Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm thấy vậy, vội vàng túm lấy Đới Lệ Lệ: ”Hai người đừng náo loạn nữa. Đều ở chung một phòng, đâu còn có đó mà.”
“Cậu…” Đới Lệ Lệ bị Tiếu Nhiễm giữ chặt lấy thắt lưng, không đánh được đến Tô Nam, liên nâng chân lên đá thật mạnh vào Tiếu Nhiễm ở đằng sau.
Tiếu Nhiễm bị đau buông tay ra, cúi người.
Tô Nam vội vàng đến đỡ lấy cô: ”Tiếu Nhiễm, cậu có sao không? Đau lắm không?”
“Không….sao.” Tiếu Nhiễm cắn răng, miễn cưỡng cười nói.
May mắn đang không đi giày cao gót.
Tô Nam không phục nhìn về phía Đới Lệ Lệ: ”Đới Lệ Lệ, Tiếu Nhiễm không hề làm gì động đến cậu, sao cậu dám động thủ?”
“Hai người dám bắt nạt tôi.” Đới Lệ Lệ cáo trạng trước.
“Chúng tôi bắt nạt cậu?” Tô Nam xắn tay áo lên, vung hai cánh tay thô về phía Đới Lệ Lệ.
Tiếu Nhiễm túm lấy Tô Nam, yếu ớt nói: ”Quên đi. Tớ không sao.”
“Tôi sẽ đi nói với giáo viên!” Đới Lệ Lệ vành mắt đỏ hồng chạy đi.
“Đi thì đi! Tôi còn sợ cậu không dám nói!” Tô Nam lắc thắt lưng to tròn, rống lớn.
Tiếu Nhiễm nắm cánh tay Tô Nam: ”Tô Nam, cậu giúp tớ một chút.”
Tô Nam vội vàng cúi xuống, đỡ Tiếu Nhiễm ngồi lên ghế: ”Cậu cởi giày ra xem chân có làm sao không.”
“Chắc không sao đâu. Chỉ hơi đau.” Tiếu Nhiễm bỏ giày ra, nắm chân xoa xoa.
Đúng lúc này Giai Tuệ đi tới ký túc xa thì nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang ôm châm, lập tức quan tâm hỏi: ”Sao vậy? Tập quân sự mệt quá nên chân bị hỏng rồi?”
“Không phải.” Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu.
“Cậu chính là bạn thân của Tiếu Nhiễm?” Tô Nam nhiệt tình hỏi.
“Ừm.” Giai Tuệ gật gật đầu. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Tiếu Nhiễm, nghiêm túc nhìn một chút: ”Sao lại thành ra thế này?”
“Bị đồ trà xanh dẫm phải.” Tô Nam khinh thường bĩu môi.
Giai Tuệ nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm: ”Bạn cùng phòng bắt nạt cậu?”
“Không có gì đâu. Đừng nói cho…” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua Tô nam, “Anh cả.”
“Anh cả?” Tô Nam tò mò nhìn Tiếu Nhiễm.
“Chính là…người họ hàng….gửi kem chống nắng đến cho tớ..” Tiếu Nhiễm đỏ mặt một chút.
“Tớ có thể không nói cho anh cả, còn câu cứ để yên cho người ta bắt nạt sao?” Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã, “Tính đại tiểu thư của cậu đâu rồi?”
“Tớ không muốn bị đố kỵ.” Tiếu Nhiễm lắc lắc đầu.
“Lại là giản dị? Tớ sắp bị cái tư tưởng đấy của cậu làm cho phát điên rồi. Cậu việc gì phải tỏ ra giản dị?” Vương Giai Tuệ bất mãn quát.
“Tớ dùng hơn 200 tê mua kem chống nắng làm cho người ta đố kỵ, kết quả Cố…Anh cả gửi cho tớ một lọ Iaprairie tầm 3 4 nghìn tệ. Nên Đới Lệ Lệ mới khó chịu với tớ.” Tiếu Nhiễm cắn môi một cái.
“Chỉ vì một lọ kem chống nắng mà thành ra thế này?” Giai Tuệ nghe, tò mò hỏi.
Tiếu Nhiễm liền kể lại chuyện lọ kem chống nắng cho Giai Tuệ.
“Đẹp! Anh cả đúng là cao tay! Phải như vậy mới trị được đồ trà xanh kia! Tiếu Nhiễm, nghe tớ, giản dị cũng vô dụng,” Vương Giai Tuệ nghiêm túc khuyên Tiếu Nhiễm, “Cậu nói cho cái con người là con gái cục trưởng bộ giáo dục của huyện kia, anh…Anh cả là tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng trên thương trường, Iaprairie thì đã là cái gì? Quà sinh nhật của cậu, mấy món trang sức đó phải lên đến mấy nghìn vạn.”
“Đừng!” Tiếu Nhiễm lập tức che miệng Vương Giai Tuệ, ngăn không cho cô nói thêm điều gì.
Tô Nam khiếp sợ trừng lớn ánh mắt: ”Tiếu Nhiễm, anh cả cậu giàu có như vậy sao?”
“Khong phải anh ruột. Chỉ là họ hàng gần.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói dối.
Tô Nam chớp mắt nói giỡn: ”Tớ có thể ôm chân cậu được không?”
“Cậu nói cái gì vậy? Mấy ngày này ở Q đại đều là cậu quan tâm đến tớ. Phải là tớ ôm chân cậu mới đúng.” Tiếu Nhiễm khẽ cười le lưỡi.