Sau khi tan việc Hứa Tình Thâm vẫn chưa quay về Cửu Long Thương mà đi tới một cửa hàng trong khu phố cổ.
Đồ ở trong đó tuy rằng không thể so sánh với những thương hiệu xa xỉ, nhưng hơn hẳn ở điểm tinh xảo, đa phần đều là do những thợ thủ công lão luyện chế tác, nếu như chọn lựa kỹ, rất dễ có thể phát hiện ra bảo bối.
Đi một vòng, cuối cùng Hứa Tình Thâm dừng lại trước một quầy ở hướng tây, ngón tay cô bị ngăn cách bởi lớp tủ kính.
“Tôi muốn xem cái này một chút.”
Ông chủ mang một đồ vật có hình dáng của bao thuốc lá lấy ra, hoa văn điêu khắc tinh xảo mà có hồn, Hứa Tình Thâm mở nắp ra nhìn kỹ, ông chủ mỉm cười nói: “Ở dưới đáy còn có một chốt mở nhỏ, xoay ra có thể đặt thuốc vào trong đó.”
“Sao lại nghĩ ra thiết kế độc đáo như vậy?”
“Trước có một vị khách thường đặt hàng ở đây, ông ta có bệnh tim, thuốc không rời thân, nhưng là thuốc lá cũng như mạng, như vậy là có thể thuận tiện mang theo.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm khẽ mơn trớn trên hoa văn, gần như là nhìn một cái đã thấy hợp ý.
“Bao nhiêu tiền ạ?”
“Nếu như cô có thành ý, tôi có thể bớt cho cô.”
Không quá mười phút sau, Hứa Tình Thâm mua được món đồ ưng ý rời đi.
Vừa bước đi khỏi đó thì có một người đi vào cửa tiệm kia, đi thẳng đến quầy hàng.
“Người vừa mới vừa đi ra cửa tiệm mua vật gì vậy? Cho tôi xem món đồ như thế.”
—
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu giơ đồng hồ lên xem, đã tới bảy giờ, Hứa Tình Thâm còn chưa trở về.
Một cuộc điện thoại gọi tới, ngón tay người đàn ông khẽ lướt ở trên màn hình.
“Alo.”
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa tới một cửa hàng trong khu phố cổ mua hộp đựng thuốc lá, tôi sẽ gửi ảnh cho ngài.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, ảnh chụp được gửi tới.
Tưởng Viễn Chu phóng to lên nhìn, khóe miệng bất giác cong lên, quả nhiên là hiểu được gu thưởng thức của anh, tuy rằng không phải món đồ đắt tiền, nhưng dù sao cũng làm anh thấy vừa mắt.
Hứa Tình Thâm cũng xem như thông minh, biết sau khi chọc giận anh, muốn yên ổn sống chung với nhau, mua vài món đồ để lấy lòng anh.
Khi Hứa Tình Thâm trở về, thấy Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi tới phòng ăn, cô đưa mắt nhìn qua bàn ăn, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Đã trễ thế này, anh còn chưa ăn sao?”
“Còn em? Tại sao trở về trễ như thế?”
“Ồ…” Hứa Tình Thâm kéo ghế ra. “Có chút việc nên về muộn.”
Tưởng Viễn Chu đan mười ngón vào nhau, đặt chiếc cằm kiên nghị lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm không hề chớp mắt.
“Anh cho là em đi mua đồ.”
Bàn tay cô cầm chiếc đũa tay nắm thật chặt, vùi đầu vào ăn cơm, không hề liếc Tưởng Viễn Chu lấy một cái.
“Em suốt ngày ở trong bệnh viện đi làm, mua sắm gì chứ.”
Tưởng Viễn Chu nhìn trong bát trước mặt, đầy ụ cơm trắng mà không hề nhúc nhích, cả cơ thể anh căng lên, bỗng nhiên hiểu được.
Hộp thuốc lá này, muốn tặng thì nhất định là tặng đàn ông, nếu như không phải cho anh, còn có thể cho ai? Đáp án không thể nghi ngờ. Mấy ngày nữa là Phương Thành kết hôn, tình nhân cũ tặng một món quà được lựa chọn kỹ càng, vậy cũng đủ để xúc động chứ còn sao nữa?
“Anh không ăn cơm sao?” Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Em ăn nhiều một chút, mấy ngày nay có thể để cho em ăn uống hợp khẩu vị.”
Hứa Tình Thâm khẽ cắn đầu đũa, thấy Tưởng Viễn Chu cầm áo khoác lên rồi lái xe ra ngoài.
—
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm còn đang đi làm nhận được điện thoại của Phương Minh Khôn, nói là mong muốn cô có thể tới ăn cơm tối cùng ông.
Hứa Tình Thâm không dám vượt qua khuôn phép, vội vàng mở miệng từ chối: “Bác Phương, sau khi tan việc con còn có việc, sẽ không tới đâu.”
“Tình Thâm, rốt cuộc là càng ngày con càng xa cách với nhà chúng ta, vô tình, ngay cả cách xưng hô với ta cũng sửa lại…”
“Không, con không có…”
Phương Minh Khôn nặng nề thở dài: “Tình Thâm à, Phương Thành sắp kết hôn rồi, ta biết là nó có lỗi với con, nhưng lâu rồi con không tới nhà, coi như là dâng một nén hương cho mẹ nuôi con có được hay không?”
Nói đến tận đây rồi, Hứa Tình Thâm đâu còn có lý do để cự tuyệt, cây bút trong tay vẽ lung tung trên tờ phiếu khám, cuối cùng Hứa Tình Thâm gật đầu: “Vâng.”
