Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 208: Chương 208: chương 194 -1: Tưởng tiên sinh hạ cạm bẫy làm cho cô rơi vào




Sân huấn luyện

Chân Phó Lưu Am còn bị giơ cao, không phải cô không vùng vẫy mà là không thể nhúc nhích: “Buông ra.”

Bàn tay Mục Kình Sâm đi vào bên trong quần của cô, ở trên chân của cô nhẹ nhàng bóp, sắc mặt cô đỏ ửng giống như có thể nhéo ra nước.

“Có phải biết bản thân có năng lực bắt cá hay tay cho nên trước mặt đàn ông đều lộ chân hay không?”

“Anh mới bắt cá hai tay…”

Mục Kình Sâm cầm lấy chân cô giơ lên, Phó Lưu Âm kêu mấy tiếng: “Aaaa, đau.”

“Đau ở đâu?” Mục Kình Sâm nhếch miệng hỏi.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Buông tay.”

Mục Kình Sâm thả chân cô ra, chân Phó Lưu Âm rơi xuống đất, nhưng chan đã mất cảm giác rồi, cô ngồi xuống xoa xoa chân.

Một chuỗi bước chân dồn dập truyền đến, có người chạy tới trước mặt Mục Kình Sâm: “Mục soái.”

“Có chuyện gì?”

“Tưởng tiên sinh muốn gặp ngài.”

“Tưởng Viễn Chu?”

Phó Lưu Âm vểnh tai, khó khăn đứng dậy đi ra ngoài, Mục Kình Sâm liền gọi: “Đứng lại.”

Cô không quay đầu, Mục Kình Sâm đã quen việc người khác nói gì nghe nấy, anh nâng giọng, trong lời nói không giận mà phát uy: “Dừng.”

Ngược lại bước chân Phó Lưu Âm chậm lại, Mục Kình Sâm bước nhanh đuổi theo, ngăn chặn đường đi của cô: “Cô muốn làm gì?”

“Chị dâu tới đón tôi rồi.”

Phó Lưu Âm nâng cằm, nhìn vào mắt Mục Kình Sâm: “Cuối cùng tôi vẫn phải ở lại nơi này sao?”

“Anh trai cô nhận tộ, cô đã nghĩ kết cục sau này chưa? Sau này cô sẽ đi theo ai? Chị dâu cô? Cô ấy là chị dâu cô sao? Cô ấy đúng là ngồi theo xe Tưởng Viễn Chu tới đón cô.”

Phó Lưu Âm mấp máy môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng câu nói mới đến yết hầu đã bị cô nuốt trở về.

Mục Kình Sâm lại nói tiếp : “Anh trai cô bị bắt, Tưởng Viễn Chu thả mồi, tôi không tin anh ta có thể vì chị dâu của cô mà toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.”

Cô gái rũ mắt: “Nhưng trên đời này tôi chỉ có chị dâu là người thân nữa mà thôi.”

“Cho nên cô muốn đi?”

“Cô là em gái của Phó Kình Sênh, bao nhiêu người muốn mạng của cô đây? Không nói đến người khác, anh trai tôi mà một trong số đó, tôi dám cam đoan hôm nay chỉ cần cô ra khỏi cửa này, ngày mai…”

Phó Lưu Âm cắn răng nhìn anh.

Mục Kình Sâm mặt không đổi sắc, “Ngày mai có thể chị dâu cô cũng sẽ bị bắt, hiện tại cô bi nguy hiểm nhất, mà tất cả những người có quan hệ với cô cũng gặp nguy cơ trung trùng.”

Cô lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa to lớn : “Anh muốn tôi ở lại nơi này?”

“Tự cô suy nghĩ rõ ràng.”

“Vậy còn anh, vì sao anh muốn giúp tôi?”

Khóe miệng Mục Kình Sâm nhếch lên, trong mắt tràn ra ý cười nhẹ: “Một ngay vợ chồng an ái trăm năm.”

Sắc mặt Phó Lưu Âm cứng lại: “Tôi muốn huấn luyện cùng các cô ấy.”

Người đàn ông nhíu mày: “Không được.”

“Tôi muốn làm bảo tiêu, tôi có thể bảo vệ bản thân mình, nuôi sống chính mình.”

“Thể năng của cô tôi hiểu rõ, quá yếu.”

Phó Lưu Âm không cam lòng, “Đó là do tôi bị nhốt hai năm, hiện tại tôi đã khôi phục được rất tốt.”

Mục Kình Sâm quay đầu, nhìn về phía xa, anh phất tay với Phó Lưu Âm: “Trước giải quyết phiền toái trước mắt đã, sau này lại nói sau.”

Phó Lưu Âm đi sau lưng anh, hai người bước nhanh ra cửa.

Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, người nọ cũng vào một lúc lâu, nhưng vẫn không có tin tức gì. Cô nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tưởng Viễn Chu và lão Bạch kiên nhẫn dựa vào xe, Hứa Tình Thâm không nhịn được ôm Lâm Lâm xuống xe. Rất nhanh Mục Kình Sâm mang theo Phó Lưu Âm ra ngoài.

Hứa Tình Thâm vui vẻ, nhìn cô không có việc gì là tốt rồi, cô bước nhanh tới: “Âm Âm.”

“Chị dâu.”

Chóp mũi Phó Lưu Âm chua xót, nhìn Lâm Lâm liền muốn đưa tay ôm bé.

