Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 215: Chương 215: chương 196-2: Tiếp




“Cực kì thất vọng đúng không, lại một lần nữa không công mà lui.”

Lời nói của Hứa Tình Thâm mang tính khiêu khích rõ ràng, Tưởng Đông Đình nhìn xung quanh: “Cô còn có gan gọi điện thoại tới căn nhà này.”

“Vì sao tôi lại không dám? Ông muốn tôi đi, nhưng ông phải biết rằng không chịu buông tay là con trai ông.”

“Tôi mặc kệ Viễn Chu như thế nào, Hứa Tình Thâm, nhà họ Tưởng sẽ không chấp nhận cô.”

“Là vậy sao?”

Tưởng Đông Đình cười lạnh, cười cô không biết tự lượng sức mình.

“Ông muốn tôi đi tôi đi nhưng không đến mức không cho tôi thấy thành ý của ông chứ.”

“Cô muốn thế nào?”

“Tôi chỉ muốn tự do, ông cho tôi năm trăm ngàn, tôi bảo đảm sẽ rời đi, từ này về sau tôi sẽ biến mất sạch sẽ trước mặt Tưởng Viễn Chu.”

Tưởng Đông Đình giễu cợt: “Cô đòi tiền?”

“Đương nhiên, tôi không cần nhà cửa không cần này nọ, nhưng thứ đó không cầm đi được, ông cho tôi năm trăm ngàn tôi đón người nhà đi, Tưởng Viễn Chu sẽ không thể tìm ra, sớm hay muộn anh ta cũng sẽ quên thôi.”

Đối với yêu cầu này của Hứa Tình Thâm, Tưởng Đông Đình không hề bất ngờ chút nào, “Năm trăm ngàn có phải cô xem mình đáng giá lắm hay không?”

“Năm trăm ngàn và ba chữ Tưởng thái thái, cái nào nặng cái nào nhẹ ông có thể suy nghĩ.”

Tưởng Đông Đình tức giận đến nỗi tay cũng run lên: “Được, năm trăm ngàn, làm sao đưa cho cô?”

“Ngày mai gặp mặt đi, địa điểm ông chọn, đỡ ông nghĩ tôi đùa giỡn tâm cơ gì, nhưng tốt nhất không cần cách xa khách sạn tôi đang ở, tôi còn có trẻ con.”

Tưởng Đông Đình đồng ý: “Được.”

Hứa Tình Thâm ngắt cuộc nói chuyện, Tưởng Đông Đình nghe tiếng tút tút đầu dây bên kia truyền đến, ông ta thả ống nghe lại.

“Lão gia, làm sao vậy?”

“Cuối cùng người phụ nữ cũng không chịu nổi, mở miệng đòi tiền.”

Quản gia ở bên cạnh cười nhẹ: “Đòi tiền là chuyện tốt, chỉ sợ cô ta cái gì cũng không muốn, kết quả lại muốn Tưởng tiên sinh.”

“Ừ, cô ta đòi diên thì cho cô ta, nhà họ Tưởng này chính là nhiều tiền.”

Hôm sau

Tưởng Đông Đình nhanh chóng muốn Hứa Tình Thâm đi cho nên sáng sớm đã gửi địa chỉ và thời gian gặp Hứa Tình Thâm

Lão Bạch tới mang theo đống đồ lớn nhỏ, đều mới mua từ trung tâm thương mại, “Tưởng thiếu phu nhân, ngài xem mấy món đồ chơi này, Lâm Lâm có thích không?”

Hứa Tình Thâm không nhìn kĩ, ngồi ở trên giường, bộ dáng không yên lòng, lão Bạch lấy đồ chơi ra, Lâm Lâm tất nhiên vui vẻ, nhưng Hứa Tình Thâm lại cầm túi ở đầu giường lên : “Lão Bạch, anh giúp tôi chăm sóc Lâm Lâm, tôi ra ngoài một chuyến.”

Lão Bạch giật mình: “Ngài đi đâu?”

“Tôi, tôi có chút việc.”

