“Mình cũng nói thật với các cậu.” Tô Nam liếm đầu lưỡi: “Mình là cháu ngoại của XXX.”
Nghe được Tô Nam nói, Tiếu Nhiễm và Vương Giai Tuệ trừng to mắt, cùng lúc hói: “XXX? XXX đó?”
“Khiêm tốn.” Tô Nam làm dấu im lặng, cười nói: “Khiêm tốn.”
Tiếu Nhiễm cười ôm Tô Nam: “Khó trách cậu luôn mở miệng chính nghĩa, hóa ra là cháu ngoại của tổng kiểm sát.”
“Họ như thế.” Tô Nam loạng choạng đầu cười nói: “Không liên quan đến xuất thân, lại nói ông ngoại là ông ngoại, mình là mình. Xuất thân không có ý nghĩa gì cả, chính mình không cố gắng thì sẽ không tốt.”
“Đúng.” Tiếu Nhiễm đồng ý gật đầu.
“Nếu cái người con gái của sở trưởng sở giáo dục huyện kia biết ông ngoại cậu là ai, có khi nào ngượng chết? Cô ta còn không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt cậu?” Vương Giai Tuệ vui vẻ cười nói.
“Mình không chấp nhặt với tiểu nhân.” Tô Nam cười nói: “Còn có, khiêm tốn.”
“Có đạo lý.” Vương Giai Tuệ gật đầu: “Được rồi, hai người muốn khiêm tốn thì khiêm tốn đi, mình cũng không quản nữa. Nhưng là, Tiếu Nhiễm, không nói cho người khác biết thì cậu lại bị bắt nạt.”
“Biết rồi. So với... anh cả vẫn dài dòng.” Tiếu Nhiễm nhỏ giọng trả lời.
“Tiếu Nhiễm, chân cậu còn đau không?” Tô Nam quan tâm hỏi han.
Tiếu Nhiễm gật đầu.
“Mình nhanh đến căn tin đi, đi trễ thì không còn gì ăn.” Tô Nam nhiệt tình nói.
Có lẽ là bởi vì tuổi trẻ, có lẽ là vì có tiếng nói chung, ba người con gái rất nhanh trở thành bạn tốt.
Cố Mạc vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của bạn cũ Từ KHách đánh đến.
“Cố Mạc, vợ cậu bị người ta bắt nạt rồi, đừng bảo mình không nói cho cậu biết.”
“Ai cơ?” Cố Mạc cau mày nói.
“Bạn cùng phòng, một người tên là Đái Lệ Lệ. Ba của đứa con nít này làm sở trưởng gì đó, có phần kiêu ngạo, vừa tới tìm mình tố cáo Tiếu Nhiễm.”
“Đái Lệ Lê? Mình nhwos rồi, cảm ơn, quay lại sẽ mời cậu.”
“Bạn học cũ, cảm ơn cái gì? Đến lúc đó mời mình ăn bánh kẹo cưới là được.” Từ Khách cười trả lời.
: Được.”: Cố Mạc cười nhíu mày.
ở phía xa thành phố B Tiếu Nhiễm hắt hơi một cái.
“Ai lại nhắc tới cậu rồi.” Vương Giai Tuệ đùa Tiếu Nhiễm.
“Có thể cảm lạnh rồi.” Tiếu Nhiễm nghe Vương Giai Tuệ chọc, đỏ mặt cúi đầu.
“Trời rất nóng sao có thể cảm lạnh?” Tô Nam nghi ngờ nhìn Tiếu Nhiễm.
“Một cái hắt xì, hai cậu đừng ngạc nhiên, Nam Nam, không phải cậu vẫn muốn ăn đồ ăn ngon sao? Còn không mau ăn đi?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt sẵng giọng.
“Ăn ăn ăn, hai cậu cũng nhanh ăn đi!” Tô Nam cầm lấy một chiếc bánh thịt bò, nhiệt tình kêu hai người.
Ngay lúc Tô Nam nhét bánh thịt bò vào trong miệng, một âm thanh tràn ngập lễ phép vang lên.
“Mình có thể ngồi đây không?” Nam Tây thật cẩn thận nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm thấy cậu ta, ngây ngẩn cả người.
Cô nhận ra ngày đứa con trai này là người tìm xin số điện thoại của cô.
“Chỗ khác đều chật cứng rồi.” Nam Tây khó xử chu miệng.
“Soái ca, ngồi đi.” Vương Giai Tuệ cười nói.
“Cảm ơn.” Nam Tây ngồi xuống, khách khí nói.
“Cậu nên cảm ơn mình, nếu mình không quá béo, thì người bên cạnh còn không có chỗ ngồi.” Tô Nam ha ha cười nói.
“Cảm ơn.” Nam Tây cảm ơn.
“Mình là Tô Nam.”
“Mình là Nam Tây.”
“Khéo như vậy, hai người tên đều có chữ Nam?”
Nam Tây ha ha một cái, lập tức lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm.