Hứa Tình thâm ném đồ vào rương, “Tôi mới là phụ nữ, là người bị hại lớn nhất có được không?”
“Vang, ý của ngài tôi hiểu nhưng lão gia nói ngài có tâm cơ lớn, sẽ tuyên truyền cho bản thân, lần này còn gọi chó săn tới, làm cho Tưởng tiên sinh mất mặt, lão gia phá hết đồ đạc trong nhà, Tưởng thiếu phu nhân, ngài đúng là nhổ râu lão hổ, Tưởng tiên sinh không có cách nào chỉ có thể đưa ngài đi trước.”
Hứa Tình thâm thấy qua Tưởng Đông Đình tàn nhẫn, làm sao dám chậm trễ, có mấy thứ chưa thu dọn xong liền cho luôn vào túi lớn.
Lái xe nhanh chóng chạy vào phòng giúp đỡ chuyển đồ, Hứa Tình Thâm ngồi trong xe công vụ, lão Bạch đóng cửa nịt dây an toàn :”Không tốt.”
“Làm sao vậy?”
“Người nhà họ Tưởng đến rồi.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài, thấy một đám người hùng hổ cầm gậy gộc xông vào bên trong, đứng trước cửa khách sạn, rõ ràng có thể đưa tay đẩy cửa nhưng bị bọn họ dùng gậy gộc đập nát.
Hai tay Hứa Tình Thâm ôm đầu, ý gì đây? Nếu cô muộn một bước có phải bị đánh rồi hay không?
“Nhanh lái xe.” Lão Bạch thúc giục.
Lái xe nhanh chóng khởi động xe, lau mồ hôi lạnh rơi xuống: “May mắn Tưởng tiên sinh dự đoán trước, để cho tôi thay xe khác.”
Phía sau còn truyền đến tiếng kịch liệt, Hứa tình Thâm lo Lâm Lâm sẽ sợ, vội đưa tay cô bé vào trong ngực, cô xoa đầu Lâm Lâm: “Bảo bối không sợ, không nên nhìn.”
Ngược lại Lâm Lâm không có chút sợ hãi, không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Xe rời khỏi khách sạn, khách sạn bị đánh không sai biệt lắm, bồn hoa phát tài bị đập vỡ, lễ tân nghe động tĩnh phía trước liền chạy đến nhìn dưới đát bừa bãi không nói nên lời, “Các người, các người…”
Người gì vậy! Đúng là đám lưu manh!
Người đàn ông dẫn đầu tiến lên :”Cô nhìn xem mấy thứ này đáng bao nhiêu tiền?”
“Các người, các người là ai?”
“Đừng hỏi chúng tôi là ai, nhanh chóng nói một con số, bồi thường cho cô.”
Em gái lễ tân nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nhìn về phía trước :”Các người với đồ thủy tinh có thù oán gì? Cứ nhằm chúng mà đánh.”
Thủy tinh gây động tĩnh lớn, người đàn ông nở nụ cười, xoay người nhìn một chút, chiếc xe chở Hứa tình Thâm đã rời đi từ lâu.
Xe đi qua phố xá sầm uất, sau đó dừng lại ở một khách sạn năm sao, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục tiến lên hỏi có cần gì giúp đỡ không.
Hứa Tình Thâm không đẩy cửa đi xuống, lão Bạch quay đầu nhìn cô: “Tưởng tiên sinh biết ngài hiện tại không có chỗ để đi, nhưng tình hình tối hôm qua như vậy ngài ấy không muốn xảy ra lần nữa.”
Trong lòng cô chỉ biết bất đắc dĩ, dù có có thể tìm nhà thì thế nào? Rời khỏi Đông thành thì thế nào?
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đúng là bị gắt gao buộc lại một chỗ.
Lão Bạch đẩy cửa đi xuống, thay Hứa Tình Thâm đặt phòng.
Vào phòng Tổng thống, Lâm Lâm tối qua không ngủ ngon, ở trên xe liền ngủ.
Hứa Tình Thâm đặt bé lên giường, lão Bạch đưa mắt nhìn xung quanh, “Ngài còn cần gì cứ việc nói.”
