Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm vẫn ngồi trên đùi Tưởng Viễn Chu, thân thể người đàn ông nóng rực, cứng rắn, cách mấy lớp vải vóc vẫn khiến cô đứng ngồi không yên.
“Đã không còn sớm nữa, em phải trở về.”
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô: “Không phải đã nói em ở lại đây rồi sao?”
Hứa Tình Thâm hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với việc này: “Em nói khi nào?”
Anh nhéo vào thắt lưng cô một cái.
“Em lên lầu trước, anh có vài lời muốn nói với Lão Bạch.”
“Anh phải đi về.”
“Lên lầu!” Tưởng Viễn Chu cất cao giọng, lúc này hoàn toàn bộc lộ khí thế của một Tưởng tiên sinh.
Biểu tình trên gương mặt Lão Bạch cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, đứng dậy đi lên lầu.
Đi tới ngã rẽ cầu thang lầu hai, Hứa Tình Thâm nấp vào một chỗ, nghe được tiếng Lão Bạch cẩn thận hỏi: “Ngài Tưởng, ngài lo lắng về Phương Thành?”
“Đoạn phim của Vạn Dục Ninh, cậu cũng đã thấy rồi đấy. Nếu lúc đó trong tay Phương Thành có một con dao, không chừng đã đâm cho Vạn Dục Ninh một nhát.”
Sắc mặt Lão Bạch càng thêm trầm trọng, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng không ít: “Cô Hứa phản ứng bình thường như vậy, chắc ngài Tưởng rất vui.”
Gương mặt Tưởng Viễn Chu khẽ thay đổi, thấp thoáng ý cười, anh đáp nhẹ: “Phản ứng của cô ấy cũng coi như bình thường, ngược lại nếu cô ấy hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào, trái lại mới khả nghi.”
“Vâng.” Lão Bạch dừng một chút, lại nói tiếp: “Về phần Phương Thành… Ngài Tưởng không cần phải xen vào, sự nghiệp và phụ nữ, mặc dù hắn không chút do dự lựa chọn vế trước, nhưng không có nghĩa là từ bỏ vế sau. Huống hồ cô Hứa một lòng trong sạch, chỉ có Phương Thành trong lòng vẫn chưa buông bỏ được.”
Trong lòng Hứa Tình Thâm như có hàng vạn bước chân dẫm lên, tất cả chuyện này anh ta đều biết!
Có phải là những chuyện Tưởng Viễn Chu kề mặt nói với cô ở trên giường, Lão Bạch cũng biết?
“Ngài Tưởng, muốn nghe đáp án của cô Hứa, vẫn là ngài nên nói trước.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống chiếc laptop trên bàn trà.
“Vì sao?”
“Hôm nay cô Vạn náo loạn như vậy cũng chỉ vì thử lòng Phương Thành, chạy đến tìm ngài khóc lóc, ngài lại kéo cả cô Hứa vào cuộc. Tôi nghĩ không có cô gái nào nguyện ý năm lần bảy lượt bị thử lòng. Huống hồ cô Hứa chưa từng khiến ngài thất vọng.”
Bước chân Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng lui về phía sau, cũng chưa có ý định lập tức rời khỏi đó ngay.
Tưởng Viễn Chu lên tiếng, trong giọng nói không khỏi lộ ra sự sung sướng: “Tôi chính là thích cô ấy như vậy, cô ấy tồn tại chính là để gặp gỡ tôi.”
Phía sau Hứa Tình Thâm không có bất kỳ vật cản trở nào, thế nên thiếu chút nữa ngã nhào một cái.
Người đàn ông này quá mức tự đại rồi, anh ta tưởng mình là ông trời thật sao, có thể quyết định tất cả?
Trở lại phòng ngủ chính, trong lòng Hứa Tình Thâm lại trở nên nặng trĩu lần nữa.
Phương Thành ơi Phương Thành, nếu anh muốn làm nên đại sự, vì sao không dứt khoát quên cô đi. Hứa Tình Thâm cô sống hay chết là có liên quan gì đến anh nữa?
Hứa Tình Thâm đẩy cửa đi vào trong, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, nên cắt đứt sạch sẽ. Hứa Tình Thâm không thích ngày ngày phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Tưởng Viễn Chu vừa bước vào thì thấy Hứa Tình Thâm lấy trong ngăn kéo ra mấy quyển sách. Cô ngồi xuống mép giường, sắc mặt điềm tĩnh.
“Nói chuyện xong rồi?”
“Ừ. Đợi anh tắm rửa một lát rồi cùng xuống lầu ăn cơm chiều.”