Gần tới giờ tan tầm, Hứa Tình Thâm gửi cho Tưởng Viễn Chu một tin nhắn, nói muốn đi tới chỗ Tống Giai Giai ăn cơm rồi mới trở về.
Phía Tưởng Viễn Chu không có động tĩnh gì, thậm chí không hồi âm dù chỉ là một chữ.
Hứa Tình Thâm mua ít hoa quả đi tới nhà họ Phương.
Tuy rằng điều kiện kinh tế gia đình Phương Thành không thể so với điều kiện kinh tế hùng hậu của nhà họ Vạn, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Phương Minh Khôn nghe thấy tiếng chuông cửa, tới mở cửa, Hứa Tình Thâm chào hỏi rồi đi vào trong.
Căn hộ một trăm tám mươi thước vuông, hôm nay cũng chỉ có một mình Phương Minh Khôn ở.
Trong phòng khách bày di ảnh của mẹ Phương, Hứa Tình Thâm đi tới thắp hương, vừa cúi lạy xong đứng dậy thì đúng lúc Phương Thành mở cửa đi vào.
“Ba…”
Lời nói tiếp theo bỗng nghẹn lại nơi cổ họng khi nhìn thấy Hứa Tình Thâm, Phương Minh Khôn từ phòng bếp đi ra, Phương Thành nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay.
“Sao ba lại gọi Tình Thâm tới đây?”
“Đã lâu ta không gặp nó.”
“Bây giờ là thời điểm đặc biệt, sao ba lại hồ đồ như vậy?” Phương Thành xoay người muốn đi.
Phương Minh Khôn bước đuổi theo.
“Con cũng tới đây rồi, ở lại ăn cơm tối đi. Tình Thâm là con gái nuôi của ta, nếu con muốn lẩn tránh, ta không cần!”
Phương Thành liếc nhìn Hứa Tình Thâm, cuối cùng vẫn không đi, một bàn thức ăn đều do chính Phương Minh Khôn làm, ông lấy ra một bình rượu đế, rót cho mấy người.
Phương Thành không muốn ở lại lâu, uống xong ly rượu liền đứng dậy muốn đi, Phương Minh Khôn mở miệng gọi anh lại: “Con trai à, con thực sự sẽ không hối hận sao?”
“Ba, ba uống nhiều rồi.”
“Như vậy, thực sự không đáng…”
Phương Thành kéo ghế ra, Hứa Tình Thâm thấy thế, lấy hộp thuốc lá từ trong túi xách ra đưa cho anh.
“Phương Thành, chúc anh kết hôn hạnh phúc.”
Người đàn ông nhìn hộp thuốc lá kia chằm chằm, sau đó khó khăn lắm mới từ từ đưa tay nhận lấy.
“Cảm ơn em.”
Phương Minh Khôn thấy con trai ra khỏi nhà, ông ra sức đổ ly rượu, Hứa Tình Thâm không khuyên được, chỉ có thể nhìn ông mượn rượu giải sầu.
“Cha nuôi, Phương Thành và Vạn Dục Ninh đã có con rồi, cha phải vui vẻ lên, đừng như vậy.”
“Vui vẻ?” Bàn tay Phương Minh Khôn chống trán, bỗng nhiên cay đắng cười khổ.
“Ta sao có thể vui vẻ được chứ? Phương Thành nó không thể có con mà, không thể…”
“Cha nuôi, lời này của cha là có ý gì?” Hứa Tình Thâm nghe vậy cảm thấy kỳ quái, cau mày hỏi.
Phương Minh Khôn đưa tay lau hai mắt, vội vàng lắc đầu ngay lập tức. “Không có việc gì, uống nhiều quá hai chén, ta nói nhảm ấy mà. Tình Thâm, con mau ăn đi, ăn nhiều một chút.”
Bên ngoài tiểu khu nhà họ Phương, một chiếc xe xa hoa hào nhoáng ẩn náu ở trong bóng tối.
Cửa sổ xe cùng màu hạ xuống một nửa, người đàn ông ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đang hút thuốc, mơ hồ có thể nhìn thấy được đầu ngón tay anh lúc sáng lúc tối theo đầu điếu thuốc.
Trên đường có rất nhiều chiếc bóng loang lổ đan xen vào nhau, ngọn đèn mờ lại khiến người ta cảm thấy mê ảo, hơn nửa tiếng sau, có một bóng dáng đi ra ngoài.
“Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch ngồi ở ghế phụ nhỏ giọng hỏi. “Muốn cho cô Hứa lên xe không?”
“Theo sau.”
Chiếc xe chậm rãi khởi động, Hứa Tình Thâm mải mê đi về phía trước, không hề phát hiện ra điều bất thường sau lưng.
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cười khẽ: “Lão Bạch, cậu nói bây giờ không phải là cô ta đang cảm thấy mất mát hay sao?”
“Có vẻ như, tâm tình cũng không tốt lắm.”
“Chắc là đau lòng muốn chết đấy.”
Lão Bạch thành thật trả lời: “Không thấy cô Hứa khóc, hình như không đến mức ấy?”
“Trong lòng cô ta ngàn vạn lần không muốn, cậu nhìn ra được không?”
Lão Bạch đắn đo cách dùng từ ngữ biểu đạt: “Vẫn… Được chưa?”
Vùng xung quanh hai hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nhăn lại, bỗng nhiên đưa tay chặn lại.
“Đâm vào!”
Lão Bạch ngồi thẳng lên, hỏi: “Tưởng tiên sinh, ngài nói cái gì?”
“Đâm vào! Thấy bực!”
Tài xế nghe nói như thế, ra sức đạp chân ga chân xuống, chiếc xe lao đi như vũ bão.