“Lão Bạch, anh nói có phải tôi không thể ra ngoài được đúng không?”
“Tưởng thiếu phu nhân…”
“Anh đừng gọi tôi là Tưởng thiếu phu nhân, thật sự tôi nhận không nổi xưng hô này.”
“Vậy theo ý ngài vẫn là Hứa tiểu thư tốt hay Tưởng thiếu phu nhân tốt?”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên mép giường: “Anh thấy phương diện nào tốt?”
“Mặc kệ là lúc nào, Tưởng thiếu phu nhân nhất đinh có ích hơn Hứa tiểu thư nhiều.”
“Chẳng lẽ là tôi nghĩ đơn giản quá hay sao? Tôi muốn tìm nhà, bình yên sống, mọi chuyện cứ tự nhiên đi.”
Lão Bạch cho hai tay sau: “Qủa thật ngài nghĩ quá nhiều, nói thuận theo tự nhiên thì quá đơn giản, nhưng trên đời này có nhiều người như vậy, bọn họ không muốn ngài bình yên, Tưởng thiếu phu nhân không phải là hư danh, ngài và Tưởng tiên sinh còn chưa rõ ràng, lão gia phản đối, nhưng nếu ngài trở lại, Tưởng tiên sinh cũng sẽ lo lắng. Lão gia muốn đối phó với ngài cũng vô dụng, bên cạnh ngài cón có Tưởng tiên sinh, nhưng hiện tại thì khác, nếu ngày nào đó Tưởng tiên sinh bị ngài làm cho tổn thương, ngài có nghĩ tới ngài ấy không còn quan tâm ngài nữa, ngài sẽ gặp nguy hiểm không?”
Hứa Tình Thâm nhếch môi, lão Bạch lui về sau: “Nói đến nước này, Tưởng thiếu phu nhân, tôi đi trước.”
“Ừ.”
Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, cầm thẻ mở cửa.
Anh ngồi xe trở về, Tưởng Viễn Chu không ở nhà họ Tưởng, mà ở Cửu Long thương với Duệ Duệ. Lúc lão Bạch vào phòng khách nghe tiếng cười của Duệ Duệ truyền đến, anh bước nhanh qua: “Tưởng tiên sinh.”
“Làm ổn thỏa rồi sao?”
“Ổn rồi.”
Lão Bạch cầm báo để lên bàn trà, Tưởng Viễn Chu quét mắt nhìn: “Mấy ngày tới tôi đều khong ra ngoài, lạnh nhạt với cô ấy vậy.”
“Ngài bỏ được sao?”
“Không bỏ được cái nhỏ không bẫy được con sói.”
Lão Bạch bật cười: “Tưởng thiếu phu nhân biết ngài so sánh ngài ấy với con sói đoán chừng muốn cắn ngài.”
“Chẳng lẽ cô ấy không phải là sói sao?” Tưởng Viễn Chu ôm lấy Duệ Duệ thả lên chân mình, “Bạch nhãn lang.” --- Sói mắt trắng.
Tuy anh nói vậy nhưng ngay cả lão Bạch cũng biết, anh nói ngoài miệng thế thôi, trong lòng lại hiểu rõ như gương sáng, biết Hứa Tình Thâm không phải là người như thế.
“Còn nữa, Tưởng tiên sinh, ngài để người khác giả mạo người lão gia phái tới, tôi sợ nếu ngài ấy biết rõ…”
“Sợ cái gì?” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu như thường, “Ông ấy làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhiều thêm một việc cũng không sao.”
Vâng.
Ba ngày sau.
Hứa Tình Thâm kéo rèm che, Tưởng Viễn Chu giống như biến mất, ba ngày nay chưa từng xuất hiện.
Cô nhìn ánh nắng xinh đẹp ngoài cửa sổ, Hứa Tình Thâm không muốn tiếp tục như vậy, cô cảm thấy nếu cứ như vậy nữa thì cô sẽ hỏng mất.
