Hứa Tình Thâm á khẩu không trả lời được, cảm giác mình càng tô càng đen. Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn Tưởng Viễn Chu trước mặt chằm chằm. Người đàn ông buông hai tay ra chống người ngồi vào bên cạnh cô.
“Có cần phải tìm nơi thông báo mối quan hệ của chúng ta hay không?”
Đùa gì thế, sắc mặt Hứa Tình Thâm có chút cứng đờ, cô không cam lòng, đã cố hết sức mới có thể thoát khỏi.
“Tưởng tiên sinh, bạn gái anh nhiều như vậy, không thiếu riêng mình em…”
“Không, anh chưa từng có bạn gái.” Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc.
“Em là người đầu tiên.”
Hứa Tình Thâm bật cười: “Ngài Tưởng thật biết nói đùa. Ai lại không biết chứ, cô Vạn thì sao?”
“Cô ấy không phải…” Hiếm khi Tưởng Viễn Chu kiên nhẫn như vậy, giống như đang giải thích với cô.
“Anh và Vạn Dục Ninh không thể tính là chính thức gặp nhau, nhưng lại vượt qua mối quan hệ nam nữ. Anh quen với ý nghĩ sau này cô ấy sẽ trở thành bà Tưởng trong tương lai. Chỉ có điều mối quan hệ này không thành, bị anh nuông chiều quá đâm hư. Cuối cùng nghĩ lại, giữa bọn anh thực sự là một mối quan hệ khác biệt.”
Hứa Tình Thâm càng nghĩ càng thấy mọi chuyện đang bắt đầu rơi vào một vòng luẩn quẩn kỳ lạ.
“Tưởng tiên sinh, chuyện làm bạn trai không thể cứ nói ra là được.”
“Anh biết, chúng ta phải hẹn hò, thỉnh thoảng anh cũng có thể dỗ dành em vài câu, nhưng số lần không được quá nhiều.”
“Không phải…” Hứa Tình Thâm vội vàng nói chen ngang.
“Là em không muốn.”
Giọng nói Tưởng Viễn Chu có chút không vui nói ngược lại.
Cô thấy vẻ mặt của anh không hài lòng, nhưng có một số lời không thể nói một cách không rõ ràng.
“Tưởng tiên sinh, em không nghĩ tới chuyện yêu đương.”
“Em không có lựa chọn khác.”
Tưởng Viễn Chu ngang ngược nói, anh không muốn Hứa Tình Thâm sẽ nói ra câu từ chối, càng không cho phép cô từ chối.
“Em chỉ cần đồng ý là được.”
“Anh như vậy không phải quá ép buộc sao.”
“Cũng không phải lần đầu tiên em biết anh như vậy.”
Tưởng Viễn Chu nói xong, cởi nút áo cuối cùng ra, anh đứng ở trước mặt Hứa Tình Thâm, hormone toàn thân đều đang di chuyển.
Hứa Tình Thâm khẽ ngước mắt lên, lại cụp mắt xuống ngay lập tức.
“Nếu… Nếu là bạn gái, em có quyền lựa chọn, em không đồng ý ở chung.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ nắm lấy cằm cô nâng lên.
“Nói như vậy, có nghĩa là em đồng ý?”
Cô có quyền phản đối sao?
Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy theo.
“Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”
Cô muốn rời khỏi đó giống như chạy trốn, Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên chặn đường cô.
“Chờ một chút đã, ăn xong cơm tối rồi hãy đi, anh đưa em về.”
—
Cho tới tận ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện này. Cô thực sự không hiểu nổi, rõ ràng Vạn Dục Ninh gây chuyện với Phương Thành, thế nào mà đến cuối cùng, cô lại trở thành bạn gái của Tưởng Viễn Chu?
Sau khi tan việc ra khỏi bệnh viện, dọc đường đi Tống Giai Giai tám chuyện với Hứa Tình Thâm. Cô cũng không biết nên nói như thế nào. Lúc đi ra trạm tàu điện ngầm thì trời mưa, Tống Giai Giai cầm ô đi bên cạnh Hứa Tình Thâm.
“Ngày hôm qua, rốt cuộc người đàn ông kia là ai vậy?”
“Lãnh đạo bệnh viện.”
“Hả? Sao lãnh đạo gì mà có thể lôi cậu đi như vậy?”
Hứa Tình Thâm đi dọc theo bên lề đường, luôn cảm thấy có gì đó là lạ, cô không khỏi ngoảnh lại, thấy chiếc xe tối hôm qua đưa cô về đang theo đuôi, cô khẽ giật mình, quay sang nói với Tống Giai Giai: “Đi mau, đi mau!”
“Để làm gì? Không phải là có người muốn tới bắt cóc nữa đấy chứ?”
Bên trong chiếc xe phía sau, ngón tay Tưởng Viễn Chu để thò ra ngoài cửa sổ, trời mưa càng lúc càng nặng hạt, đầu ngón tay ướt nhẹp.
“Dừng xe.”
