Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 212: Chương 212: chương 195 -2:




Gương mặt Hứa Tình Thâm đỏ rực, “Người đàn ông này đủng là thô bỉ, xứng đáng bị người chụp lại.”

Tưởng Viễn Chu tìm được điều khiển từ xa, nâng tay vừa muốn đưa đến nguồn điện lại nhìn bản thân xuất hiện trong bức hình.

Anh đến gần hơn, xác định mình không nhìn nhầm :”Lúc nãy em vừa nói người nào thôi bỉ?”

“Người đàn ông trên TV.”

“Hứa Tình Thâm, em xem đó là người nào?”

Hứa Tình Thâm cầm mấy bộ quần áo, cô đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông cầm cổ tay cô :”Trên TV có em, còn có cả anh.”

Tiêu đề cực lớn vẫn đang chạy, dục hỏa 12h bị ép khô! ÉP KHÔ! ÉP KHÔ!

Hứa Tình Thâm không kịp phản ứng, “Tin tức lúc nãy là nói anh và tôi sao?”

Tưởng Viễn Chu thở hổn hển, đưa tay cầm điều khiển, một tay chỉ vào TV, anh tức giận khóe miệng giật giật, “Tối hôm qua có người nhấn chuông cửa, nhất đình là đám người này làm, anh vừa đi ra ngoài thì bị bọn hắn chụp. Cái gì mà cởi trần, anh lộ đâu hả?”

Hứa Tình Thâm cũng tức giận: “Có bệnh phải không, tối hôm qua chúng ta làm gì hả? Làm sao có thể bày ra một đống thế này?”

Người đàn ông bên cạnh sắp bị cọc tức điên rồi, không nhịn được ở trong phòng thong thả bước đi, Hứa Tình Thâm nhìn anh sắp không khống chế được rồi, “Tưởng Viễn Chu, bình tĩnh một chút.”

“Làm sao có thể bình tĩnh được đây?” Tưởng Viễn Chu gõ gõ trán của mình, “Tin tức này… có thể truyền khắp Đông thành rồi.”

“Không quan hệ, thanh giả tự thanh.” (Thật giả đều rõ.)

“Em nói thật đơn giản.” Tưởng Viễn Chu tức giận ngồi vào mép giường, “Tối qua lúc anh ra cửa tay cũng không làm gì mà bọn họ nói anh, nói anh…”

Tưởng Viễn Chu không nói gì nữa, lão Bạch đi vào, hấp ta hấp tấp: “Tưởng tiên sinh!”

Hứa tình Thâm nhìn thấy Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên lập tức tắt TV.

“Tưởng tiên sinh, tôi đã tra, người tối hôm qua là chó săn, ấn chuông xong liền bỏ chạy, camera bị giấu ở trong chậu hoa.”

Hai tay Tưởng Viễn Chu chống đầu, một lúc sau lại dùng ngón tay day huyệt thái dương, “Tin tức đã truyền ra, còn có biện pháp gỡ bỏ sao?”

“Sao? Nhanh như vậy sao?”&Hứa Tình Thâm đến bên cửa sổ, đưa tay kéo rèm che, “Đối diện nhất định có người chụp ảnh.”

“Tưởng tiên sinh, các người làm việc không đóng cửa sao? Ít nhiều mấy ngôi sao đều bị dính như vậy rồi.”

Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão Bạch, sắc mặt của Hứa Tình Thâm cũng không dễ nhìn, cô có thể kéo sự chú ý như vậy không phải vì người đàn ông trong phòng là Tưởng Viễn Chu sao? “Lần này thì tốt rồi, chúng ta nổi tiếng rồi.”

“Tưởng tiên sinh, tôi nghĩ ra cách, tranh thủ để cho đài truyền hình nhanh chóng kéo xuống, còn có, không biết trên mạng có quay clip hay không.”

Tưởng Viễn Chu ngồi không yên, “Tôi đi với anh.”

Vâng.

Hứa Tình Thâm thấy hai người ra ngoài, Tưởng Viễn Chu ra cửa, quay đầu với cô: “Hôm nay đừng ra ngoài, cẩn thận bị chặn.”

“Này…”

Hứa Tình Thâm nhìn cửa bị đóng lại, cái gì mà đừng ra ngoài, cô còn muốn đi xem nhà á!

Tưởng Viễn Chu và lão Bạch lên xe, lão Bạch lên xe quay đầu nhìn Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông dựa vào phía sau, sắc mặt tối tăm vô cùng.

“Tưởng tiên sinh?”

Tưởng Viễn Chu cắn răng, “Tin tức đó là ai viết?”

“Cái này không rõ, làm sao thế?”

Tưởng Viễn Chu tức giận không nói nên lời, lái xe liếc mắt nhìn lão Bạch, lão Bạch cẩn thận nói: “Tưởng tiên sinh, đúng như ngài bảo tôi điều tra, có phải bọn họ viết quá đáng hay không?”

“Tôi để cho bọn họ chụp cũng không để cho bọn họ viết linh tinh, viết tôi cởi trần cửa không nói còn ôm lấy đũng quần? Chơi trò gì vậy!”

Lão Bạch hiểu rõ, trước đến nay Tưởng tiên sinh coi trọng nhất chính là người coi trọng hình tượng, nói anh cái khác không nói, lão Bạch nghĩ đễn cảnh ôm đũng quần, thật sự là không đành lòng nhìn. “Tưởng tiên sinh, ngadi đừng để trong lòng.”

“Tôi không để trong lòng thì có ích sao? Sợ rặng mọi người đều ở trong lòng cười nhạo tôi rồi.”

“Tưởng tiên sinh, người không phải là thần, loại chuyện này…”

Tưởng Viễn Chu hung hăng quăng một ánh mắt giết người qua, “Loại chuyện này thế nào?”