“Không cần, em về nhà ăn.”
Đầu ngón tay Tưởng Viễn Chu đang đặt trên khuy áo chợt dừng lại, anh tiến lên hai bước, thân hình cao lớn nặng nề đè xuống, chống hai tay bên người Hướng Tình Thâm. Cô buộc phải ngửa đầu lên nhìn: “Làm sao vậy?”
“Bạn của em đã giúp em tìm được phòng trọ rồi à?”
“Ngày mai người ta dọn đi sẽ có phòng trống, em đã đặt trước rồi.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch lên: “Bao nhiêu một tháng?”
“Tạm được, em có thể trả nổi.”
“Chủ phòng trọ là ba mẹ của bạn học cũ?”
Hứa Tình Thâm nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát ánh mắt của Tưởng Viễn Chu.
“Đúng vậy.”
“Vậy được, đêm nay anh bảo Lão Bạch qua đó đặt cọc, năm nghìn một tháng, hợp đồng một năm trước.”
“Anh ——” Hứa Tình Thâm nén giận. “Ngài Tưởng ở Cửu Long Thương không được sao, cần gì thuê phòng trọ?”
“Chỉ cần em không thể thuê được phòng trọ là được.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm suy sụp: “Anh cố ý!”
“Anh có thể cho em sự lựa chọn.”
“Em chọn … “
Tưởng Viễn Chu ngắt lời Hứa Tình Thâm: “Đừng vội, hãy nghe anh nói trước.”
“Anh nói đi.”
“Thứ nhất, em phải quay lại đây ở. Thứ hai, cố chạy đến nơi khác, cũng phải trở về đây.”
Hứa Tình Thâm cảm giác như có một trận gió lạnh vừa tạt qua. Cô nhìn chằm chằm gương mặt anh.
Ừ, rất tốt, ngũ quan tinh xảo đến mức khiến cho đàn ông phải căm ghét, đàn bà phải đố kị. Nhưng ngài Tưởng thật xấu xa đến mức người người đều muốn đánh cho anh ta một trận tơi bời.
“Anh coi thường em không có nhà để về?”
“Đừng nói vậy với anh.” Tưởng Viễn Chu cười cười, dùng ngón tay nhéo cằm của Hứa Tình Thâm một cái.
“Anh không bỏ qua đâu.”
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu né tránh nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh, em nhớ anh từng nói, giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là cưỡng ép, nam nữ hoan ái dựa trên sự tự nguyện. Nhưng hiện tại em rất không tự nguyện, được chưa?”
Anh cúi người, làn môi mỏng vẫn cố chấp đè ép lên môi cô.
Quá mềm mại!
Hứa Tình Thâm khó khăn hô hấp. Ngón tay Tưởng Viễn Chu lướt trên gò má trơn mềm của cô, tùy ý vuốt ve. Ánh mắt anh dán chặt trên mặt cô, cuối cùng mở miệng hỏi: “Anh khiến em không hài lòng sao?”
“Em ở Cửu Long Thương như vậy rất ngượng ngập. Hiện tại em chỉ muốn tự nuôi sống bản thân mình …”
“Lời này có ý gì?”
Hai người ở khoảng cách gần như vậy, những biểu tình trên mặt Hứa Tình Thâm đều được anh thu trọn vào tầm mắt, một chút cũng không bỏ sót.
“Anh biết, em không thích mối quan hệ không minh bạch như vậy, mà anh lại không cho em một thân phận, đúng không?”
“Rõ ràng là như vậy.” Chỉ có điều Hứa Tình Thâm không cần thân phận gì hết, thật ra cô muốn nói có thể xem nhau như người qua đường thôi, được không?
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên u ám, con ngươi thâm sâu chăm chú khóa chặt trên người cô không buông tha. Hứa Tình Thâm thấy anh có vẻ như đang đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng lắm.
Anh hơi cúi đầu, sau đó ngẩng lên.
“Từ đêm nay trở đi, em là người phụ nữ của anh, là bạn gái.”
Hứa Tình Thâm há hốc mồm: “Cái …cái gì!”
Không, không, không, cô chưa hề mong muốn như vậy.
“Không phải …”
Tưởng Viễn Chu lại nắm chặt tay cô.
“Anh biết, em cảm thấy em không xứng với anh, nhưng quên đi, anh không ngại.”
“Ngài Tưởng à, việc này ngàn vạn lần không thể, em với anh …”
“Tự hạ thấp mình như vậy thật không giống em. Hứa Tình Thâm, em đang rất vui sao? Không sao, anh sẽ cho em chút thời gian để ăn mừng.”