Lão Bạch đứng dậy: “Có việc gì ngài nói với tôi, tôi đi làm.”

“Không, không được, chuyện này anh làm không được.” Sắc mặt Hứa Tình Thâm mất tự nhiên nhìn Lâm Lâm, cô nắm chặt di động trong lòng bàn tay: “Anh giúp tôi chăm sóc Lâm Lâm là được, tôi đi rồi về ngay.”

“Tưởng thiếu phu nhân.” Lão Bạch thấy Hứa Tình Thâm đi tới cửa, anh tiến lên một bước: “Ngài không sợ chuyện nhhuw ngày hôm qua xảy ra sao?”

Hứa Tình Thâm kéo cửa, gương mặt thoải mái không ít, cô an ủi lão Bạch: “Sẽ không, chuyện ngày hôm qua sẽ không xảy ra nữa.”

“Vì sao?”

Ánh mắt của cô có chút né tránh, “Tôi biết, yên tâm đi.”

Hứa Tình thâm đi ra ngoài, đóng cửa lại, lão Bạch nhìn, trong lòng cân nhắc, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm bước nhanh đi vào thang máy, hiện tại cô có thể đi đâu? Đi đâu cũng không được, lão Bạch tâm tư cẩn thận, sẽ không tưởng tượng được chuyện này.

Tưởng Đông Đình hẹ cô cách khách sạn không xa, đi hơn mười phút là tới.

Hứa Tình Thâm đi theo phục vụ đến ghế lô, trong phòng không có người khác chỉ có Tưởng Đông Đình và quản gia.

Nhìn thấy cô đi vào, mí mắt Tưởng Đông Đình cũng chưa từng nhấc lên, Hứa Tình Thâm tiến lên mấy bước, nhìn chi phiếu để trên bàn, không hề che đậy, cứ thế bày ra

Hứa Tình Thâm kéo ghế ngồi phía đối diện:”Chuẩn bị xong rồi sao?”

“Có muốn nhìn một chút hay không?”

“Ông cũng không đến mức không bỏ được chút tiền đó.” Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Đông Đình ở đối diện, “Tôi có chuyện hỏi ông được không?”

“Chuyện gì?”

“Vì sao từ đầu đến cuối ông không chịu chấp nhận tôi? Huống hồ tôi còn sinh cháu trai cho nhà họ Tưởng các người, không có công lao cũng có khổ lao không phải sao?”

Tưởng Đông Đình nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Đàn bà vọng tưởng dùng đứa trẻ trói chặt người đàn ông, tôi thấy không ít, tôi không cần cô sinh mấy đứa con cho Viễn Chu, không sao, nhà họ Tưởng nuôi được. Nhưng đứa trẻ không thể gọi cô là mẹ, Hứa Tình Thâm, cô và người khác không rõ ràng, nhà họ Tưởng này chưa bao giờ tiếp nhận người phụ nữ không minh bạch, cô càng không thể phá vỡ nguyên tắc này.”

Bàn tay Hứa Tình Thâm để trên gối vẫn nắm lại, giống như chuẩn bị sẵn sàng vào căn phòng này nhưng không có nghĩa cô sẽ đón nhận được sự coi thường của người khác.

Thẻ mở cửa ở trong tay lão Bạch, Tưởng Viễn Chu đứng ngoài cửa nhấn chuông.

“Lão Bạch bước nhanh tới, mở cửa ra: “Tưởng tiên sinh.”

“Người đâu? Đã đi đâu rồi hả?”

“Tôi đã cho người đi theo, mới gửi tin tức, ngài xem.”

Tưởng Viễn Chu nhìn điện thoại lão Bạch đưa qua, “Cô ấy tới chỗ đó làm gì?”

“Người đi theo nói họ thấy được xe của lão gia.”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nháy lên: “Ông ta lại muốn làm gì?”

“Tám phần là lão gia không yên tâm nên lén gặp Tưởng thiếu phu nhân.”

“Cô ấy bị ngốc sao? Ông ta hẹn cô ấy thì cô ấy nhất định phải gặp sao?”

“Tưởng tiên sinh, hiện tại phải làm gì?”

