ một chút.
Đã hơn một tháng rồi vẫn không có tin tức của Dịch Viễn Lưu, dù có lạc quan đến đâu cũng đã bắt đầu….nếu….nếu người nọ chết rồi, y lúc này là thống lĩnh đại quân, dù cho có phải trả giá lớn đến thế nào đi nữa, y cũng muốn phải thực hiện ý nguyện của Nhị ca, tuyệt đối không để quốc thổ lọt vào tay giặc.
Bất quá Dịch Trấn Phong hắn luôn luôn coi việc đối ẩm mua vui làm lẽ sống thì việc bị đẩy lên trước trận tiền ác chiến với Đan Mông, thật sự quả là chật vật.
Nhị ca y, Dịch Viễn Lưu, không phải chỉ là một người không màng tranh đoạt vương vị mà còn là một ca ca vô cùng tốt cũng chân chính là một vị tướng lãnh vĩ đại.
Một nhân tài không thể thiếu của Dịch quốc.
“Nhị ca..” Y thầm thì gọi tên người đó, trong lòng tràn đầy một thứ cảm giác đau đớn khôn tưởng và nôn nóng vô cùng, người nọ lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng mất tích hoặc là chết như thế, nhất định là vậy.
“Đại soái, Chu tiên sinh cầu kiến.” Thanh âm của binh sĩ truyền đến từ bên ngoài, Dịch Trấn Phong khoát tay ý bảo tiến vào.
Chu Tương đi vào, vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưng rõ ràng nhìn ra có một tia thận trọng trong đó: “Tứ hoàng tử, việc hôm qua có gian tế đột nhập soái trướng, ta càng nghĩ càng thấy rất không yên tâm.”
Dịch Trấn Phong nhăn mặt nhíu mày—tối hôm qua y phát hiện có người tự động xâm nhập vào doanh trướng của mình, lập tức gọi người đến truy đuổi nhưng người đó đã lẩn đi rất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, khinh công hiển nhiên là vô cùng cao cường. Sau đó kiểm tra lại, trong trướng Dịch Viễn Lưu có không ít đồ đạc, nhưng quân tình cùng thám báo cũng không có dấu hiệu là bị xem qua nên y cũng không lưu tâm lắm.
“Điện hạ, ta hoài nghi việc này không đơn giản như vậy.” Chu Tương nói.
“Vậy ngươi nói xem là hắn tới làm gì? Hắn không đụng đến cái gì cả, chẳng nhẽ đến xem ta cùng Thanh Loan mặn nồng ư?” Dịch Trấn Phong nhẹ nhàng hỏi lại, Thanh Loan là nam sủng hắn mang đến trong quân.
“Hôm qua Thanh Loan vẫn chưa cùng ngài thị tẩm.” Chu Tương mặt không đổi sắc.
Dịch Trấn Phong thấy phiền, khoát khoát tay, thật không biết Nhị ca làm sao lại chịu được người này, lúc nào cũng bày ra cái vẻ nghiêm trang, những ngón tay thon dài của y vô thức gõ lên trên chiếc hộp gỗ đặt trên bàn, tiếp theo đó y như sực nhớ ra cái gì, đưa tay mở hộp, sau đó y sững người.
“Có chuyện gì vậy?” Chu Tương khẩn trương hỏi, không để ý đến lễ tiết, đi đến xem xét chiếc hộp, đó là chiếc hộp đựng nhân bì diện cụ của Dịch Viễn Lưu, mặt nạ vẫn đặt chỉnh tề ở trong đó.
“Sao vậy, đại soái?” Chu Tương hỏi lại.
Dịch Trấn Phong nhíu mày, “Trong quân có bao nhiêu người biết Nhị ca lúc bình thường đều đeo nhân bì diện cụ?”
“Chỉ có mấy người tâm phúc thôi.”
“Tối hôm qua, lúc ta kiểm tra xem có mất mát gì không nhưng lại không lưu ý đến vật này.” Dịch Trấn Phong nói, nhìn tấm mặt nạ được đặt chỉnh tề trong hộp gỗ, “Ta nhớ là ta đã đặt nó lại trong hộp nhưng không đặt nó ngay ngắn đến như thế này.”
