Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 71: Chương 71: Cấu kết với nhau làm việc xấu




Tưởng Viễn Chu liếc nhìn sang Hứa Tình Thâm, nhưng ánh nhìn không hề dừng lại.

“Em lên lầu trước đi.”

Hứa Tình Thâm xoay người đi lên lầu, Tưởng Viễn Chu ý bảo Vạn Dục Ninh ngồi xuống.

“Anh muốn nói em coi hôn nhân trò đùa, có đúng là em vẫn còn không thừa nhận hay không?”

“Tưởng Viễn Chu, nếu có ngày nào đó mà em không hạnh phúc, em sẽ hận anh!” Ánh mắt Vạn Dục Ninh nhìn thẳng vào anh.

Người đàn ông bỗng nhiên cười, chẳng biết tại sao.

“Đâu có liên quan gì tới anh?”

“Nếu không phải anh giữ Hứa Tình Thâm lại bên cạnh, em sẽ không vội vàng đi tới bước này.”

Tưởng Viễn Chu ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt thật lâu, ngón tay Vạn Dục Ninh nghịch ngợm tấm thiệp mời trên bàn ăn.

“Viễn Chu, em sắp kết hôn rồi, nhưng kỳ thực em rất sợ, em có linh cảm rất xấu, em cũng không biết vì sao…”

Lão Bạch lui qua một bên, ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ gõ vài cái ở mặt bàn.

“Vạn nha đầu, nếu đây là chuyện do chính em quyết định, vậy cứ làm đi. Nếu có một ngày ai đối xử không tốt với em, ai hại em, anh sẽ giúp em.”

Vạn Dục Ninh cảm thấy sống mũi cay cay.

“Anh không trách chuyện ngày trước em gây ra sao?”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy. “Sau này đừng gây chuyện nữa, một mình không nên chạy lung tung, để Lão Bạch đưa em về.”

Đi ra Cửu Long Thương, Vạn Dục Ninh ngồi vào bên trong xe, Lão Bạch tự lái xe.

Cô không khỏi liếc nhìn căn biệt thự rộng lớn phía ngoài.

“Lão Bạch, anh nói tại sao anh ấy có thái độ như vậy? Tôi cho là anh ấy cầm thiệp mời, thì sẽ chẳng quan tâm tới tôi nữa.”

“Cô Vạn, nếu như nói Tưởng tiên sinh đối với cô cũng không còn một chút cảm tình, cô sẽ tin sao?”

Vạn Dục Ninh lắc đầu. “Tôi không tin.”

“Vậy được rồi, hôm nay hai người đi tới bước này, cũng thật sự làm cho người ta thổn thức.”

Dù sao Lão Bạch khó mà nói như vậy, đây hết thảy đều là do Vạn Dục Ninh gây ra.



Chân của Phương Thành trải qua quá trình điều trị nên khôi phục rất tốt. Vốn là trông thấy có vẻ nghiêm trọng nhưng cũng không tổn thương tới xương cốt.

Vạn Dục Ninh thay giày đi vào phòng khách, Phương Thành đi ra từ phòng bếp, trong tay đang cầm một chiếc bát sứ.

“Tới đây, buổi tối em ăn có mấy miếng cơm, uống canh đi.”

“Lại là canh gà?”

“Uống đến phát ngấy rồi có đúng không?” Phương Thành cười khẽ, dùng muỗng múc đầy canh đưa đến bên miệng cô.

“Đây là canh bồ câu.”

Vạn Dục Ninh khẽ nhấp một ngụm.

“Có mùi vị.”

“Sợ em uống không quen, anh cho vài miếng long nhãn khô.”

Khóe miệng cô khẽ cong lên, cầm cái thìa uống từng ngùm canh cho tới khi thấy đáy bát.

Vạn Dục Ninh kéo tay của Phương Thành đặt xuống nơi bụng mình.

“Sau khi có cục cưng rồi, anh đối với em thật tốt.”

Phương Thành lại giống như bị đâm một nhát dao, rụt tay lại, thậm chí còn không dám nhìn xuống bụng của cô.

“Anh sợ tay mình nặng, dọa con sợ.”

Ánh mắt Vạn Dục Ninh dâng lên đầy hạnh phúc, cô đưa tay ôm lấy người đàn ông trước mặt.

“Phương Thành, từ nay về sau, chúng ta sẽ sống với nhau thật tốt. Không ai được nhắc lại chuyện trước đây nữa, được không?”

Phương Thành tựa cằm vào đầu cô khẽ run rẩy, ánh mắt của anh nhìn về phía xa xa, trên kệ bên cạnh TV có tấm ảnh gia đình Vạn Dục Ninh đặt ở đó.

Ánh mắt Phương Thành như từng mũi nhọn muốn xuyên qua, trong miệng lại thốt ra từng chữ: “Được, anh đồng ý với em.”



Tưởng Viễn Chu đi vào phòng ngủ chính, Hứa Tình Thâm đang đọc sách, người đàn ông ném chiếc thiệp mời ném cho cô.

Cô coi như không nhìn thấy, đưa tay hất ra.

“Không cần cho tôi, tôi không đi.”

“Sợ không thể chấp nhận được sao?”

“Tưởng tiên sinh có thể chấp nhận, nên ngài có thể đi.”