“Đi.”

Lão Bạch đuổi kịp, lại thấy Lâm Lâm đang ngồi đó: “Nhưng mà đứa bé…”

Tưởng Viễn Chu không quay đầu lại: “Anh ở lại đi, tôi đi.”

Bên trong phòng đèn sáng rực, ấm áp như mùa xuân, Hứa Tình Thâm vẫn ngồi yên ở đó, Tưởng Đông Đình buông chén trà xuống, “Cầm chi phiếu rồi đi nhanh đi.”

Hứa Tình Thâm không có đưa tay, nhìn một bình cây xanh đặt ở mép bàn vừa mọc lá, ngón tay Tưởng Đông Đình đè chặt chi phiếu thả trong tay Hứa Tình Thâm, “Tôi biết cô nghĩ gì, không cần xấu hổ, cái này cô nên có, dù sao cô cũng sinh con cho nhà họ Tưởng.”

Hứa Tình Thâm vươn tay nhưng không cầm chi phiếu mà cầm lấy chén trà. Ngón tay cô gõ vào chén mấy cái.

Tưởng Đông Đình nghiêm túc nhìn sắc mặt của cô, Hứa Tình Thâm hết sức thoải mái, không giống như muốn đổi ý, cô đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng bài trí ting xảo thanh lịch, trần nhà sạch sẽ, hình như ở chỗ này không gắn camera.

Bởi vì…

Luông có một số người có quyền thế muốn mượn chỗ này để giải trừ phiền toái.

Hứa Tình Thâm cô lai là người phiền toái á.

“Hứa tiểu thư, muốn tôi sắp xếp người đưa cô đi sao?”

“Muốn.” Hứa Tình Thâm nói, “Hay nói cách khác chỉ bằng một mình tôi không thể thoát khỏi bàn tay của Tưởng Viễn Chu.”

Tưởng Đông Đình hừ mũi, ông ta không hề sợ Hứa Tình Thâm sẽ lật lọng, từ lúc cô đi vào đến nay nói chuyện ông ta có thể nghe được Hứa Tình Thâm cũng không có nhiều tình cảm với Tưởng Viễn Chu, ông ta thấy cô nói muốn rời đi không hề có bộ dáng thương tâm, cũng đúng, Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu vốn là vì tiền.

Từ khách sạn tới đó cũng chỉ mấy mấy phút lái xe, Tưởng Viễn Chu lại hết sức bối rối.

Nếu quả thật Tưởng Đông Đình muốn gặp Hứa Tình thâm thì vì mục đích gì đây? Chuyện duy nhất anh có thể xác định chính là không phải chuyện tốt gì. Còn có, Hứa Tình thâm sẽ tính mọi chuyện lên đầu anh, Tưởng Đông Đình càng làm mọi chuyện căng lên, Hứa Tình Thâm sẽ trút giận lên Tưởng Viễn Chu.

Nói đi nói lại Tưởng Viễn Chu là người oan ức nhất.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Đông Đình ngồi trong phòng, Tưởng Đông Đình nhìn thời gian đứng dậy chuẩn bị muốn đi.

Hứa Tình Thâm đưa mắt lên: “Ông tâm tâm niệm niệm muốn hai nhà Tưởng – Lăng đám hỏi, hiện tại biết rõ vì sao dì nhỏ chết, ông không cảm thấy áy náy sao?”

Tưởng Đông Đình ngồi trở lại, sắc mặt đột biến, giống như bị người khác đột nhiên chọc vào chỗ đau: “Cô lặp lại lần nữa?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Lão gia, đứng để ý tới cô ta, đi nhanh thôi, nhỡ may Tưởng tiên sinh tới…”

Tưởng Đông Đình nghe vậy vừa muốn đứng dậy liền nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài, lờ mờ có thể đoán được là giọng của Tưởng Đông Đình.

Sắc mặt ông ta thay đổi, “Cô nói cho Viễn Chu sao?”

Hứa Tình Thâm vội vàng xua tay: “Không có, làm sao tôi có thể nói cho anh ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.