Phía sau truyền đến tiếng khóc của Lâm Lâm, Hứa tình Thâm xoay người, tiến lên: “Bảo bổi, làm sao vậy?”
Lâm Lâm không chờ được khóc muốn ra ngoài, trong mắt Hứa Tình Thâm lộ ra sự không nỡ, “Bảo bối không khóc, mẹ mang con đến khu vui chơi có được không?”
Cô ôm lấy đứa trẻ, cầm túi đi ra ngoài.
Khách sạn cách khu vui chơi không xa, Hứa Tình Thâm vẫy taxi ở ngoài cửa.
Ngồi trên xe, Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm lên chân mình, “Bác tài, làm phiền tới Song Ngân quốc tế.”
Xe từ từ chuyển động, lái xe khóa cửa, bên trong tỏa ra hơi ấm, Hứa tình Thâm chưa ăn cơm rưa, mới đi không bao lâu cảm thấy say xe.
“Sắp đến chưa?”
“Chưa, phía trước đang sửa đường, phải đi vòng một chuyến.”
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu nhìn cô: “Có phải cô say xe hay không?”
“Có một chút.”
“Trên xe có ô mai, có muốn một viên hay không?”
“Không cần đâu.” Hứa Tình Thâm không do dự cự tuyệt, “Tôi không sao.”
Lái xe nghe thê tiếp tục nói: “Đây là con gái cô sao?”
Hứa Tình Thâm theo bản năng ôm chặt đứa bé vào lòng không trả lời, một lúc sau cô nhìn đồng hồ, người này đường đến Song Ngân quốc tế tầm 15ph nhưng hôm nay lại đi lâu, Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài muốn xem cột mốc đường.
“Đừng gấp, phía trước là đến rồi.”
Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm giật mình, tầm mắt nhìn ra ngoài, đối phương cũng không nói gì.
Cô luống cuống, nhưng lại tỏ ra trấn tĩnh, Hứa Tình Thâm cầm điện thoại trong tay, lái xe đưa mắt nhìn bỗng nhiên đạp mạnh phanh xe.
Ngồi phía sau xe taxi rất ít người thắt dây an toàn, cả người Hứa tình Thâm nhào về phía trước, cánh tay đập vào ghế của tài xế, điện thoại rơi ra, Hứa Tình Thâm không để ý nhiều, cô ôm chặt con gái, khó khăn ngồi vững lại, Hứa Tình Thâm nhìn ra cửa sổ, nhìn xe đang tăng tốc.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”&“Tính cảnh giác của Hứa tiểu thư không tệ.”
“Anh biết tôi.”
Lái xe cười lạnh, tăng tốc, Hứa Tình Thâm nhìn con gái trong lòng, không tệ, lá gan Lâm Lâm lớn, không khóc không nháo. “Nếu anh gọi tôi một tiếng Hứa tiểu thư nhất định là biết tôi.”
“Nếu cô không tự đi thì tôi chỉ có thể tiễn cô một đoạn.”
Hứa Tình Thâm tỉnh táo lại: “Là Tưởng Đông Đình bảo anh tới?”
Đối phương nghe thế không nhịn được nhìn cô nhiều hơn: “Lão gia ghét cô là đúng, vậy mà cô lại dám gọi thẳng tên?”
“Muốn đuổi tôi ra khỏi Đông thành, cũng chỉ có một mình Tưởng Đông Đình.”
Lái xe nắm chặt hai tay, “Hứa tiểu thư, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn ngồi đó đừng nhúc nhích, lão gia chỉ muốn cô rời đi, không cần tính mạng của cô.”
Hứa Tình Thâm ngồi đó, quả nhiên không hề nhúc nhích, cô không nghĩ tới cô trốn trong khách sạn mấy ngày mà cũng vô ích.
Trong lòng cô cảm giác không cam lòng mà đè nén căm ghét, Tưởng Đông Đình từng bước ép sát, chẳng lẽ cô chỉ có thể trốn sao?
Không, Hứa Tình Thâm lắc đầu.
Cô nhìn ra cửa sổ, nếu giờ cô may mắn bình yên vô sự mà nói cô không cần trốn ở chỗ đó rồi.