Tưởng Viễn Chu giật mình, nghĩ tới lúc trước có thể cô sẽ không đồng ý có lẽ trong lòng còn chưa tự nhiên, nhưng anh không thể nào nghĩ sao cô lại kiên quyết như vậy.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Hứa Tình Thâm thổi cơm, sau đó đưa cái thìa đến miệng Lâm Lâm: “Bởi vì cho đến hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ tới.”
Hai má Tưởng Viễn Chu cứng ngắc, tức giận không ít: “Hứa Tình Thâm, em tưởng rằng anh không phải em thì không thể sao?”
“Nói lời chia tay thì càng hoàn hảo.” Khẩu khí Hứa Tình Thâm nhàn nhạt, “Nếu anh không phải tôi không thể thì làm sao lại không biết thân thế đứa bé mà vướng mắc với tôi? Dựa vào anh Tưởng Viễn Chu, chỉ cần ba chữ này có người phụ nữ nào mà không chiếm được?”
Tưởng Viễn Chu vì câu nói này của cô không mở miệng được.
Anh tức giận mặt mày xanh mét, nhưng không còn cách nào, Hứa Tình Thâm nói đúng, ở trước mặt cô anh càng ngày càng không giấu được tâm tư rồi.
Hứa Tình Thâm liếc mắt nhìn anh bị chọc giận: “Tưởng Viễn Chu, nói thật cho anh biết, có những lúc chỉ trong nháy mắt tôi đều cảm thấy mệt muốn chết, muốn quay trở về với anh. Tôi không cần để ý người khác nói gì, càng không cần người khác nói tôi quay đầu lao vòng vòng tay người khác. Tôi sẽ không sống vì người khác, nhưng tôi cảm thấy nhà họ Tưởng các anh thạt sự là vũng nước sâu. Mỗi người đều làm cho tôi nhìn không thấu, đối mặt với người thân có thể thân thiết trọng tình, xoay người lại thì thế nào? Ai cũng không nói chính xác được. Tôi mặc kệ anh nói tôi không biết điều hay nói tôi ương bướng không chịu hiểu. Hiện tại đối với tôi mà nói tôi cảm thấy cuộc sống một mình thì tốt hơn.”
“Sống một người tốt sao?” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng hỏi cô.
Hứa Tình Thâm thả chén xuống bàn, ừ.
“Vậy em có nghĩ tới sau khi em gặp rắc rối thì sao không?” Tưởng Viễn Chu nhích người lên: “Đến lúc đó không giải quyết được thì người khóc chính là em.”
“Lúc tôi gặp phiền toái muốn xin anh giúp đỡ anh sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Tưởng Viễn Chu không thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc này, bàn tay anh thả hai bên người, bỗng nhiên muốn tiến lên bóp chặt cổ cô, ánh mắt cô lại rơi trên bàn tay anh, “Nếu không phải nhà họ Tưởng muốn khó xử tôi, nếu chuyện của Âm Âm qua đi, sau này tôi rời khỏi Phó Kình Sênh, tôi tinn rằng tôi sẽ không có chuyện gì đến cầu xin anh nữa rồi.”
“Cho nên hiện tại em muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?”
Hứa Tình Thâm đặt tay lên trước ngực Tưởng Viễn Chu, cô đứng gần người, cả người hầu như dán sát vào Tưởng Viễn Chu, cô đưa mắt lên, ánh mắt trở nên mềm mại, gắt gao đứng một chỗ với anh: “Tưởng tiên sinh, anh có thể bảo nhà họ Tưởng đừng gây sự với tôi nữa được không?”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe, nhưng lại nở nụ cười, sắc mặt căng thẳng đột nhiên buông lỏng, Tưởng Đông Đình thấy hai người thường ở với nhau trong lòng nhất định gấp gáp, chắc chắn sẽ chuẩn bị nhiều trò chờ Hứa Tình Thâm đây. Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Anh đưa tay phải lên, hai ngón tay nắm lấy cằm Tưởng Viễn Chu: “Không thể.”
Sắc mặt cô thay đổi, “Là anh nói sẽ không để nhà họ Tưởng uy hiếp tôi.”
