Chương 1291: Nhân duyên còn chưa tới
Editor: Nhã Y Đình
Nghe thấy Tiếu Nhiễm nói vậy, Cố Mạc cười.
“Ra đây! Anh đưa em đến chỗ hẹn với Ninh Hạo!” Giọng nói của Cố Mạc khiến cho người ta không thể kháng cự.
“Chú à, anh muốn làm tài xế sao?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
“Nếu không có bóng đèn thì tài xế có làm sao chứ?” Cố Mạc nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Ninh Hạo.
Vẻ mặt thống khổ và không cam lòng của cậu nhóc kia nhìn Tiếu Nhiễm không rời mắt.
Đáng tiếc!
Anh cũng không hề thương hại,
Cũng không lùi bước!
Tiếu Nhiễm cười, cúp điện thoại, nói với Ninh Hạo: “Cố Mạc nói sẽ đưa chúng ta đi!”
“Ừ!” Ninh Hạo chua xót, gật đầu.
“Mình sẽ hỏi thử xem Giai Tuệ thi xong có bận gì không rồi để Cố Mạc đón bạn ấy luôn!” Tiếu Nhiễm nói xong thì bấm số của Vương Giai Tuệ.
“Tiếu Nhiễm, bạn thi thế nào?”
“Giai Tuệ, thi không tồi chứ?”
Cả hai người đồng thời mở miệng, dường như giọng nói cũng cực kỳ vui vẻ.
“Phát huy hết trình độ!” Vương Giai Tuệ cười xong, cực kỳ tự tin mà trả lời.
“Mình phải cảm ơn lớp trưởng. Rất nhiều đề trong đó là trọng điểm mà lớp trưởng đã nhắc trước!” Tiếu Nhiễm cảm kích nhìn về phía Ninh Hạo. Ninh Hạo cười đáp lại.
“Đúng thế! Mình cũng phải cảm ơn cậu ấy!” Vương Giai Tuệ đồng ý trả lời.
“Cố Mạc sẽ đưa tụi mình đi, bạn đang ở đâu rồi? Mình bảo Cố Mạc đến đón bạn!” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Không cần đâu! Cố Nhiên đón mình rồi. Cuộc gặp mặt tối nay mình không tham gia đâu!” Vương Giai Tuệ có chút thẹn thùng nói.
“A. . . . . Hiểu rồi!” Tiếu Nhiễm cười ái muội.
“Tiếu Nhiễm!” Nghe thấy tiếng cười của Tiếu Nhiễm, Vương Giai Tuệ thẹn thùng sẵng giọng.
“Được rồi, không trêu bạn nữa. Bạn và Cố Nhiên đi hẹn hò lãng mạn đi!” Tiếu Nhiễm trêu chọc xong, cười cúp điện thoại.
“Rốt cuộc Giai Tuệ đã bị Cố Nhiên nắm trong tay rồi!” Ninh Hạo có chút cảm khái nói.
Cậu vẫn cảm thấy Cố Nhiên là một người đàn ông đáng tin tưởng. Giai Tuệ ở bên cạnh Cố Nhiên chắc chắn sẽ hạnh phúc.
“Đúng vậy! Lớp trưởng à, bạn đến Harvard cũng nhanh chóng tìm một cô gái tốt đi!” Tiếu Nhiễm thành tâm chúc phúc.
“Mình?” Ninh Hạo cô đơn nhìn Tiếu Nhiễm. “Không vội!”
“Sao lại không vội chứ? Ba kiếm khách chúng ta chỉ có mỗi bạn còn độc thân thôi!” Tiếu Nhiễm nhếch môi, “Không thấy bạn hạnh phúc, mình sẽ cảm thấy khổ sở!”
Cô biết Ninh Hạo có tình cảm với cô nhưng cô không có cách nào đáp lại được, chỉ có thể chúc cậu hạnh phúc.
Thứ tình cảm thanh mai trúc mã này chỉ tình bạn vô tư của hai đứa bé.
Đến harvard, cậu sẽ gặp rất nhiều cô gái tài năng, hi vọng cậu có thể tìm được một nửa còn lại thuộc về mình.
“Nhân duyên của mình còn chưa tới!” Ninh Hạo dịu dàng cười an ủi Tiếu Nhiễm. Thấy cô đau lòng, cậu càng khó chịu. Cậu không thể vì nỗi đau của mình mà trách cứ Tiếu Nhiễm. Tình yêu vô tội, cô không thích cậu không có nghĩa là cô sai. “Hơn nữa, không lập nghiệp sao có thể an cứ chứ? Mình còn trẻ mà!”
“Được rồi!” Tiếu Nhiễm lập tức cười vui vẻ.
Ninh Hạo vươn tay, muốn vuốt ve mặt Tiếu Nhiễm nhưng nghĩ lại thân phận hiện giờ, chỉ đành xấu hổ bỏ tay xuống, “Qua tối nay là mỗi người một ngả rồi. Mình sẽ rất nhớ bạn. . . . .các bạn!”
“Mình cũng vậy!” Tiếu Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
Cô cũng sẽ không quên tình bạn suốt 15 năm, sẽ không quên những kỷ niệm bên nhau.
Tình yêu rất quan trọng nhưng mà tình cảm cũng là một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mỗi con người.
Cô vĩnh viễn sẽ nhớ Ninh Hạo và nhớ kỹ Giai Tuệ.
“Đi thôI! Cố Mạc chắc chờ sốt ruột lắm rồi!” Ninh Hạo thoải mái đeo ba lô lên lưng, nói với Tiếu Nhiễm.
Lúc này, Tiếu Nhiễm mới nhớ tới Cố Mạc.
Dường như cô đã quên mất ông chú thích ăn giấm chua kia rồi.
Cô cực kỳ áy náy nhìn về phía cổng trường.
Quả nhiên, mặt Cố Mạc đầy u ám nhìn về phía hai người họ, đôi môi mỏng mím chặt thể hiện rõ sự ghen tuông của anh.