Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 70: Chương 70: Chuẩn bị kết hôn




Những người xung quanh không ai dám quay đầu lại, bốn phía vô cùng yên lặng.

Bốn chữ “ăn nhờ ở đậu”, từ trước đến nay luôn nằm trong ngực Hứa Tình Thâm, nó vẫn luôn nằm ở đó, cho dù cô không hề để lộ ra nhưng có người luôn muốn động chạm đến nó không hề biết chán, hết lần này tới lần khác.

Hứa Tình Thâm đặt cái bát đang cầm trên tay xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Phương Thành bị đặt ở ngoài cửa, Hứa Tình Thâm nhanh chóng bước tới chỗ anh, lòng bàn tay người đàn ông toàn máu, cô ngồi xuống trước mặt anh cất tiếng gọi: “Phương Thành.”

Anh cố gắng mở to mắt, đôi môi khô nứt, nâng tay phải lên xua cô.

“Em đi đi.”

“Anh còn chịu được sao?”

Phương Thành cụp mắt, nói một cách khó khăn: “Anh chỉ tình cờ gặp em thôi. Anh tới thôn vách núi giúp đỡ mấy đứa trẻ, muốn tìm vài người làm quảng cáo cho dược phẩm của bệnh viện Nhân Hải…”

“Anh đã bị tai nạn thành ra như vậy, còn có tâm tư chuẩn bị cho mình một con đường lui hoàn hảo sao?”

“Tình Thâm, hiện thực sẽ không cho anh cơ hội nghỉ ngơi, trở lại Đông Thành anh còn phải đối mặt với Vạn Hâm Tăng.” Chân của Phương Thành không nhúc nhích được, bàn tay anh khẽ đặt trên đùi.

“Em đi đi, cách xa anh ra một chút.”

Khi Tưởng Viễn Chu đi ra thì vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm, ánh mắt anh khẽ liếc nhìn Phương Thành nằm trên mặt đất, nhấc chân lên, vẻ mặt kiêu căng đi về phía trước.

Hứa Tình Thâm ôm chặt hai tay ngồi ở một góc sau xe, xuyên qua cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy Phương Thành được khiêng lên.

Tưởng Viễn Chu đi vào xe rất nhanh, Lão Bạch nói tài xế lái xe, Tưởng Viễn Chu ngả người ra phía sau, hai mắt nhắm chặt lại.

“Tưởng tiên sinh, khi nào trở về Đông Thành, đưa cậu ta đi bệnh viện hay đưa về chỗ cô Vạn?”

“Người mất tích hai ngày liền, điện thoại di động cũng không gọi được, nhất định là cô ấy rất sốt ruột, đưa thẳng về chỗ Vạn Dục Ninh.”

“Vâng.”

Giữa lộ trình không có ai nói chuyện, Hứa Tình Thâm cuộn tròn ở trong xe muốn ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ được.

Mấy tiếng đồng hồ sau, xe tiến vào Đông Thành, biển quảng cáo treo thật cao báo hiệu con đường về nhà quen thuộc.

Phương Thành bị mấy người khiêng xuống đặt ở trước cửa nhà, thậm chí Tưởng Viễn Chu không muốn đưa anh vào trong, Lão Bạch chỉ nhấn chuông cửa rồi đi.

Trở lại Cửu Long Thương thì sắc trời hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ xe, mơ mơ màng màng buồn ngủ, Tưởng Viễn Chu xuống xe đi vào trong, Lão Bạch khom người khẽ gọi cô một tiếng: “Cô Hứa.”

Bỗng chốc cô giật mình tỉnh lại, kéo chặt áo khoác sau đó xuống xe.

Người giúp việc nhận được điện thoại từ trước nên đã chuẩn bị xong cơm tối. Hứa Tình Thâm lên lầu muốn tắm, cô cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đi vào toilet, trên người dính đầy bùn đất ẩm ướt khó chịu.

Mở vòi hoa sen, nước nóng xả xuống, bùn cát đã khô trên tóc chảy xuống theo dòng nước từ cổ xuống sau lưng, gội nhiều lần thấy đã sạch, Hứa Tình Thâm tắm rửa toàn thân.

Phía sau truyền đến một tiếng động.

Tưởng Viễn Chu đã tắm xong, nửa người dưới quấn một chiếc khăn tắm, cứ thế xông vào.

Động tác của Hứa Tình Thâm bỗng nhiên ngừng lại, cô đưa hai tay lau sạch nước trên mặt, cô quay đầu lại liếc nhìn, sau đó tỏ ra dường như không có chuyện gì quay đầu lại.

Hơi nước bên trong phòng tắm mờ mịt, Tưởng Viễn Chu đi tới ôm cổ cô, Hứa Tình Thâm bước về phía trước một bước, cơ thể vừa tắm qua vừa trơn nhẵn vừa thơm mát, bàn tay phải Tưởng Viễn Chu xuôi theo thắt lưng của cô tìm xuống…

Hứa Tình Thâm mở mắt ra, người đàn ông khẽ cắn một cái vào vành tai xinh xắn của cô.

“Xong chưa.”Đôi hàng lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại, mở vòi nước to hết cỡ.

“Tắm xong rồi hãy nói.”

Tưởng Viễn Chu đưa bàn tay phải vỗ vào vai cô, đẩy mạnh về phía trước, Hứa Tình Thâm bị áp sát vào bức tường, Tưởng Viễn Chu đẩy hai chân cô sang hai bên, sau đó ôm lấy chiếc eo thon của cô, xông vào từ phía sau.

