Editor: Nhã Y Đình
Trời rất nhanh sáng, Tiếu Nhiễm tỉnh lại ở trong lòng Cố Mạc, cảm thấy hơi mơ hồ.
“Tỉnh rồi sao?” Cố Mạc hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, khàn giọng hỏi.
“Đây là...” Tiếu Nhiễm ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Là em nói muốn xem mặt trời mọc. Quên rồi sao?” Cố Mạc điều chỉnh lại ghế xe, vươn tay xoa tóc Tiếu Nhiễm.
“Em nhớ rồi!” Tiếu Nhiễm cười le lưỡi.
Ngày hôm qua tạm biệt bà nội, lúc đi về cô đề nghị muốn đi xem mặt trời mọc. Cố Mạc không nói hai lời đã chạy xe đến bên bờ sông.
Cô rúc vào trong lòng anh, nhìn thây ánh đèn leo lắt hắt trên mặt sông, cảm khái vạn phần.
Trên mặt sông, hàng ngàn cánh buồm lướt qua, tạo thành cơn sóng dập dềnh.
Tối hôm qua, cô đã hỏi anh một vấn đề: “Cố Mạc, rốt cuộc ai là người khiến lòng anh gợn sóng?”
Cố Mạc trầm mặc vài giây mới trả lời: “Tưởng Y Nhiên!”
Cô có chút khổ sở.
Cố Mạc vội vàng nâng mặt cô lên giải thích: “Nhóc con, đó chỉ là gợn sóng thôi. Em nhìn mặt sông kìa, có rất nhiều cánh buồm bơi qua, để lại rất nhiều con sóng dập dềnh nhưng sau đó mặt sông rất nhanh đã yên lặng lại, không chút sóng gió. Tưởng Y Nhiên tạo nên gợn sóng cũng đã sớm như mặt sông rồi, bình tĩnh vô ba. Em nhìn ngọn hải đăng phía xa kia, nó vĩnh viễn đứng bên bờ sông, ánh sáng của nó chiếu rọi trong đêm tối. Bọn chúng vĩnh viễn ở bên nhau, luôn gắn liền bên nhau. Nhóc con, đối với anh mà nói, em là ngọn hải đắng chiếu rọi cuộc đời anh. Chúng ta mới thực sự vĩnh viễn không rời bỏ. Em việc gì hải để ý đến người đã tạo nên gợn sóng lăn tăn trong lòng anh chứ?”
Lúc đó, nghe thấy Cố Mạc nói vậy, cô cảm động khóc lóc đáp lại.
Nghĩ lại chuyện tối qua, cô không tự chủ mà không nhếch miệng lên, nở nụ cười hạnh phúc.
Ngàn cánh buồm lướt qua, nước sông dập dềnh.
Cố Mạc cởi áo ngoài, khoác lên người Tiếu Nhiễm, cười nói: “Mau nhìn kìa! Mặt trời đó!”
“Đẹp quá!” Tiếu Nhiễm vội vàng kinh hỉ thét chói tai.
Trên mặt sông, ánh mặt trời đỏ rực đang từ từ nhú lên khỏi mặt sông, giông như một sinh mạng mới, trần đầy sinh khí.
Trong lòng Tiếu Nhiễm có cảm giác được tái sinh.
Cô không còn ép buộc bản thân đi ghen tị với Tưởng Y Nhiên nữa.
Cố Mạc nói cô là ngọn hải đăng mà anh không thể rời xa.
Ngọn hải đăng cần gì phải để ý đã có ai tạo nên gợn sóng trong lòng anh chứ?
Cố Mạc ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm, để cho cô dựa vào ngực anh cùng ngắm nhìn hình ảnh đẹp đẽ, mỹ lễ khi mặt trời mọc.
Hai người cứ dựa sát vào nhau mãi đến khi mặt trời dừng ở phái đối diện, khuôn mặt tròn tròn, tươi cười chào hỏi hai người họ.
Bao tử Tiếu Nhiễm đột nhiên réo lên.
Cố Mạc đau lòng, hôn lên trán cô: “Anh dẫn em đi ăn sáng!”
“Em muốn ăn mì thịt bò!” Tiếu Nhiễm khàn giọng nói.
Cố Mạc hơi nhíu mày: “Em lại muốn ăn mì ăn liền sao?”
“Không phải mì ăn liền!” Tiếu Nhiễm cười hì hì một tiếng, “Em muốn ăn mì thịt bò do tự anh làm!”
Còn nhớ rõ lúc anh tự xuống bếp làm mì thịt bò cho cô ăn.
Thật hoài niệm hượng vị đó, hương vị được chiều chuộng.
“Được! Chúng ta về nhà làm!” Cố Mạc lập tức khởi động xe, dẫn Tiếu Nhiễm về nhà.
Về đến nhà, Cố Mạc đuổi dì Lưu khỏi phòng bếp, tự mình ra tay nấu cho Tiếu Nhiễm một bát mì thịt bò đầy đủ sắc hương vị.
Bưng bát mì thịt bò lên, vẻ mặt Tiếu Nhiễm thỏa mãn, hít hà một hơi: “Thơm quá!”
“Thích thì ngày nào anh cũng làm cho em ăn!” Cố Mạc yêu chiều nhìn Tiếu Nhiễm.
“Mặc tiên sinh, ngày mai em đã đi thành phố B rồi. Chẳng lẽ ngày nào anh cũng bay đến nấu mì thịt bò cho em sao?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm, le lưỡi với Cố Mạc.
Cố Mạc u oán, cắn môi mỏng, “Đó là ý hay! Nhóc con, học ở đại học F không được sao?”
“Không được!” Tiếu Nhiễm cười nói xong thì vùi đầu hưởng thụ mỹ thực.