Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 214: Chương 214: chương 196 -1: Em với anh về nhà, nhà của chúng ta.




Xe chạy về phía trước như bay, nói trong lòng Hứa Tình Thâm không hoảng hốt là không có khả năng.

“Anh muốn mang tôi đi đâu?”

“Hứa tiểu thư yên tâm, mang cô đến nơi cô cần đến.”

Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía trước, di động của cô bị rơi ở cạnh chân người lái xe, cô không thể cầm lên: “Anh bảo Tưởng Đông Đình yên tâm, tự tôi có thể đi.”

“Lời này cô vẫn nên lừa gạt Tưởng tiên sinh đi.”

“Đồ đạc của tôi vẫn còn ở khách sạn, các người không phải để tôi đi như vậy chứ?”

Người đàn ông nghe vậy trong mắt càng hiện lên sự châm chọc, trước kia Hứa Tình Thâm khong biết anh ta, nhưng chỉ cần là người của Tưởng Đông Đình không ai không nghĩ Hứa Tình Tham cô là người phụ nữ có tâm cơ ham hư vinh đây?

“Hứa tiểu thư yên tam, chỗ cô phải đến cái gì cũng có, cô chỉ cần đến là được.”

“Có ý gì?”

“Nhà đã chuẩn bị xong, cón có người hầu hạ, chỉ cần Hứa tiểu thư vào ở là được.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy theo bản năng ôm chặt con gái trong lòng, “Nghĩ thật chu đáo, còn có người hầu? Bất quá là giám thị tôi có đúng không?”

Người đàn ông chuyên chú lái xe, không trả lời câu hỏi của Hứa Tình Thâm.

Cô khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, người này rất có năng lực, cửa xe bị khóa trái, trong lòng Hứa Tình Thâm cũng hiểu được, Tưởng Đông Đình đang muốn giam lỏng cô, chỉ sợ từ này về sau cô và Lâm Lâm đừng nghĩ bước ra khỏi lồng sắt của Tưởng Đông Đình một bước.

Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu bắt ở trong phòng mấy ngày cô đã không chịu nổi, mất đi tự do thì khác gì bị tàn phế?

“Tưởng Đông Đình nên biết, lúc trước dì nhỏ chết không liên quan gì tới tôi.”

“Hứa tiểu thư,cô nói vậy là không đúng rồi, tuy Tưởng tiểu thư không phải do cô trực tiếp hại chết, nhưng lại vì cô mà chết, huống hồ cô một chút cũng không xứng với Tưởng tiên sinh, sớm chết tâm đi.&Hứa Tình Thâm không nói gì nhiều, mục đích của Tưởng Đông Đình chỉ có một, chỉ cần nơi có Tưởng Viễn Chu xuất hiện thì càng không thể có Hứa Tình Thâm cô.

Hứa Tình Thâm suy nghĩ đến xuất thần, mãi đến khi nghe thấy tiếng giẫm phanh của người lái xe.

Cô đưa mắt nhìn, vậy mà lại thấy lão Bạch ở bên ngoài cửa sổ, anh ta gõ cửa, đôi mắt Hứa Tình Thâm sáng lên.

Người đàn ông nhìn qua định đi tiếp nhưng xe lại bị chặn rồi.

Anh ta hạ cửa xe, lão Bạch nhìn qua: “Tưởng thiếu phu nhân, không từ mà biệt sao? Đi đâu thế?”

Hứa Tình Thâm vội vã lắc đầu: “Không phải.”

Lão Bạch kéo cửa xe: “Mở cửa, chẳng lẽ còn đợi tôi đập bể sao?”

“Đây là ý của lão gia, anh tốt nhất đừng làm gì.”

“Tôi mặc kệ lão gia gì đó, tôi chỉ nghe theo lệnh của Tưởng tiên sinh, cậu có bản lĩnh thì xông qua, không có bản lĩnh thì thả người xuống.”

Lão Bạch nói xong cúi người nhìn đối phương: “Còn không thả?”

Người đàn ông không có cách nào đành mở khóa xe, lão Bạch kéo cửa xe, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm nhanh chóng xuống xe.

“Tưởng thiếu phu nhân, lên xe.”

Hứa Tình Thâm xoay người, nhanh chóng nói: “Di động của tôi.”

“Ngài yên tâm, để tôi lấy.”

Hứa Tình Thâm ngồi vào xe lão Bạch, không bao lâu lão Bạch ngồi về vị trí phó lái, đưa điện thoại cho cô.

“Cám ơn.”

“Lái xe.”

Hứa Tình Thâm nhìn thấy xe chạy, vội hỏi: “Làm sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Tôi nói trùng hợp ngài nhất định sẽ không tin.”

“Tưởng Viễn Chu bảo anh tới?”

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài cũng thấy đấy, hiện tại ngài một bước cũng không thể rời khỏi khách sạn.”

Hứa Tình Thâm vô lực dựa vào phía sau: “Tôi sắp không biết ngày nào lại ngày nào rồi, đứa trẻ cũng không chịu nổi, chúng ta không thể cứ như vậy mãi.”

“Nhưng không phải không có cách nào sao?”