Lâm Lâm hôn cô, ôm lấy cổ cô cọ cọ, Hứa Tình Thâm cẩn thận nhìn chằm chằm vào Phó Lưu Âm: “Em không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

“Bọn họ không làm gì em chứ?”

“Không.”

Hứa Tình Thâm không tin, kéo bàn tay cô, Tưởng Viễn Chu và Mục Kình Sâm đều tiến lên.

Hứa Tình Thâm không biết bên trong sân huấn luyện như thế nào, cô kéo tay Phó Lưu Âm :”Đi, chúng ta về nhà.”

Mục Kình Sâm đảo mắt qua, lại không nói gì, Phó Lưu Âm tiến lên hai bước, nhưng lại nhanh chóng dừng lại: “Về nhà? Đi đâu?”

“Chị đang tìm nhà, mấy ngày nữa là có thể tìm được…”

“Chị dâu.” Phó Lưu Âm miễn cưỡng nhếch miệng cười, “Em không quay về.”

“Vì sao?” Hứa Tình Thâm kinh hãi mở miệng hỏi.

“Em ở lại đây tìm việc.”

“Nơi này thì có gì cho em làm?”

“Chị dâu.” Phó Lưu Âm đưa Lâm Lâm trả lại trong tay Hứa Tình Thâm: “Em trở về thì làm sao đây? Anh trai đắc tội với nhiều người như vậy, những người đó nhất định sẽ không để yên cho em, em không muốn liên lụy tới mọi người.”

“Nói liên lụy cái gì vậy…”

“Được, không nói đến liên lụy, nói đến bản thân em, em đang tốt đẹp, thật sự, đừng lo lắng cho em.”

Hứa Tình Thâm làm sao có thể yên tâm để cô lại: “Âm Âm, em quen biết người bên trong sao? Em bị bọn họ mang đi, bọn họ cũng không phải tốt đẹp gì…”

“Chị dâu.” Phó Lưu Âm cắt lời cô, “ Mục soái đã cứu em một lần, hiện tại là lần thứ hai.”

Hứa Tình Thâm phản ứng kịp thời: “Lần đầu tiên là lần nào?”

“Lúc trước nếu không có anh ta, em không thể ra khỏi cửa SJ.”

Trong đầu Hứa Tình Thâm nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Phó Lưu Âm, nhìn thấy dấu vết trên người cô, cô nói chuyện khó khăn hơn, “Vậy nếu… Chị có thể bảo vệ tốt cho em thì sao? Em theo chị trở về, chị sẽ không để cho em bị bắt đi lần nữa…”

Phó Lưu Âm nhìn Tưởng Viễn Chu đang ở phía trước, cô biết Hứa Tình Thâm không có một chút bối cảnh, chị ấy chỉ có thể dựa vào Tưởng Viễn Chu mà thôi.

“Chị dâu.” Phó Lưu Âm thoải mái nói, “Em muốn sau này có thể tự bảo bệ cho bản thân mình, đó là chuyện tốt.”

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua, anh nghe được Phó Lưu Âm không chịu rời khỏi sân huấn luyện, nguyên nhân lớn nhất vì không muốn liên lụy tới Hứa Tình Thâm.&Mục Kình Sâm thờ ơ nhìn qua konog nói một câu, Phó Lưu Âm xua tay với Hứa Tình Thâm “Đừng lo lắng cho em.”

Cô xoay người đi, Hứa Tình Thâm đuổi theo, “Âm Âm.”

Phó Lưu Âm không quay đầu, xoay lưng đi vào trong.

Mục Kình Sâm gật đầu với Tưởng Viễn Chu, sau đó cũng xoay người rời đi.

Rất nhanh cửa sân huấn luyện bị đóng lại.

Hứa Tình Thâm đứng bất động tại chỗ, Tưởng Viễn Chu đến bên cạnh cô: “Đi thôi. Cô ấy cũng lớn như vậy rồi, tự có quyết định của riêng mình.”

Hứa Tình Thâm vào trong xe, lái xe trở lại, đỗ ở ngoài Hán Đình.

Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài: “Anh đổi cho em khách sạn khác.”

“Tôi cũng không phải là khách du lịch.”

Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt cô: “Em dự định ở lại đây đến bao lauaA?”

“Ở mầy ngày đã, xem được nhà nào rồi tính sau.”

“Ừ.” Tưởng Viễn Chu kéo dài câu nói, Hứa Tình Thâm đẩy cửa xuống, lão Bạch cũng theo Tưởng Viễn Chu xuống xe.

Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm đến trước cửa khách sạn, nghe phía sau truyền đến tiêng bước chân, cô quay lại, “Anh đừng đi theo nữa.”

“Em đi đường của em, anh đi đường của anh.”

“Tưởng Viễn Chu, với thân phận của anh thì việc gì phải đi theo tôi, tôi…”

“Em trở về phòng đi, anh không đi theo em.”

Người đàn ông dừng bước, Hứa Tình Thâm nửa tin nửa ngờ mãi đến khi vào thang máy khách sạn cô nhìn thấy quả nhiên Tưởng Viễn Chu không đi theo, lúc này mới yên tâm.

Hứa Tình Thâm trở về phòng, Tương Viễn Chu ở ngoài khách sạn hút thuốc, sau đó nâng chân đi vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.