Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 216: Chương 216: chương 196 -3: Tiếp




Ngoài cửa có người ngăn cản Tưởng Viễn Chu, nhưng dù sao chỉ có thể ngăn cản mà không thể đánh lại, cửa phòng bị mở ra, Tưởng Đông Đình đưa mắt thấy Hứa Tình Thâm đứng lên, đợi cho đến khi anh đi vào lại nhìn thấy Hứa Tình Thâm ngồi trên mặt đất.

Tưởng Viễn Chu đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn một cái thấy Hứa Tình Thâm ngồi trên mặt đất, xem ra là quỳ lâu rồi, không có sức để chống đỡ nữa.

Hứa Tình Thâm cúi đầu, tóc rơi hai bên má, đôi vai không ngừng run lên, Tưởng Viễn Chu vừa nhìn trái tim đập nhanh hơn anh bước nhanh đi quaTưởng Đông Đình, tức giận không nói nên lời.

Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, tiếng nói có chút run rẩy: “Tình thâm?”

(Bà Thâm diễn sâu quá, bật ngón tay trái với bà, ông Chu sủng vợ tận trời, sau này còn nhiều lắm…..)

Anh giữ chặt bả vai cô, kéo cô lại gần mình, Tưởng Viễn Chu hất tóc cô ra, nhìn thấy Hứa Tình Thâm nước mắt rơi đầy mặt.

Yết hầu Tưởng Đông Đình lên xuống mấy cái, “Hứa Tình Thâm…”

Hứa Tình Thâm như trúng bùa, nghe tiếng mình liền giống như phát điên, cô dùng sức đẩy Tưởng Viễn Chu ra: “Đều tại anh, đều tại anh, tôi đi còn không được sao? Anh thả tôi đi, Tưởng Viễn Chu, tôi xin anh, anh để tôi đi đi, tôi sắp bị ép chết rồi.”

Tưởng Viễn Chu nghe tiếng cô khóc rống truyền vào tai, anh biết nếu không phải bị buộc đến con đường cùng Hứa Tình Thâm tuyệt đối sẽ không như vậy.

Thái dương người đàn ông căng lên, đưa tay ôm vai cô đứng dậy: “Đi.”

Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, cầm chi phiếu trên bàn, Tưởng Đông Đình giống như mới tìm lại được giọng nói của mình: “Viễn Chu, con xem, người phụ nữ này đến với con là vì…”

Hứa Tình Thâm hung hăng xé nát chi phiếu, sau đó ném vào ngực Tưởng Viễn Chu. “Tưởng Viễn Chu, anh phải rõ ràng, không phải tôi không muốn đi là anh không để tôi đi, cho nên không cần đưa tiền cho tôi, năm trăm ngàn, thì ra tôi lại đáng giá như vậy sao?”

Tưởng Đông Đình nhìn miệng Hứa Tình Thâm vừa đóng vừa mở, “Ăn nói bừa bãi, chi phiếu là cô mở miệng đòi.”

“Cô ấy muốn?” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói, “Đừng nói là năm trăm ngàn, cô ấy muốn gì tôi đều cho cô ấy, vì sao cô ấy không mở miệng hỏi tôi?”

“Viễn Chu!”

Hứa Tình Thâm đứng đó, hoa lê đái vũ, mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, càng đứng nói là Tưởng Viễn Chu.

Quản gia thấy Tưởng Đông Đình không thể nói rõ, khẩn trương chen vào: “Tưởng tiên sinh, ngài hiểu lầm lão gia rồi, chi phiếu đúng là Hứa tiểu thư đòi, nói muốn cầm tiền rồi rời khỏi ngài.”

Quản gia đương nhiên là giúp đỡ Tưởng Đông Đình, Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm, “Không cần nói những lời này, đó không phải là ý của anh, còn có… anh sẽ không để cho em đi.”

“Viễn Chu!”

“Các người một ép tôi đi, một không cho đi, các người có nghĩ cho tôi sao?”

“Hứa Tình Thâm.” Tưởng Đông Đình mở miệng gọi tên cô, “Tôi ngàn phòng vạn phòng không nghĩ cô còn có chiêu vụng về như vậy.”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, đúng thế, chiêu này của cô cực kì không sáng suốt, nhưng chỉ cần hữu hiệu là được. Tưởng Đông Đình chưa bao giờ để cô vào mắt, ông ta tự xưng là hơn người, ông ta chỉ cần đưa tiền cho cô cút đi, Hứa Tình Thâm không thể tạo thành uy hiếp gì cho ông ta, cho nên ông ta không cần phòng bị gì.

Cô không nói lời nào, lau nước mắt, Tưởng Đông Đình tức giận suýt chút nữa ngất đi.

Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm: “Đã tốt rồi, chúng ta đi.”

“Đi, đi đâu?” Hứa Tình Thâm hỏi, “Vẫn về khách sạn lạnh lẽo kia sao?”

“Chỉ cần không rời khỏi nơi này, em muốn đi đâu thì đi đó.”

Hứa Tình Thâm nhếch môi, nhìn vào Tưởng Viễn Chu: “Thật sao?”

“Anh không lừa em.” Chẳng qua đổi khách sạn khác, dù sao Đông thành lớn như vậy khách sajnc ũng rất nhiều, Tưởng Viễn Chu không sợ đi đi lại lại.

