Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1292: Chương 1292: Thật muốn mang Tiếu Nhiễm đi trốn




Chương 1292: Thật muốn mang Tiếu Nhiễm đi trốn

Editor: Quỷ Quỷ

Tiếu Nhiễm cười nhìn Cố Mạc, chạy đến bên cạnh anh thì nhẹ nhàng túm góc áo anh:”Chờ rất lâu rồi sao?”

“Em nói xem!” Cố Mạc khoác áo lên cánh tay, bất mãn nhíu mày.

Để ăn mừng cô chấm dứt đời học sinh, anh đã dời hết lịch trình tham dự hội nghị để tới sớm. Ai biết nhà đầu này vì tụ tập với bạn học mà bỏ rơi anh.

“Yêu anh!” Tiếu Nhiễm áp vào bên tai Cố Mạc, thấp giọng thông báo.

Cố Mạc lúc này mới vừa lòng ôm lấy thắt lưng Tiếu Nhiễm, mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ.

Ninh Hạo xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên ngồi vào không.

Sự xuất hiện của anh giống như dư thừa.

Cố Mạc xoay người, nhìn thấy Ninh Hạo xấu hổ, liền rộng rãi làm động tác mời.

Ninh Hạo gật gật đầu, liền ngồi vào ghế sau.

Cố Mạc hỏi han địa điểm tụ tập xong, liền khởi động xe rồi phóng đi.

Tiếu Nhiễm nhìn thấy trên trán Cố Mạc có chút mồ hôi, liền lấy khăn tay ra gúp anh lau:”Trời nóng như vậy, sao anh không ngồi trong xe chờ em?”

“Sợ em không nhìn thấy anh.” Cố Mạc hưởng thụ sự quan tâm của Tiếu Nhiễm, trên mặt tràn đầy sự kiêu hãnh và hạnh phúc.

“Cho dù không nhìn thấy anh, nhưng cũng có thể nhận ra xe của anh.” Tiếu Nhiễm chu miệng, đau lòng nói.

Trời thật sự rất nóng, anh lại đợi cô dưới ánh mặt trời nửa ngày.

Ngốc!

Ngốc đến mức làm cô đau lòng.

“Anh hi vọng em chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra anh.” Đôi môi của Cố Mạc tìm được ngón tay của Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng hôn một chút.

Nhớ ra Ninh Hạo đang ngồi đằng sau, Tiếu Nhiễm lập tức thu tay lại, trừng mắt nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái.

Cố Mạc thông qua kính chiếu hậu khiêu khích nhìn thoáng qua Ninh Hạo.

Anh muốn nói cho Ninh Hạo biết, sự xuất hiện của Ninh Hạo không hề ảnh hưởng đến anh.

Ai mà không có thanh mai trúc mã?

Nhưng chẳng đáng kể chút nào!

Tình yêu không phải cứ sớm chiều bầu bạn mà nảy sinh, mà chỉ cần một ánh nhìn có thể làm trái tim trấn động.

Đến nơi tụ tập, Cố Mạc dừng xe lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Nhiễm, đôi môi mỏng hơi giật giật.

Hiểu được ý tứ của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm lập tức đỏ bừng mặt.

Ninh Hạo nhìn thấy, lập tức thức thời đẩy cửa xe đi xuống.

Tiếu Nhiễm áp tới, nhanh chóng mút môi anh một chút:”Bye!”

Cố Mạc sao có thể để cho Tiếu Nhiễm hôn đơn giản như có lệ như vậy?

Anh lập tức ôm mặt Tiếu Nhiễm hôn thật sâu.

Hồi lâu anh mới buông Tiếu Nhiễm ra.

Nhìn thấy đôi môi của cô sưng đỏ, anh mới vừa lòng nở nụ cười:”Bao giờ xong gọi cho anh.”

Tiếu Nhiễm giơ tay làm động tác “OK”

Nhìn Tiếu Nhiễm xuống xe, Cố Mạc nhìn thoáng qua biển tên khách sạn, lấy điện thoại ra.

“Lynda, ngày mai hội nghị đầu tiên, cô hãy báo cho trưởng các bộ phận, đến họp ở khách sạn XX.

“Được. Cố tổng.” Lynda lập tức cung kính trả lời.

Cố Mạc khởi động xe, chạy xe đến bãi đậu xe chứ không phải rời đi.

Đỗ xe xong, anh lấy bật lửa, châm một điếu thuốc.

Với anh mà nói, Tiếu Nhiễm vẫn còn là một đứa nhỏ.

Đêm nay tụ tập chắc phải đến sáng.

Hôm nay coi như lễ trưởng thành của Ninh Hạo và Tiếu Nhiễm, anh không thể gia nhập.

Thật muốn đưa Tiếu Nhiễm đi trốn.

Không để cho Ninh Hạo tồn tại trong trí nhớ của Tiếu Nhiễm quá nhiều.

Tiếu Nhiễm đang ngồi đánh bài với các bạn hắt hơi một cái.

“Điều hòa để thấp quá sao?” Ninh Hạo vẫn đang im lặng ngồi bên cạnh Tiếu Nhiễm lập tức quan tâm hỏi.

“Không phải, có thể là dị ứng.” Tiếu Nhiễm nhận lấy khăn tay Ninh Hạo đưa cho, hơi lắc lắc đầu.

Sau khi Tiếu Nhiễm lại nhập trận lần nữa, anh lập tức cầm điều khiển, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.

Sự chăm sóc của anh dành cho cô chỉ còn lại tối nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.