Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 217: Chương 217: chương 197 - 1: Em muốn phân giường ngủ với anh?




Tưởng Viễn Chu tự nhiên ôm lấy đứa bé trong tay, ngược lại Lâm Lâm cũng không bài xích anh, chỉ tập trung tinh thần nhìn anh, sai đó đưa tay vỗ vỗ vai anh.

Lão Bạch và lái xe đi đằng trước, Hứa Tình Thâm đi bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

Anh rũ mắt, thấy mắt cô có chút sung: “Lát nữa anh cho người mang Duệ Duệ qua.”

Hứa Tình Thâm cười cười: “Được.”

Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm đi vào nhà mới, Hứa Tình Thâm dừng chân, đưa mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, anh cúi người thay dép, lại không thấy Hứa Tình Thâm đi vào.

Người đàn ông ôm Lâm Lâm xoay người thấy Hứa Tình Thâm đang loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh.

Tưởng Viễn Chu đi mấy bước lại gần: “Thích chỗ này không?”

Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt, cô đến trước người Tưởng Viễn Chu: “Đêm nay có thể vào ở sao?”

“Ừ, anh mang em đi xem.”

ở cửa có chuẩn bị dép cho Hứa Tình Thâm, cô thay xong, Tưởng Viễn Chu một tay ôm Lâm Lâm, một tay nắm lấy tay Hứa Tình Thâm, bàn tay của anh lớn mà ấm áp, có lực, Hứa Tình Thâm nhìn anh, cô không có sức cánh tay như vậy, hiện tại Lâm Lâm đã lớn, cô ôm bé đều phải dùng hai tay.

Đi tới lầu hai, Tưởng Viễn Chu mang thoe Hứa Tình Thâm đến một gian phòng, anh mở cửa ra.

Hứa Tình Thâm nhìn một cái biết trong đó là phòng trẻ con, vách tường bốn phía đều là màu xanh, trên tường đều là sao, cano, ô tô, đều là thứ bé trai yêu thích.

Trên giường là đệm lót, góc giường có mấy ngăn tủ nhiều màu sắc, mỗi chỗ đều bày phi cơ, ô tô, mô hình số lượng có hạn.

Nhìn ra được Tưởng Viễn Chu lúc bố trí phòng này đã dụng tâm như thế nào.

Lâm Lâm tò mò nhìn xung quanh, nhưng không nhào tới chơi, bây giờ bé vẫn mẫn cảm với màu xanh, mỗi bé gái đều thích màu hồng phấn gì đó, bé ôm cổ Tưởng Viễn Chu, đưa mắt nhìn anh.

Hứa Tình Thâm nhếch môi, trong mắt không che giấu được sự mất mát, cô cảm thấy có lỗi với con gái, hình như cô đã tước đi của Lâm Lâm cơ hội được Tưởng Viễn Chu cưng chiều.

Tưởng Viễn Chu nhìn cô, sợ trong lòng cô sẽ suy nghĩ linh tinh vì thế anh khẩn trương giữ chặt tay cô mang cô ra ngoài.

Đẩy cửa phòng bên cạnh, Hứa Tình Thâm như nhìn thấy được thế giới khác, Lâm Lâm nhanh chóng muốn xuống, Tưởng Viễn Chu đặt bé xuống đất, bé bước nhanh đến chỗ để đồ chơi.

Nơi đó có đủ loại kiểu dáng, giấy gián tường màu hồng làm cho căn phòng giống như phòng công chúa, Tưởng Viễn Chu không nói vì sao anh lại làm như vậy nhưng Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm ngồi trên mặt đất, sau khi nhìn thấy đồ chơi xong liền chơi không muốn buông tay.

Tưởng Viễn Chu đến bên tường, đẩy hai cánh cửa thủy tinh ra.

Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, thấy hai căn phòng được thông nhau, nói như vậy hai đứa trẻ có thể chơi cùng nhau rồi.

“Anh dẫn em đi xem phòng ngủ.”

“Không cần.” Hứa Tình Thâm đứng đó. “Em biết phòng ngủ ở đâu.”

Nhà mới ngoài lão Bạch ngay cả tài xế cũng chưa vào, sau khi Hứa Tình Thâm tới, nơi này trở nên náo nhiệt hơn, bên trong Cửu Long Thương có một vài thứ muốn đưa qua, ngay cả người hâu và thím Nguyệt đều qua đây.