Đúng thế, có biện pháp khác thì còn như vậy sao?

Hứa Tình Thâm đưa tay đặt lên đùi :”Lão Bạch.”

“Có tôi đây.”

“Mấy ngày nay Tưởng Viễn Chu làm cái gì?”

“Mấy ngày nay Tưởng tiên sinh trốn ở trong nhà, tin tức mấy hôm trước nháo lớn như vậy, ngài ấy cũng không còn mặt mũi nào, không muốn ra cửa bị người khác chỉ trỏ.”

Lão Bạch nghiêng người, nhìn Lâm Lâm đang chơi ngón tay mình: “Tưởng thiếu phu nhân, nếu không ngài cứ tiếp tục ở khách sạn một thời gian rồi nói sau?”

“Tưởng Đông Đình sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

Lão Bạch không nói gì nữa.

Hứa Tình Thâm cười: “Tôi muốn ở cùng một chỗ với Tưởng Viễn Chu nhưng vẫn không thể rời nhà thì làm sao bây giờ?”

“Nếu ngài trở lại, chỗ trống ở bệnh viện Tinh Cảng vẫn giữ cho ngài, ra cửa có Tưởng tiên sinh che chở, lão lão bắt được ngài thì như thế nào?”

Hứa Tình Thâm không nói gì, xe từ từu đi về phía trước, quay trở lại khách sạn, Hứa Tình Thâm ôm đứa bé lên lầu, lão Bạch mở cửa thay cô, cánh cửa mở ra trước mặt Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu sắp xếp cho cô phòng tốt nhất, ánh mặt trời đầy đủ, mở cửa sổ ra, góc rèm bay lên, mờ bên ngoài cửa kính là cảnh đẹp nhất Đông thành.

Nhưng một chút cũng không muốn bước vào, cô cảm thấy chỗ này giống như nhà giam, bước vào rồi sẽ không ra được.

Cô thích đứng ở bên ngoài, đắm chìm trong ánh nắng, nhưng cô không thích bị vây ở một chỗ để hưởng thụ cái gọi là ấm áp này.

Lão Bạch thấy cô bất động, “Tưởng thiếu phu nhân?”

Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt, mọi người có một lòng hướng tới tự do, sống trong cuộc sống xa hoa chỉ sợ không thể tùy tiện chạy trốn.

Cô ôm Lâm Lâm vào phòng, lão Bạch nhìn căn phòng trước mặt: “Tôi cho người chuẩn bị bữa tối.”

“Được, cám ơn.”

Lão Bạch an bài người bảo vệ thỏa đáng sau đó chuẩn bị trở về, Hứa Tình Thâm khẽ gọi: “Đợi một chút.”

“Làm sao thế Tưởng thiếu phu nhân?”

“Phiền anh một chuyện, lúc tôi ra cửa không mang theo gì nhiều, mấy hôm nay Lâm Lâm luôn quậy ầm ĩ, ngày mai có thể mang tới một ít đồ chơi được không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

“Được.”

Lão Bạch đi rồi, Hứa Tình Thâm ngồi trước cửa sổ một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông truyền vào lỗ tai cô mới lấy lại tinh thần.

Hứa Tình Thâm cầm điện thoại, số điện thoại nhà họ Tưởng cô đã xóa, cũng không thể nhớ được nữa.

Nhưng số điện thoại căn nhà nhỏ bên kia cô vẫn còn nhớ trong đầu.

Hứa Tình Thâm thử gọi qua, cô biết trong căn nhà nhỏ không có người nên ngay lúc này không có người nghe máy, cô chỉ có thể gọi không ngừng, càng không ngừng gọi.

Nhà họ Tưởng

Tưởng Đông Đình nghe tin, cũng không có phản ứng gì nhiều, biết Tưởng Viễn Chu vẫn luôn đối nghịch ông, lần một lần hai ông của vô cảm rồi.

Quản gia vội vàng đi vào: “Lão gia.”

“Làm sao vậy?”

“Căn nhà nhỏ bên kia vẫn luôn có tiếng điện thoại gọi tới, đã hơn mười cuộc rồi.”

Sắc mặt Tưởng Đông Đình ngưng trọng, đứng lên: “Cái gì?”

“Lúc nãy người giúp việc qua dọn dẹp, đã bị dọa phát hỏng rồi.”

“Đi, đi xem một chút.”

Tưởng Đông Đình đến căn nhà nhỏ thì điện thoại vẫn còn vang, quản gia cho người mở cửa, âm thanh càng rõ ràng. Tưởng Đông Đình ra hiệu cho quản gia, quản gia bước tới, cánh tay vươn ra có chút do dự, nhưng vẫn cầm: “Alo.”’

Hứa Tình Thâm nghe được âm thanh, từ ghế sofa đứng lên, gọn gàng dứt khoát: “Ông là ai?”

“Hứa Tình Thâm.”

Quản gia kinh ngạc, đưa ống nghe qua một bên, hạ giọng nói với Tưởng Đông Đình: “Lão gia, là Hứa tiểu thư.”

“Hứa Tình Thâm?”

“Đúng vậy.”

Tưởng Đông Đình cười lạnh, bước lên nhận lấy ống nghe: “Alo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.