“Tứ hoàng tử” Tâm của Chu Tương đột nhiên chùng xuống, không nói gì, chỉ nhìn Dịch Trấn Phong.
Dịch Trấn Phong cũng nhìn lại, lẩm bẩm nói: “Không hay rồi, bọn họ đã biết Nhị ca căn bản đã không ở trong quân, tất thảy chỉ là cái mặt nạ mà thôi.”
Y suy sụp ngồi xuống ghế, lần đầu tiên y cảm thấy trận chiến này thật tuyệt vọng. Dịch Viễn Lưu, nếu ngươi không trở vể, quân đội mà ngươi vô cùng trân quí, vận mệnh của Tuyết thành mà ngươi vốn không muốn trao cho Tứ đệ mà ngươi vô cùng xem thường, đến lúc đó… y có thể cam đoan nơi này sẽ bị máu tươi nhiễm tẫn.
Sáng sớm hôm sau, Sách Lôi yên lặng rời giường, đi đến doanh trướng nghị sự như thường lệ. Dịch Viễn Lưu vốn đã sớm tỉnh nhưng hắn vẫn làm bộ như đang ngủ say lắm, hắn không hy vọng nhìn thấy ánh mắt của Sách Lôi, mới mấy ngày trước ánh mắt đó vẫn lạnh lùng, tàn khốc, âm lãnh nên hắn càng cảnh giác, càng né tránh sự ôn nhu bất thường này.
Cảm thấy Sách Lôi đã ly khai khỏi doanh trướng, hắn nhẹ nhàng thở ra, mở mắt. Tuy rằng hôm qua người nọ không có đòi hỏi gì ở hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi vô lực. Một tiếng chim kêu thanh thúy truyền đến trong không trung, thanh âm uyển chuyển động lòng người báo hiệu một ngày mới đã đến, cho dù là vang lên trên trường tàn khốc như vậy nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sung sướng, ngập tràn hy vọng. Dịch Viễn Lưu ngồi dậy, sáng sớm có chút sương lạnh làm cho hắn hơi run. Sự tra tấn hắn phải chịu trong mấy ngày này làm cho hắn rất hiếm khi có thể tỉnh dậy vào buổi sáng mà rời giường. Luyện kiếm một lúc vào lúc sáng sớm tinh sương, không khí vẫn còn hơi ẩm ướt một chút từ trước đến nay vẫn là thói quen của hắn.
Cho dù tình huống có xấu đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng tuyệt đối không cam chịu. Hắn xuống giường, mặc y phục, đi đến trước cửa soái trướng sau đó hít vào một hơi mà vén lên tấm trướng liêm.
Không khí tươi mát, se se lạnh lướt qua gương mặt hắn, hắn tham lam hít thở thứ không khí lành lạnh này, tuy rằng chỉ có hơn một tháng ngắn ngủi nhưng hắn lại thấy như đã nhiều năm lắm rồi không được nhìn thấy ánh sáng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thức dậy sớm như vậy nên Tiểu Liên vẫn còn chưa đến, chỉ có hai sĩ binh vẫn đứng thẳng tắp cạnh cửa. Nhìn thấy Dịch Viễn Lưu, bọn họ hiển nhiên là có chút khẩn trương nhưng vẫn không nói gì. Dịch Viễn Lưu thử đi ra khỏi doanh trướng, chân đạp lên phiến đất phía ngoài, rồi từng bước, từng bước đi ra.
Không có ai đến ngăn cản hắn, hai thủ vệ kia đều làm bộ không nhìn thấy gì.
Sách Lôi nhất định là đã ra lệnh cho bọn họ, Dịch Viễn Lưu đoán, chỉ là hắn không nghĩ tới y lại giữ lời hứa.
Hắn bước nhanh hơn, cũng không xác định được mình muốn đi đâu nhưng hắn khao khát được đi ra ngoải, hắn đã ở trong cái doanh trướng hôn ám đáng sợ, kia một thời gian quá dài rồi.