Hứa Tình Thâm nghe tiếng động tĩnh ở dưới lầu, cô nhìn Lâm Lâm đứng dậy đi tới đi lưi, “Viễn Chu, anh ngủ phòng chính hay là ngủ phòng khách?”

“Có ý gì?”

“Anh ngủ phòng ngủ chính đi, em ngủ phòng khách.”

Tưởng Viễn Chu nhướn mày: “Em muốn phân phòng ngủ với anh?”

“Em nói vào ở nhưng chẳng lẽ…. chúng ta đêm nay ngủ cùng một chỗ sao?”

“Vậy chẳng lẽ không ngủ sao?”

Hứa Tình Thâm lắc đầu

Tưởng Viễn Chu tiến lên, vẻ mặt Hứa Tình Thâm vẫn rất kiên định, “Từ từ có được không? Tưởng Viễn Chu, em không hề cho rằng chúng ta còn có thể trở lại như trước nữa.”

Trái tim Tưởng Viễn Chu như bị đập nát một nửa, nhưng không tệ, ít nhất Hứa Tình Thâm cũng đã trở lại.

Duệ Duệ nhanh chóng được đón qua, hai đứa trẻ có bạn, Hứa Tình Thâm không nhìn bọn họ, cô về phòng thu dọn đồ đạc.

Tưởng Viễn Chu để phòng ngủ chính cho cô, cô ở trong phòng để quần áo sửa soạn lại.

Người đàn ông đứng ngoài cửa, nhìn Hứa Tình Thâm cầm từng bộ quần áo treo lên: “Việc này để cho người giúp việc làm đi.”

Hứa Tình Thâm xoay lưng về phía anh: “Không cần.”

Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, hai tay ôm hông Hứa Tình Thâm, cô bị anh ôm không thể nhúc nhích.

Người đàn ông đặt cằm lên cổ cô, sau đó vuốt ve mặt cô, Hứa Tình Thâm không có thói quen thân thiết như vậy, “Anh buông am ra trước đi, em còn phải làm.”

“Gấp cái gì, sau này đều có thời gian.”

Tưởng Viễn Chu hôn lên mặt cô, Hứa Tình Thâm đỏ mặt, lúc lão Bạch xông tới nhìn thấy Tưởng Viễn Chu động tay chân, anh ta làm như không thấy gì xoay người rời khỏi lại đá trúng rương da của Hứa Tình Thâm để ở bên cạnh.

Tiếng động lớn truyền vào trong tai hai người, Hứa TìnhThâm khẩn trương kéo tay Tưởng Viễn Chu, người đàn ông quay đầu nhìn: “Lão Bạch, anh có chuyện gì quan trọng sao?”

Lời nói của Tưởng Viễn Chu cực kỳ rõ ràng, lão Bạch nếu nói lời gì không phải cấp bách thì anh ta cũng không thể dễ chịu được.

Lão Bạch đứng ở cửa, “Mọi người đã qua, còn chuẩn bị xong điểm tâm, Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân có muốn xuống ăn một chút không?”

Đáp án này tất nhiên Tưởng Viễn Chu cực kỳ bất mãn, nhưng lão Bạch lại nói Tưởng tiên sinh Tưởng thiếu phu nhân làm cho Tưởng Viễn Chu cực kỳ thoải mái.

Hứa Tình Thâm không muốn xấu hổ, cô thả đồ trong tay đi ra ngoài, “Vậy thì ăn một chút đi, vừa lúc tôi cũng đói bụng rồi.”

Đi qua phòng trẻ con, Hứa Tình Thâm thấy thím Nguyệt đang ngồi trên đệm, hai đứa trẻ đang ở trong phòng, bởi vì ai cũng có đồ chơi riêng cho nên không tranh cãi ầm ĩ.

Xuống dưới lầu, bàn cơm bày đầy đồ ăn, cô bước vào thì có cảm giác cô quạnh, trên bàn cơm ngoại trừ một chút đồ trang trí thì không có gì khác, Hứa Tình Thâm đến bàn trà, nhà cửa quả nhiên phải có hơi người. Chẳng qua một thời gian ngắn thức ăn nóng hổi đã bày trên bàn giống như một gia đình.

“Tưởng thiếu phu nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.