Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 744: Chương 744: Người anh muốn sống chung cả đời




Dương Nguyệt Quyên cuối cùng cũng trang điểm xong, định kéo theo Tiếu Lạc cùng xuống lầu ăn cơm. Nhưng mới mở cửa ra, bà liền nhìn thấy Cố Mạc và Tiếu Nhiễm đang tay trong tay bước ra khỏi phòng Tổng thống vô cùng tình cảm, bà không suy nghĩ gì, lập tức đóng cửa lại.

“Mẹ, làm sao vậy?” Tiếu Lạc kì quái nhìn mẹ mình.

Dương Nguyệt Quyên ôm ngực, vẫn chưa kịp hoàn hồn nói:”Vừa đúng lúc Cố Mạc và Tiếu Nhiễm cũng mở cửa đi ra.”

Nghe được lời nói của bà, Tiếu Nhiễm lập tức căng thẳng nói:”Bọn họ nhìn thấy mẹ rồi sao?”

“Không có!” Dương Nguyệt Quyên trả lời ngay.” May mà trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy nhau thô.”

Tiếu Lạc nghe xong, ghen tị bĩu môi :”Hồ ly tinh!”

“Lát nữa chúng ta hẵng xuống lầu ăn cơm.” Dương Nguyệt Quyên trở lại phòng ngủ, lôi túi đựng đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm lại.

“Mẹ, mẹ trang điểm thật hoàn hảo, không nhìn ra một khuyết điểm nào” Tiếu Lạc nhìn mẹ mình, không khỏi tán thưởng nói.

“Mẹ phải chăm sóc tốt gương mặt này, con đừng đứng đây làm phiền mẹ nữa!” Dương Nguyệt Quyên đẩy Tiếu Lạc ra, cầm lấy bút kẻ lông mày bắt đầu kẻ.

………………

Tiếu Bằng Trình đứng ở phía trước cửa sổ, gọi điện thoại hco Cố Mạc:”Đã đi chưa?”

“Chưa ạ. Chúng con đang chuẩn bị xuất phát.” Cố Mạc lễ phép trả lời.

“Là sơ sót của ba, không ngờ bệnh tim của Nhã Lam là do di truyền. Con mang con bé đi kiểm tra kỹ càng một chút.” Tiếu Bằng Trình lo lắng dặn dò Cố Mạc.

“Con sẽ cho cô ấy đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Bao gồm cả ung thu.” Cố Mạc nói rất khẽ, dường như sợ bị Tiếu Nhiễm nghe thấy.

“Đúng là nên kiểm tra toàn diện. Cố Mạc, con có tâm.” Tiếu Bằng Trình xúc động nói.

“Tiếu Nhiễm là người mà con muốn sống chung cả đời, con không muốn cô ấy bị ốm đau gì.” Cố Mạc trả lời vô cùng chân thành. “Cô ấy đến rồi! Xong xuôi con sẽ báo với ba.”

Cố Mạc vừa cúp điện thoại, Tiếu Nhiễm liền đi từ nhà vệ sinh ra.

“Điện thoại của ai vậy? Cảm giác thật thần bí.” Tiếu Nhiễm đến bên Cố Mạc, kỳ quái nhìn anh.

“Là ba. Anh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông ngoại. Không phải em cũng lo cho ông sao?” Cố Mạc cất di động, một tay ôm lấy thắt lưng TIếu Nhiễm, một tay kéo hành lý ra khỏi phòng.

“Ba nói thế nào?”

“Có vẻ ổn định. Em yên tâm đi.” Cố Mạc vừa muốn xoay người khóa cửa, liền nhìn thấy cánh cửa phía trước độ ngột khép lại. Anh lập tức nhíu mi.

“Làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm một lần nữa thấy Cố Mạc phản ứng khá kỳ quái.

Hôm nay sao anh cứ là lạ thế nào ý?

“Hình như anh nhìn thấy…Có lẽ anh nhìn nhầm rồ.” Cố Mạc khẽ cắn môi, khóa kỹ cửa rồi đưa Tiếu Nhiễm ra thang máy.

Là Tiếu Lạc sao?

Sao cô lại ở Hắc Hà này?

Có lẽ anh nhìn nhầm.

Kiểu con gái tóc dài mày ngang như vậy không giống Tiếu Lạc.

Hơn nữa Tiếu Lạc không có lý do gì lại chạt đến nơi thành phố biên giới phủ đầy tuyết này cả.

“Nếu chỗ này mà cũng gặp được người quen, thì anh quá tự tin rồi!”

Không riêng Cố Mạc, cô cũng là lần đầu tiên đến Hắc Hà này.

Sao có thể gặp người quen được?

Cố Mạc chỉ cười cười.

Bọn họ vừa vào thang máy đi xuống, Tiếu Lạc vẫn đang ở trên lầu bị bọn họ làm cho sợ không hề nhẹ.

“Mẹ, hình như Cố Mạc nhìn thấy con!” Tiếu Lạc căng thẳng nói.

“Hai người này, sao đã trở lại rồi?” Dương Nguyệt Quyên bực mình nói.

Bà nghĩ bọn họ mới đi có hơn nửa tiếng, hẳn là đã ăn xong bữa sáng rồi đi đến bệnh viện, đã tính toán thời gian để đi ăn cơm với Tiếu Lạc, ai ngờ lại chạm mặt bọn họ.

Là mẹ con bà sơ ý, hay có người theo đuôi?

“Con nhìn thấy Cố Mạc kéo theo hành lý. Chẳng lẽ….bọn họ đi luôn? Mẹ, chúng ta có nên đuổi theo xem họ đi đâu không?”

“Không cần! Bọn họ tự động rời đi đúng lúc giảm bớt áp lực cho chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.