Các binh lính đang chuẩn bị điểm tâm nhìn hắn bằng nhiều ánh nhìn phức tạp, tò mò có, địch ý có cũng có cả phẫn nộ nữa nhưng không có kẻ nào nói năng lỗ mãng hay muốn ngăn cản hắn.
Dịch Viễn Lưu đi xuyên qua doanh địa, quyết định nên đi đến chỗ ôn tuyền lần trước tắm rửa một chút, bởi vì thứ nhất là hắn từ nhỏ vốn ưa sạch sẽ, còn thứ hai là hắn có hy vọng có thể tìm được một nơi không có ai mà có thể yên tĩnh, ở một mình trong chốc lát.
Ôn tuyền tĩnh lặng như lúc ban sơ, lùm cây xung quanh đã đem cảnh sắc bên ngoài che cả lại, những thanh âm ồn ào cũng bị ngăn lại ở bên ngoài. Nước suối trong như gương, Dịch Viễn Lưu cởi bỏ y phục, để thân thể chìm ngập bên trong dòng nước suối ấm áp, thoải mái hít thở. Tuy rằng ôn tuyền này cũng là nơi hắn có ấn tượng cực kỳ không tốt nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng nước suối ở đây thật vô cùng dễ chịu, quả thật khiến cho người ta buồn ngủ.
Đây là khoảnh khắc hắn thả lỏng bản thân nhất từ lúc bị bắt đến nay, có thể nghỉ ngơi lúc mỏi mệt mà không có những động tác mãnh liệt cùng khí tức đáng sợ cửa người kia, chỉ có một mình hắn.
Sách Lôi quả thực đã có một chút thay đổi, y đã buông lỏng sợi dây thừng vô hình cũng như hữu hình trói buộc hắn—Dịch Viễn Lưu ở ôn tuyền suốt cả một ngày cũng chẳng có ai đến quấy rầy. Đến tận khi hoàng hôn buông xuống, đất trời dần trở nên hôn ám, hắn ngâm nước cũng đã thấy hơi hơi mê muội mới chậm rãi rời khỏi làn nước, mặc y phục vào.
Hắn không muốn phải trở về vì hắn không muốn đối mặt với Sách Lôi, trừ bỏ những e ngại cũng phẫn nộ, hắn tựa hồ cảm giác được rằng—sự né tránh này còn có một nguyên nhân khác.
Nhưng hắn phải trở về.
Sách Lôi tuy giám thị hắn lơi lỏng nhưng tất nhiên là có điều kiện, hắn không muốn làm hỏng tình trạng hiện nay. Sáng sớm có thể nghe được tiếng chim hót, hít thở được thứ không khí thanh lành, rời được khỏi nơi lều trướng đáng sợ, được ở một mình trong chốc lát, trong tình cảnh đang bị nguy khốn tình, trạng này là do hắn vất vả lắm mới có thể tranh thủ được hưởng thụ.
Nhưng khi đêm xuống thì … Hắn cười khổ.
Thời gian cứ thế trôi, một ngày càng lùi dần vào qua khứ thì sắc mặt Dịch Viễn Lưu càng trở nên mờ mịt hơn.
Thái độ của Sách Lôi không hiểu vì sao lại càng trở nên khác lạ, có chút vi diệu, khó hiểu hơn nữa còn liên tục thay đổi. Y thay đổi là từ ngày Khoách Nhĩ Thái cùng Ba Thái bị đuổi đi sao? Dịch Viễn Lưu trằn trọc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời thỏa đáng.
Mà sự thay đổi của Sách Lôi lại làm hắn bất an, cảm thấy không tốt chút nào.
Đúng vậy, hắn thà bị y đối đãi đê tiện, thô bạo, thà rằng bị thương tổn, vũ nhục nhưng cũng không nguyện ý bị Sách Lôi dùng ánh mắt thâm tình như nhìn tình nhân nhìn thẳng vào hắn, dùng bàn tay thật to vuốt ve mái tóc của hắn.
Cảm giác đó tự nhiên không hiểu vì sao làm cho hắn cảm thấy ấm áp, cảm thấy an toàn. Gặp quỷ rồi. Cái việc này tự nhiên làm cho hắn lúc ngủ nhớ đến mẫu thân.