Tưởng Viễn Chu tiến lên, hai ngón tay nắm chặt cằm Hứa Tình Thâm.

“Không cần phải có hành động quái gở như vậy, bạn trai cũ kết hôn, nếu thiếu đi lời chúc phúc của em, hẳn là sẽ mất hứng?”

“Có hay mà đi, lại khiến cho người ta chê cười.”

“Có ý gì?”

“Bạn trai cũ của tôi và bạn gái trước kia của ngài Tưởng kết hôn. Chúng ta lại cùng nhau tới dự, anh nói xem, có thể bị người ta nói là chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu hay không?”

Hứa Tình Thâm cầm cổ tay của Tưởng Viễn Chu.

“Không phải là ngài Tưởng không nói chuyện với tôi sao? Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?”

Ngón tay người đàn ông dùng sức, hận không thể bóp nát cái miệng nhỏ nhắn này của cô.

“Tận mắt chứng kiến thật, tốt chứ sao? Cũng dẫm nát suy nghĩ ngu xuẩn trong đầu em.”

Hứa Tình Thâm khẽ cười ra tiếng: “Vậy trái tim của Tưởng tiên sinh đây đã chết rồi sao? Nếu lo lắng cho cô Vạn như vậy, anh không nên để cho cô ấy lấy chồng, Phương Thành sao có thể cho cô ấy hạnh phúc chứ?”

“Hắn không cho Vạn Dục Ninh được hạnh phúc, có thể cho em, phải không?”

Tưởng Viễn Chu nâng cằm của cô lên, bỗng nhiên há mồm cắn xuống môi Hứa Tình Thâm, ra sức lôi kéo, cô đau đến nỗi ngẩng đầu lên.

“Đừng!”

Người đàn ông lùi lại, thu tay về.

“Để tôi cho mồm mép em được thoải mái.”

Hứa Tình Thâm che miệng lại, nói: “Tưởng tiên sinh, đây là cách thức anh đối xử với bạn gái sao? Thật đặc biệt.”

Đầu lưỡi Tưởng Viễn Chu khẽ liếm khóe môi.

“Bạn gái? Phải rồi, thiếu chút nữa thì tôi quên mất.”

Đàn ông ấy mà, thực sự là nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức.

Hứa Tình Thâm liếm vết thương trên miệng, cô biết rõ tiếng xưng hô này là không có thật, nhưng cô cũng không nghĩ tới, Tưởng Viễn Chu cũng thật sự không để ở trong lòng.



Hôn lễ của Phương Thành và Vạn Dục Ninh sắp tới gần, chuyện hôn lễ, nhà họ Vạn không để cho cô con gái cưng phải lo lắng gì hết, chỉ dặn dò cô ở nhà dưỡng thai cho thật tốt.

Vạn Dục Ninh là con gái một trong nhà, đương nhiên là được quan tâm chăm sóc hết mực, mặc dù như vậy, nhưng vẫn xảy ra chuyện.

“Phương Thành, Phương Thành —— “

Nguời đàn ông đẩy cửa tiến vào, thấy Vạn Dục Ninh khom lưng ngồi ở trên giường,

“Sao vậy?”

“Làm sao bây giờ, hình như em thấy vệt đỏ.”

Phương Thành giật mình hoảng sợ, bước nhanh về phía trước.

“Mau, anh đưa em đi bệnh viện.”

“Em rất sợ, con sẽ không sao chứ?” Vạn Dục Ninh ôm lấy cánh tay Phương Thành, vội vàng hỏi.

“Sẽ không đâu, đừng suy nghĩ lung tung.” Phương Thành ngồi xuống, bàn tay nắm hông của cô.

“Lúc đầu có thai thấy vệt đỏ cũng là bình thường, để anh đưa em qua bệnh viện khám xem.”

Phương Thành cầm áo khoác phủ thêm cho cô, trong nhà này tất cả đều là tai mắt của Vạn Hâm Tăng, anh cầm quần áo mặc cho cô.

“Dục Ninh, chuyện này đừng nói cho ba mẹ, để bác sĩ khám trước đã, đỡ để bọn họ phải lo lắng.”

“Vâng.”

Phương Thành đưa lên xe, đưa tới bệnh viện Nhân Hải. Trưởng khoa phụ sản làm tất cả kiểm tra bình thường.

“Không có chuyện gì lớn, khi mang thai lượng Keton* thấp, uống thuốc là được rồi.”

(*Keton – https://vi.wikipedia.org/wiki/Keton)

Vạn Dục Ninh nghe vậy, lúc này mới thấy nhẹ nhõm.

Cầm thuốc, hai người trở lại trên xe, Phương Thành kéo tay của Vạn Dục Ninh.

“Thân thể có cảm thấy rất khó chịu hay không, nếu thực sự không được khỏe, có muốn kéo dài thời hạn cử hành hôn lễ hay không?”

“Không phải bác sĩ đã nói không có chuyện gì sao? Hơn nữa còn có nửa tháng nữa.”

Phương Thành khẽ gật đầu, có thể cử hành bình thường, vậy là tốt rồi.

Vạn Hâm Tăng đã đồng ý qua hôn lễ là sẽ giao công ty điều chế dược phẩm cho anh, anh đã không thể chờ đợi được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.