“Tôi không muốn về Cửu Long Thương.”

Tưởng Viễn Chu nuốt xuống sự chua xót trong cổ: “Được, không về Cửu Long Thương, anh không ép em.”

“Cửu Long Thương đó Vạn Dục Ninh đã ở, Lăng thì Ngâm cũng ở, không phải anh nói anh chuẩn bị cho em một nhà mới sao? Anh nói muốn đưa Duệ Duệ tới, chúng ta cùng ở một nhà.”

Tưởng Viễn Chu có chút khó tin, “Em muốn cùng anh về nhà?”

“Em biết em cùng anh về nhà không được người khác chúc phúc, Tưởng Viễn Chu, em không muốn lại bị người khác ép đi, anh bảo vệ em, em muốn trở lại Tinh Cảnh, còn muốn ở nhà mới, em còn muốn mang Lâm Lâm theo, còn nữa, nhà em ở bên kia anh cũng phải chiếu cố tốt giúp em.”

(Tưởng Đông Đình chắc nội thương quá)

Tưởng Đông Đình nghe Hứa Tình Thâm nói liên tục như vậy, mà Tưởng Viễn Chu còn đồng ý.

“Được, anh đồng ý hết với em, trong nhà có thím Nguyệt và bảo mẫu, Lâm Lâm qua đó có thể cùng Duệ Duệ làm bạn, em không cần ở nhà mỗi ngày, em có thể đến bệnh viện, tiệm thuốc ba mẹ em anh bảo đảm để cho họ kình doanh tốt, còn có nhà mới của chúng ta…” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu kích động, “Em không vừa ý chỗ nào có thể tự mình thay đổi.”

“Không cần đổi.” Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng nói: “Có chỗ an toàn cho tôi dựa vào, có chỗ ngủ là tốt rồi.”

Tưởng Đông Đình nghe vậy sắc mặt càng khó coi, ông ta đưa ngón tay chỉ vào Hứa Tình Thâm: “Viễn Chu, con không nhìn thấy tâm tư của người phụ nữ này sao? Cô ta tìm được cơ hội muốn ở lại bên người con.”

Tưởng Viễn Chu thu hồi sự vui vẻ trên mặt, anh nhìn Tưởng Đông Đình, đưa tay nhấn xuống ngón tay của ông ta: “Hứa Tình Thâm là Tưởng thiếu phu nhân quang minh chính đại, cô ấy không cần làm bộ với tôi.”

“Con bị cô ta lừa.”

Tưởng Viễn Chu ôm bả vai Hứa Tình Thâm: “Đi.”

Quản gia còn muốn nói, Tưởng Đông Đình đưa tay ngăn ông ta lại, “Thôi, trước mặt người đàn bà này từ trước tới nay nó như bị quỷ ám, có khi nào thì bình thường?”

“Lão gia.”

Tưởng Đông Đình ngồi lại, ánh mắt nhìn dưới đất có chi phiếu bị xé nát.

Hứa Tình Thâm chui vào trong lòng Tưởng Viễn Chu, cô đi từng bước về phía trước, hiện tại cô không hề sợ hãi đắc tội với Tưởng Đông Đình cũng không sợ cô có vào được mắt ông ta hay không. Không sao, cô không cần để lại ấn tượng tốt với Tưởng Đông Đình.

Tưởng Đông Đình có quyền thế không phải là giả, nhưng từ nay về sau phải dựa vào bản thân, Hứa Tình Thâm biết né tránh cũng vô ích, bọn họ kéo cô giẫm xuống bùn còn chưa đỉ, hận không thể giẫm nát cô, làm cho cô biến mất trên thế giời này.

Hai người đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu thay cô mở xe, cô khom người ngồi vào.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, cầm tay cô vào tay mình.

“Trước về khách sạn, đồ đạc của em đều ở chỗ đó.”

“Được.”

Giữa hai hàng lông mày của Tưởng Viễn Chu đều là ý cười: “Nhà ở bên kia anh đều cho người qua dọn dẹp, cho nên hôm nay đến ở cũng không thành vấn đề, đến lúc đó em thấy thiếu cái gì thì chúng ta mua tiếp.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm đầy mệt mỏi, nghe vậy chỉ miễn cưỡng cười cười: “Được.”

“Làm sao vậy? Không vui sao?”

“Làm sao anh tìm được chỗ đó?”

“Đoán.”

Hứa Tình Thâm mím môi, hai người về khách sạn, đồ đạc của Hứa Tình Thâm đều ở đó, nhanh chóng được đưa lên xe.

Xe một đường đi tới nhà mới, lúc xuống xe Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, lão Bạch và lái xe mang hành lý xuống.

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn: “Tưởng Viễn Chu, chỗ này anh đã ở sao?”

“Không, chờ em cùng đến ở.”

Hứa Tình Thâm không biết làm vậy có đúng không, nhưng đời người đôi khi vốn là như vậy, ai có thể cho người lựa chọn khác đây?

Lâm Lâm thích cảnh sắc nơi này, bởi vì ở cửa có suối phun nước, Hứa Tình Thâm cười cười, đưa đứa bé cho Tưởng Viễn Chu: “Anh bế đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.