Hắn không thể mạc danh kì diệu như vậy mà đánh mất đi ý định phản kháng được, không thể được.
Hắn mạnh mẽ bắt chính mình nhớ lại những ngày đầu bị vũ nhục không tưởng được, làm cho trong lòng mình tràn ngập hận ý. Phải tìm kiếm cơ hội, hắn nhất định phải tìm kiếm cơ hội thoát khỏi nơi này để trở về phương nam, đó là quốc gia của hắn, nơi đó mới là nơi hắn nên trở về.
Một ngày ở bên ngoài hắn đã bình tĩnh tích cóp từng chút một những tin tức tình báo, cách làm thế nào để xác đinh được phương hướng một cách chính xác, những nơi nào phòng thủ, tuần tra lơi lỏng còn cả lương thảo của Đan Mông để ở chỗ nào nữa.
Hắn không tin Sách Lôi không hề biết những hành động của hắn nhưng Sách Lôi cũng không có ý ngăn cản hắn. Chắc có lẽ y cảm thấy những điều nho nhỏ này chỉ như một trò hề không đáng coi trọng chăng?
Dịch Viễn Lưu không muốn nghĩ nhiều, hắn thầm nghĩ phải thu thập hết những tin tức hữu dụng—cho dù ước vọng trốn thoát chỉ như một giấc mộng hư ảo nhưng hắn cũng phải cố, cố để chính mình biến giấc mộng đó thành sự thật.
Trời chiều chạng vạng, sắc trời đã muốn hôn ám, Dịch Viễn Lưu chậm rãi trở về từ ôn tuyền, cách rất xa đã thấy doanh trướng của Sách Lôi nổi bật lên giữa những lều trại san sát.
Tuy rằng ở đó đã sắp được hai tháng nhưng Dịch Viễn Lưu vẫn có cảm giác ngại ngần, nơi đó giống như một tòa đại lao khiến cho người ta không muốn đến gần.
Hắn chậm lại, vô thức mà bước đi.
Đúng lúc này hắn thoáng thấy từ phía xa có một đoàn người đang gấp rút đi về phía đại trướng, Dịch Viễn Lưu nhận ra được hai người, một người là Khoách Nhĩ Thái, người kia là Ba Thái, mấy người khác tuy không quen nhưng theo tình báo trước kia thu thập được thì đều là tướng lãnh trong quân đội Đan Mông.
Cước bộ của bọn họ rất nhanh, hơn nữa là có chuyện gì cấp thiết đến mức không thương nghị trong quân trướng mà lại đi đến tẩm trướng của Sách Lôi?
Hắn nghiêng người, thay đổi phương hướng, đảo mắt nhìn xung quanh rồi lặng yên trốn vào trong bóng tối của lều trại.
Khoách Nhĩ Thái căn dặn vài câu với hai sĩ binh đứng ngoài cửa, biểu tình thận trọng, sau đó cả đoàn người đi vào doanh trướng.
Điều này làm cho Dịch Viễn Lưu càng cảm thấy hồ nghi, hắn nhìn quanh một chút, không có ai chú ý đến hắn, ước chừng bây giờ là giờ cơm chiều, binh sĩ không nhiều lắm, hắn lặng lẽ đi đến phía sau doanh trướng, hắn nhớ rõ nơi này có một chỗ hư hỏng nhỏ, dưới ánh hoàng hôn âm trầm, cơ bản có thể che dấu thân ảnh hắn đang núp tại chỗ này.
Tiếng người tranh luận trong doanh trướng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Một tiếng rống to ngoài sức tưởng tượng truyền vào tai hắn: “Hắn chính là Nhị hoàng tử của Dịch quốc, Dịch Viễn Lưu.”
Giống như là bị một chùy mạnh mẽ đập vào tâm can, cả người Dịch Viễn Lưu chết lặng, hắn cảm thấy hồn phách của mình như đã bị đánh cho tiêu tán hết.