“Anh đã từng nói nhưng em đã phủi sạch quan hệ với anh thì anh cần gì phải giúp em?”
Hứa Tình Thâm nắm lấy cổ tay người đàn ông,”Đó là ba của anh.”
“Ừ, nhưng ông ấy làm chuyện của ông ấy, anh cũng không thể một ngày 24h theo dõi ông ấy, đúng không?”
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra, vừa muốn lui về sau, nhưng Tưởng Viễn Chu nhanh hơn cô một bước, anh mạnh mẽ bước tới trước mặt cô: “Em xem khách sạn này anh đã bao hết, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu không emđi theo anh, mấy chuyện phiền toái của em anh sẽ giải quyết cho em.”
Hứa Tình Thâm đẩy ngực anh, lực đạo không nhẹ, Tưởng Viễn Chu đứng tại chỗ không động đậy.
“Nơi này còn có trẻ em.”
“Bé nghe không hiểu.”
Hứa Tình Thâm xoay người, Tưởng Viễn Chu thấy vậy, đưa tay nắm chặt cổ tay cô, “Không phải em muốn gặp Phó Lưu Âm sao? Đi, anh mang em đi gặp cô ấy.”
Hứa Tình Thâm đi theo anh: “Thật sao?”
“Nếu có thể tác động đến nhà họ Mục, anh liền nghe em, nhưng nếu ngay cả em cũng không có cách nào thì đừng trách anh không cứu Phó Lưu Âm.” Hứa Tình Thâm vội vàng ôm lấy Lâm Lâm, hai người đi ra ngoài, lão Bạch canh giữ ở cửa.
Tưởng Viễn Chu ra cửa, nghiêng đầu nhìn lão Bạch, “Đi tìm Mục Kình Sâm.”
Tầm mắt lão Bạch rơi trên người Hứa Tình Thâm, gật đầu: “Vâng.”
Biểu tình anh ta cực kì tự nhiên, không có chút nào giật mình hoặc là gì khác, có một số việc đã trở thành thoái quen từ lâu, Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh Hứa Tình Thâm vĩnh viễn không có nguyên tắc.
Sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm ở lại đây mấy ngày, một bước cũng chưa rời đi.
Cô đứng ở lan can lầu hai, nhìn mọi người đang huấn luyện ở phía dưới, hai huấn luyện viên đứng một chỗ, một trong hai người hỏi: “Mục soái mang người đến còn ăn ở tại đây, là phụ nữ sao?”
“Vô nghĩa, trước sau lồi lõm nhìn đều thấy.”
Người đàn ông trừng mắt với đồng bạn: “Tôi đang nói có phải là người phụ nữ của Mục soái hay không?”
Phó Lưu Âm nhìn quanh bốn phía, không thấy thân ảnh Mục Kình Sâm, anh ta bảo cô ở chỗ lầu này, không được xuống lầu, không được tùy ý đi lại. Nhưng xem ra Mục Kình Sâm không ở đây, Phó Lưu Âm nhấc chân rón rén xuống lầu.
Cô không hiểu quy củ nơi này, đám học viên đều đang huấn luện, cô chỉ có thể tìm huấn luyện viên để nói chuyện.
Hai huấn luyện viên thấy cô đi tới, cũng không dám bảo cô dừng chân, dù sao người của Mục Kình Sâm, Phó Lưu Âm đi về phía trước bọn họ: “Tôi muốn hỏi, chỗ huấn luyện này… là tham gia quân ngũ sao?”
Một người phì cười: “Tham gia quân ngũ?”
“Vậy là cái gì?”
“Đã nghe thấy nghề bảo tiêu chưa?”
Đôi mắt Phó Lưu Âm sáng lên, “Cho nên những người này ra ngoài đều làm bảo tiêu sao?”
Huấn luyện viên đứng trước mặt cô nhìn ra xa, “Nhiều người như vậy nhưng chân chính trở thành bảo tiêu thì không có bao nhiêu người.”
“Vậy các người xem tôi có dduwocjw không?”
“Cái gì?” Một huấn luyện viên khác cả kinh, cằm muốn rơi xuống.
Phó Lưu Âm nhăn mày: “Giọng điệu của anh là gì vậy?”
