Editor: Xẩm Xẩm
Buổi chiều sau khi quân huấn xong, Tiếu Nhiễm nhận được điện thoại của Giai Tuệ gọi tới.
“Giai Tuệ?” Tiếu Nhiễm ngồi vào chỗ cây cối âm u, cười.
“Tiếu Nhiễm, buổi tối có hẹn đi?” Giai Tuệ cười nói.
“Được.” Tiếu Nhiễm hài lòng trả lời.
ở thành phố B, bởi vì có Giai Tuệ, cô cũng không cô đơn.
“Vậy mình đi tìm cậu. Nghe nói trường học các cậu có căn tin ăn rất ngon. Cậu mời khách nhé.” Vương Giai Tuệ nửa đùa nửa thật nói.
“Không vấn đề. Cậu muốn ăn gì cũng được.” Tiếu Nhiễm cao hứng trả lời.
“Lát nữa gặp.” Vương Giai Tuệ cười cúp điện thoại.
Tô Nam nói nhỏ vào tai Tiếu Nhiễm, ngồi xuống bên cạnh cô: “Bạn thân của cậu?”
“Uhm, lát nữa cô ấy tơi đây.” Tiếu Nhiễm cười gật đầu.
“Vừa lúc mởi cô ấy ăn mỳ cay và bánh thịt bò.” Tô Nam nói.
“Được.” Tiếu Nhiễm cười.
Có một người bạn cùng phòng, thực sự không để cô bận tâm hôm nay ăn gì, chỉ cần chuẩn bị phiếu cơm cho tốt là được.
“Hai người không quay về tắm à, lát nữa sẽ bốc mùi.” Đái Lệ Lệ đi qua hai người, ngạo mạn nói.
“Chúng mình thế này gọi là hãm hương.” Tô Nam ngẩng đầu làm một cái mặt quỷ.
Đái Lệ Lệ không vui hừ một tiếng, lắc mông rời đi.
“Cậu đừng khiêu khích cô ấy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc căn dặn Tô Nam.
“Mình thấy cô ấy suốt ngày bày ra dáng vẻ Trương công chúa không vừa mắt, không phải chỉ là con gái của bộ trưởng bộ giáo dục thôi sao? Có gì giỏi?” Tô Nam không phục nói.
Tiếu Nhiễm xì cười: “Bộ trưởng bộ giáo dục cũng là một chức quan. Người ta có họ hàng gia thế ưu việt, mình là bình dân bình thường, không so được.”
“Bình dân thì sao? Chờ ngày nào đó mình trở thành cục trưởng BUBU, mình tức chết cô ta.” Tô Nam ngẩng mặt lên nói.
“Thực ra mình thấy cậu không cần làm ở BUBU, chỉ cần làm nhà mỹ thực là có thể náo động toàn cầu.” Tiếu Nhiễm nửa đùa nửa thật châm chọc vào ngực Tô Nam.
“Cậu đang khen hay chê minhf thế.” Tô Nam trừng mắt nhìn cô.
“Khen cậu.” Tiếu Nhiễm cười ngã vào trong lòng Tô Nam.
“Đúng, cậu chê mình ngốc?” Tô Nam cười ấn ngã Tiếu Nhiễm trên sân cỏ, gãi nách cô.
“Tha mạng.” Tiếu Nhiễm vừa né vừa cười cầu xin tha thứ.
Tô Nam dừng lại, thần bí hề hề nói: “Cậu thấy không, cậu gầy như thế, không ngờ rất có chất, lớn hơn mình.”
Tiếu Nhiễm nghe xong, đỏ mặt: “Tô Nam!”
“Hahaha.” Tô Nam cười né ra: “Nói đùa.”
Tiếu Nhiễm bò dậy đuổi theo đánh Tô Nam.
Nam Tây si ngốc đứng ở giữa sân thể dục nhìn Tiếu Nhiễm.
Từ ngày nhập học đầu tiên, anh đã chú ý đến cô.
Cô cười ngọt ngào giống như thỏi socola, trong nháy mắt có thể hoà tan trái tim của anh.
Giang Nhiêu đứng cách xa Nam Tây hơn mười mét, cắn môi, đố lị nhìn theo ánh mắt của Nam Tây đang nhìn Tiếu Nhiễm.
Sau khi trở lại ký túc xá tắm rửa, Tô Nam chạy đến trước bàn, nhìn gương xem mặt cuar mình: “Quá thần kỳ, vậy mà chưa đen đi.”
Đái Lệ Lệ đi qua bên cạnh cô, lạnh lùng cười nói: “Bởi vì cậu đã đen đủ rồi.”
Tô Nam đứng thẳng dậy, mở to mắt nhìn Đái Lệ Lệ: “Đái Lệ Lệ, cô nói chuyện dễ nghe một chút?”
“ChẲNG lẽ không đúng, đen như than vậy, sự độc hại của mặt trời cũng không thể khiến cậu đen hơn được.” Đái Lệ Lệ cười lạnh nhún vai.
“Cô thiếu một trăm bộ cười năm mươi bộ.” Tô Nam nắm eo, bất mãn sẵng giọng.
“Cô... ” Đái Lệ Lệ thẹn quá hoá giận, giơ tay muốn đánh Tô Nam.