Lão Bạch rụt cổ, “Qủa thật là chướng tai gai mắt.”

Người đàn ông đưa tay, ngón tay chạm vào mặt, lão Bạch nghiêm túc nhìn Tưởng Viễn Chu, nhìn thấy anh cực kì phiễn não, “Tôi căn bản… chưa từng gặp phải.”

Lão Bạch sửa lại dáng ngồi, “Lúc trước tôi đã khuyên ngài rồi, ngài cứ tự mình… ngài xem, mất hết mặt mũi.”

Tưởng Viễn Chu khôi phục lại, dùng tay ngăn lại :”Mấy thứ mặt mũi đó tôi không cần.”

Vì Hứa tình Thâm anh đúng là làm trò hay trò xấu, trò tổn thương, trò nào cũng dùng hết rồi.

Hán đình

Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của người môi giới, cố ý nhìn xung quanh khách sạn mấy lần, xác định không có ai mới mang theo Lâm Lâm chuẩn bị ra ngoài xem nhà.

Theo thang máy đi xuống, trước lễ tân không có ai, chợt bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

“Đến nhanh, đến nhanh, là người này.”

Hứa Tình Thâm chột dạ, vội vã ôm Lâm Lâm trốn phía sau cây phát tài. Xuyên qua cánh cửa thủy tinh, cô thấy mấy em gái nhỏ đến ngoài cửa, còn nhìn qua kính: “Lúc nãy nhìn thấy sao? Là người kia?”

“Chụp hình cho tôi, nhanh lên.”

“Mãnh nam mãnh nữ, nói không chừng có chưa đi đâu.”

Hứa Tình Thâm ngồi chổm hổm, nhìn thấy mấy người đang chơi chụp ảnh, cô cảm thấy kì quái, hiện tại người ta đều thích chơi kiểu này sao, trước là chuyện quần áo sau lại có một đám người đến chụp ảnh.

Khó khăn đợi bọn họ đi, hai chân Hứa tình Thâm run lên, vừa muốn ra cửa thì thấy một chiếc xe cách bãi đỗ xe không xa, rõ ràng người bước xuống là phóng viên, cầm micro thật dài, đang đi về phía bên này.

Đúng là gặp quỷ, Hứa tình Thâm nhanh chóng ôm Lâm Lâm trở về phòng.

Gần đây Hứa Tình Thâm thật sự là mốc meo, tin tức này tung ra bị người khác cười chê thì đã đành có lẽ cô đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa.

Đến trưa, cửa được mở ra.

Hứa Tình Thâm thò đầu ra thấy, vậy mà lại là lão Bạch.

Lão Bạch vội vàng đi vào: “Tưởng thiếu phu nhân, nhanh thu dọn đồ đạc.”

“Làm gì?”

“Lão gia nhìn thấy tin tức đã nổi giận, cho quản gia mang theo không ít người nói muốn phá nơi này.”

Hứa Tình Thâm ngồi không nhúc nhích, trong lòng vỗn đã tích tụ lại: “Vậy đã cho ba anh ta đập đi.”

“Ngài đừng hành động theo cảm tính, ngài còn có đứa trẻ, nếu vạn nhất rat ay không phải sẽ dọa dứa trẻ sao?”

Hứa Tình Thâm mấp máy môi, lão Bạch thay cô thu dọn, cô cũng không quan tâm tới cái khác, chỉ có thể kéo rương nhét một số đồ hàng ngày vào: “Ông ta dựa vào đâu đụng đến tôi.”

Hứa Tình Thâm cô thường xuyên chịu đạn là sao?

“Lão gia nói nhất định là ngài bày ra để diễn trò, cứ như vậy nhà họ Tưởng sẽ nhận ngài, Tưởng tiên sinh tâm tư đơn thuần, cho nên mới bị ngài kéo đến khách sạn này.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm ngày càng trắng, lão Bạch đưa lưng về phía cô nhưng biết cô tức giận muốn điên lên, nhưng anh vẫn mặt mày hớn hở nói: “Tưởng tiên sinh có giải thích cũng vô dụng, hiện tại ngài đấy đang ngăn lão gia, để tôi nhanh chóng mang ngài đi.”

Hứa Tình thâm ném đồ vào rương, “Tôi mới là phụ nữ, là người bị hại lớn nhất có được không?”

“Vang, ý của ngài tôi hiểu nhưng lão gia nói ngài có tâm cơ lớn, sẽ tuyên truyền cho bản thân, lần này còn gọi chó săn tới, làm cho Tưởng tiên sinh mất mặt, lão gia phá hết đồ đạc trong nhà, Tưởng thiếu phu nhân, ngài đúng là nhổ râu lão hổ, Tưởng tiên sinh không có cách nào chỉ có thể đưa ngài đi trước.”

Hứa Tình thâm thấy qua Tưởng Đông Đình tàn nhẫn, làm sao dám chậm trễ, có mấy thứ chưa thu dọn xong liền cho luôn vào túi lớn.

Lái xe nhanh chóng chạy vào phòng giúp đỡ chuyển đồ, Hứa Tình Thâm ngồi trong xe công vụ, lão Bạch đóng cửa nịt dây an toàn :”Không tốt.”

“Làm sao vậy?”

“Người nhà họ Tưởng đến rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài, thấy một đám người hùng hổ cầm gậy gộc xông vào bên trong, đứng trước cửa khách sạn, rõ ràng có thể đưa tay đẩy cửa nhưng bị bọn họ dùng gậy gộc đập nát.

Hai tay Hứa Tình Thâm ôm đầu, ý gì đây? Nếu cô muộn một bước có phải bị đánh rồi hay không?

“Nhanh lái xe.” Lão Bạch thúc giục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.