Dòng nước trút xuống, chảy ào ào trên lưng Hứa Tình Thâm, trong đôi mắt u ám của Tưởng Viễn Chu thấy có từng bọt nước bắn ra tung tóe vô cùng quyến rũ.

Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, người đàn ông nghiêng nửa nguời trên áp vào sau lưng cô, nước chảy trên cổ cô, Tưởng Viễn Chu khẽ uống một ngụm, sau đó nhả ra trên người cô.

Vô cùng lả lơi!

Hứa Tình Thâm cuộn chặt bàn tay, một cánh tay lại bị Tưởng Viễn Chu kéo lại, anh chú ý tới vết thương trên ngón trỏ của cô, anh đưa ngón tay của Hứa Tình Thâm để vào trong miệng.

Cảm giác ấm áp đánh thức sự đau đớn của Hứa Tình Thâm, cô rụt tay lại.

“Đau quá.”

Tưởng Viễn Chu tháo vòi hoa sen xuống dội lên trên đầu Hứa Tình Thâm. Trong phút chốc cô không mở mắt ra được, một tay còn bị anh cầm lấy, Hứa Tình Thâm uống phải hai ngụm nước, ho khan kịch liệt.

Thân thể lúc thì căng thẳng lúc thì lại thả lỏng, Tưởng Viễn Chu hít một hơi thật sâu, nhét vòi hoa sen vào giá đỡ phía sau…

Sau một lúc lâu, người đàn ông mới đẩy cô ra, anh tắm quá loa xong đi ra ngoài.

Hứa Tình Thâm đè xuống cảm giác vô cùng khó chịu nơi phần bụng, từ từ đứng dậy, cô còn nhớ rõ lúc Tưởng Viễn Chu thừa nhận cô là bạn gái đã nói, anh ta nói: “…Thỉnh thoảng anh cũng có thể dỗ dành cô vài câu…”

Nhưng có thể khiến ngài Tưởng cao cao tại thượng đây dỗ dành người khác, ha, có mà là chuyện quái dị.



Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm đến bệnh viện rồi mới biết, một y tá cùng đi không bao giờ có thể trở về nữa.

Thời gian tiếp theo, cô và Tưởng Viễn Chu rất ít nói chuyện với nhau, cả ngày cô đều bận rộn, thời gian trực ban tuyệt đối không ra ngoài bệnh viện nửa bước.

Ngày hôm đó ăn cơm tối xong, Hứa Tình Thâm còn chưa rời bàn ăn, Lão Bạch từ bên ngoài chạy vào: “Tưởng tiên sinh, cô Vạn tới.”

“Có chuyện gì?”

“Chưa nói đã xông vào rồi.”

Hứa Tình Thâm cầm khăn ăn khẽ lau khóe miệng, đẩy ghế ra chuẩn bị lên lầu.

Một tiếng bước chân truyền tới từ sảnh chính, hiếm khi thấy Vạn Dục Ninh đi một đôi giày đế bằng, thấy Hứa Tình Thâm định đi, Vạn Dục Ninh cất giọng: “Này, cô chờ một chút.”

Hứa Tình Thâm dừng bước, Vạn Dục Ninh đi tới trước mặt mấy người, lấy một chiếc thiệp mời màu đỏ từ trong túi xách ra đưa cho Tưởng Viễn Chu.

“Viễn Chu, em sắp kết hôn rồi.”

Tưởng Viễn Chu nhíu mày.

“Kết hôn, nhanh như vậy?”

Vạn Dục Ninh lại lấy một chiếc khác ra đưa về phía Hứa Tình Thâm.

“Hôn lễ của tôi và Phương Thành, làm sao có thể thiếu cô chứ?”

Hứa Tình Thâm không đưa tay nhận, Vạn Dục Ninh đặt tấm thiệp mời lên trên bàn.

“Em mang thai, trước kia ba nói gì cũng không đồng ý cho bọn em kết hôn, bây giờ thì được rồi, ông ấy cũng sốt ruột.”

Tưởng Viễn Chu nâng tầm mắt lên nhìn cô.

“Em tin tưởng Phương Thành như thế sao?”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Hắn mất tích hai ngày, giải thích với em như thế nào?”

Vạn Dục Ninh khẽ lắc đầu.

“Anh ấy vì muốn tốt cho Nhân Hải, muốn quảng bá thuốc mới. Bọn em sẽ tới thôn vách núi, anh ấy nhận giúp đỡ mấy đứa bé ở đó.”

Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, thấy sắc mặt anh có chút khó hiểu, có vẻ như có chứa sự tức giận, Tưởng Viễn Chu nặng nề ném chiếc thiệp mời xuống bàn.

“Em đừng quên chuyện Phương Thành tự dưng ngất xỉu. Vì sao lại không nghe lời, em ở bên hắn ta mới được bao lâu mà sống chết muốn kết hôn chứ?”

Vạn Dục Ninh đưa tay đặt xuống bụng, ánh mắt liếc nhìn Hứa Tình Thâm ở bên cạnh.

“Anh ấy chỉ thiếu máu mà thôi, kết quả kiểm tra sức khoẻ thân thể khỏe mạnh là ở Tinh Cảng mà, đúng không, Hứa Tình Thâm?”

Hứa Tình Thâm không khỏi hoảng hốt trong lòng, Vạn Dục Ninh nói tiếp: “Nếu thực sự có chuyện gì đó không đúng, người đầu tiên chịu trách nhiệm chỉ có thể là cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.