“Không phải vậy, mỹ nữ, thân thể nhỏ bé này của cô nếu đi vào sân huấn luyện nhất định vòng một đã bị đào thải.”
“Vì sao?”
“Rõ ràng thể năng không được.”
Phó Lưu Âm không phục hếch cằm: “Nhìn thân thể tôi nhu nhược thế thôi, tôi chịu được khổ.”
“Dẹp đi, ai dấm cho cô huấn luyện chứ.”
“Mục soái.” Phó Lưu Âm nhìn lại, huấn luyện viên kia nâng mắt, Phó Lưu Âm nâng đùi hướng người kia đá tới, tốc độ chân cực nhanh, nhưng phía trên căn bản không có ai, huấn luyện viên ý thức được mình bị đùa giỡn nhanh chóng lui về sau, đưa tay qua bắt lấy mắt cá chân của cô.
Chân cô không chạm đến bãi cát, đánh lén thật sao, huấn luyện viên thu lại lực đạo, “Khoa chân múa tay.”
Huấn luyện viên đứng bên cạnh thấy thế, khẩn trương nói: “Còn không buông tay?”
“Hiện tại cô nên chết tâm chưa? Cô cho rằng nghề bảo tiêu này đơn giản như đang nói chuyện sao?”
Huấn luyện viên bên cạnh đưa tay đánh một cái bên hông người kia, “’Mục soái đến.”
“Đi chết đi, ngay cả cậu cũng trêu đùa người.”
“Tôi không lừa cậu…”
Chân Phó Lưu Âm vẫn chưa chạm đất, đưa mắt nhìn qua, thấy Mục Kình Sâm đang đi về phía đối diện cô, “Buông tay, anh mau buông tay, buông ra.”
“Hiện tại mới biết sợ sao? Lúc cô đánh lén tôi làm sao lại không sơ? Khuôn mặt này của tôi rất đáng giá.”
Bảo tiêu nói đến đây cảm giác bả vai bị người vỗ mạnh, anh ta quay đầu thấy gương mặt tuấn lãng cương nghĩ của Mục Kính Sâm, anh ta sợ đến mức run lên, Mục Kính Sâm như con chim ưng nhìn chằm chằm bàn tay anh ta, sau đó đưa tay phải của mình cầm chân Phó Lưu Âm.
“Làm gì vậy, biểu diễn xiếc sao?”
“Thả tôi xuống, khó chịu quá!”
Mục Kính Sâm nở nụ cười, tay trái vươn ra, chui vào ống quần của Phó Lưu Âm…
Phó Lưu Âm rũ mắt, bàn tay anh lạnh lẽo, giống như khối băng chui vào.
Hai huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau, người mới cầm chân Phó Lưu Âm lên tiếng, nhìn về đám người đang huấn luyện hộ: “Một, hai,ba.”
Bên ngoài sân huấn luyện
Xe dừng lại, Tưởng Viễn Chu đi xuống, lão Bạch theo sát phía sau. Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch đang nói chuyện với người gác cửa, Tưởng Viễn Chu chỉ đứng dựa vào phía trước xe.
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm không xuống xe, lão Bạch nhanh chóng trở lại đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, đã thông báo rồi.”
Tưởng Viễn Chu gật đầu.
Mấy người chờ ở bên ngoài, lão Bạch không có việc gì làm, hỏi thăm một câu: “Không phải nói mặc kệ sao?”
Gương mặt Tưởng Viễn Chu hiện lên sự quái dị, anh dùng chân đá xuống mặt đất, sau đó nghiêng đầu nói với lão Bạch, “Hỏi thế gian tình là chi?”
Lão Bạch mù mờ, lại tìm tòi nghiên cứu về vấn đề tình cảm nhưng cái này anh ta biết, anh ta nhanh chóng nói: “Trực giáo nhân sinh tử tương hứa.” – trích từ ‘Mạc Ngư Nhi – Nhạn Khâu Từ” của Nguyên Hảo Vấn. Kiểu ý là đang hỏi tình yêu là gì ấy.
Tưởng Viễn Chu giống như không nghe được lời anh ta nói, anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế gian tình là chi, vẫn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”