Tiếng người trong doanh vẫn tiếp tục vang lên, vài người nói những câu gì đó, ngữ khí cãi nhau kịch liệt, cũng có loại thanh âm vô cùng vui sướng: “Đại soái, cao thủ ngài phái đi lẻn vào bên địch quân đã thành công xâm nhập được vào đại doanh của quân địch, hắn thấy được tấm mặt nạ đó. Nếu không phải do Tuyết thành gần đây phòng thủ nghiêm mật, hắn đã có thể sớm trốn ra ngoài thành báo tin cho chúng ta… Hắn nói Nhị hoàng tử Dịch Viễn Lưu đã mất tích được một tháng.
“Chủ soái hiện tại của Dịch quốc vốn không phải là Dịch Viễn Lưu… Bao ngày qua kẻ cùng quân ta giằng co trên trận tiền căn bản chỉ là Tứ hoàng tử mới đem quân đến tiếp viện mà thôi.” Thanh âm của Khoách Nhĩ Thái vô cùng trầm ổn.
“Đúng vậy, đại soái, ngài nghĩ lại xem—thời gian ngài bắt được tên thích khách kia cũng vào lúc đó!!” Thanh âm dồn dập dội tới, ngữ thanh vừa kích động vừa vui sướng.
Tai Dịch Viễn Lưu ù cả đi nhưng vẫn nhớ ra thanh âm của người này- là quân y của Đan Mông.
Hắn chậm rãi theo vách trướng ngồi xuống, thân thể không kiềm chế được mà phát run. Xung quanh hắn tịch mịch khác thường, trong nháy mắt, cảm giác tuyệt vọng đè áp tất cả những xúc cảm của hắn. Hắn không sợ chết nhưng chuyện trước mắt so với mất mạng còn đáng sợ hơn nhiều. Đây là chuyện hắn không ngờ đến, nội bộ Dịch quốc có gian tế, thân phận của hắn…đã bị lộ.
Lộ rồi.
Hắn khốn khổ che giấu, những mong có thể bảo vệ cái bí mật kinh thiên này nhưng cuối cùng vẫn giấu không được, đã bị địch quân phát hiện, đã bị chúng nắm trong tay một cách rõ ràng.
Bí mật đó cũng trắng trợn phô bày trước mặt người kia.
“Đại soái, giết hắn đi!! Đem thủ cấp treo trước chiến kỳ của chúng ta, nhất định có thể cổ vũ sĩ khí!!”
“Đúng , đại soái…Ngài ra lệnh một tiếng, ta lập tức một đao giết hắn, dùng máu của hắn bái tế những huynh đệ đã bỏ mạng.”
Thanh âm ồn ào, doanh trướng huyên náo, kích động dâng trào.
Dịch Viễn Lưu lẳng lặng đứng trong bóng tối, trong lòng trống rỗng.
Thanh âm của người kia đâu?
Thật lâu sau hắn mới nhận ra điều này.
Trong những thanh âm kêu gào, kích động trong soái trướng, hắn vẫn không nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuộc của người kia.
Vì cái gì mà y không lên tiếng?
Ngay lúc đó, thanh âm quen thuộc, vô cùng bĩnh tĩnh đó vang lên, mang theo ý vị âm trầm, hàm ẩn kiên nhẫn từ nãy đến giờ: “Dịch Viễn Lưu…Dịch Viễn Lưu…”
Hắn nghe thấy người kia lặp đi lặp lại ba chữ này, rốt cục lạnh lùng nói ra một câu: “Người này giết chết cả ngàn binh sĩ của ta, đả thương tay trái của ta, hắn– đương nhiên là để tự tay ta trảm sát trước trận tiền.”
Dịch Viễn Lưu vẫn im lặng ẩn thân trong bóng tối của doanh trướng, không hề nhúc nhích.
Y muốn tự tay trảm sát …
Đây là quyết định của y.
Không nhớ được tiếp theo đã nghe thấy những gì, cuối cùng hắn cũng đứng dậy lúc sắc trời đã hôn ám mịt mùng, hướng về chỗ của Tiểu Liên mà yên lặng bước vào.
Sa Trường Lỗ Ái
Thiểm Ảnh Hồ
Hà Khả Tuyết edit