Tài xế lái xe đỗ vào lề đường, Lão Bạch xuống xe mở cốp lấy ô ra, anh mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông bước ra, ống quần thon dài thẳng tắp thò ra khỏi cửa xe, đưa tay nhận lấy chiếc ô từ Lão Bạch.
“Mấy người đi theo sau.”
Hứa Tình Thâm đi tới ngã tư, vừa lúc gặp đèn đỏ chín mươi chín giây, cô lo lắng nhìn chằm chằm đèn báo hiệu từng con số đang chậm rãi giảm xuống. Mãi mới thấy đèn vàng sáng lên, phía sau lại truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Hứa Tình Thâm.”
Cô giả vờ như không nghe thấy, Tống Giai Giai thính tai.
“Tình Thâm, hình như có người gọi cậu.”
“Cậu nghe lầm.”
Hứa Tình Thâm nhấc chân phải lên, còn chưa bước đi đã bị túm vai lôi lại. Tưởng Viễn Chu cầm chiếc ô lớn màu đen trong tay, che đi những hạt mưa đang thi nhau rơi xuống.
Tống Giai Giai chưa kịp phản ứng, cô ngó đầu nhìn sang…
“Lãnh đạo?”
Trên lối đi có rất nhiều người, Hứa Tình Thâm buộc lòng phải tiến lên phía trước, qua đường, Tưởng Viễn Chu vẫn ôm lấy cô không buông. Có giọt nước mưa rơi xuống cạnh cô, người đàn ông nghiêng hẳn ô sang phía cô.
“Tình Thâm, quan hệ của hai người không đơn giản như vậy sao?”
Tống Giai Giai không thông minh lắm, tuy có chút khó hiểu nhưng cô không phải là người ngu dốt.
Ngay trước mặt Tưởng Viễn Chu nên Hứa Tình Thâm cũng không dám chối cãi, người đàn ông thờ ơ liếc qua Tống Giai Giai, ánh mắt không hề dừng lại, thậm chí chỉ là nhìn qua lấy lệ, nhưng câu nói tiếp theo lại rất nghiêm túc: “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Tống Giai Giai nhìn sang Hứa Tình Thâm, chiếc ô trong tay sắp không cầm nổi nữa, đồ hẹp hòi, như thế mà cũng giấu!
Chiếc xe tối hôm qua Tưởng Viễn Chu lái, cô đã lên mạng tìm hiểu, một chiếc có thể mua được một trăm căn hộ như nhà cô.
Hứa Tình Thâm vô cùng xấu hổ, bị anh ôm trở nên bối rối.
“Sao anh lại tới đây?”
“Đón em về ăn cơm tối.”
“Không cần đâu, em và Giai Giai sẽ tự nấu.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lộ ra cái tính kén chọn.
“Ban ngày ở bệnh viện ăn không ngon, bữa tối sao có thể qua loa? Anh nói Lão Bạch tìm đầu bếp mới, sẽ nấu các món theo khẩu vị của em.”
Vẻ mặt Tống Giai Giai đầy kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ, nhưng Hứa Tình Thâm lại không cho như vậy là tốt, cô không muốn hưởng những thứ như vậy.
“Tưởng tiên sinh, em và Giai Giai ăn với nhau rất tốt.”
“Cái đó…” Tống Giai Giai xua tay. “Tình Thâm, tớ về nhà chờ cậu nha.”
“Không, tớ cùng đi với cậu.”
Tống Giai Giai thấy Tưởng Viễn Chu nắm vai Hứa Tình Thâm chặt hơn, cô không thể làm bóng đèn được.
“Bên ngoài tớ còn phơi quần áo, không lấy vào không được!”
Thôi đi! Rõ ràng là quần áo hôm qua thay xong vẫn còn ném trong toilet.
Tống Giai Giai cầm ô chuồn mất, ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ vuốt qua đuôi lông mày, khuôn mặt trắng trẻo dưới chiếc ô màu đen trông càng thêm nổi bật. Tưởng Viễn Chu buông tay ra, cơ thể đang của Hứa Tình Thâm cũng dần thả lỏng.
Người đàn ông di chuyển, đứng đối diện Hứa Tình Thâm, anh vươn cánh tay dài ôm cổ cô, kéo cô lại gần hơn, ánh mắt uể oải dừng lại ở trên khuôn mặt cô.
“Biết khi người ta yêu nhau, chuyện đầu tiên sẽ làm khi gặp nhau là gì không?”
“…”
“Hôn.”
Tưởng Viễn Chu nói xong, nghiêng người xuống, đặt môi lên cánh môi mềm mại của Hứa Tình Thâm. Người đàn ông tự động nhắm hai mắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp nóng hổi, với anh đó mới gọi là hưởng thụ.
Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt, Tưởng Viễn Chu đang công khai coi thường cô, cái gì gọi là chuyện đầu tiên sẽ làm khi gặp nhau là hôn? Hơn nữa, không phải Tưởng Viễn Chu nói anh chưa từng có bạn gái sao, thế nào lại có thể dẫn dắt mọi chuyện như vậy?