Mấy người hầu đứng bên cạnh: “Hoan nghênh về nhà.”
Hứa Tình Thâm vội vàng xua tay: “Đứng như vậy…”
“Đừng cái gì?” Tưởng Viễn Chu cười nhẹ: “Chỉ là hoan nghênh em về nhà.”
Thím Nguyệt mang theo Duệ Duệ và Lâm Lâm cũng xuống đến nơi, mấy người ngồi vào chỗ mình, Hứa Tình Thâm ăn một vài món, toàn bộ giống như nằm mơ, thậm chí cô không dám tin đây là sự thật.
Sân huấn luyện
Phó Lưu Âm đếm ngón tay qua ngày, cô và Mục Kình Sâm tuy có quan hệ trước đó nhưng Mục Kình Sâm ngoại trừ không cho cô rời đi thì không có ý tứ gì đặc biệt.
Một ngày ba bữa của cô đều có người phụ trách, ngay cả mặc gì cũng không cần quan tâm, ngoại trừ cánh cổng kia ra thì cô có thể tùy ý đi lại.
Khảo trạch ở sân huấn luyện rất nghiêm khắc, mỗi một lần bị phê bình đều sẽ bị hạ xuống một nữa, Phó Lưu Âm ngồi trên bậc thang nhìn mấy cô gái trẻ xinh đẹp đang thu dọn đồ đạc, đôi mắt đỏ bừng chuẩn bị rời đi.
Huấn luyện viên đứng bên ngoài, chờ các cô trong đó có một cô gái nhỏ không cam lòng khóc ròng nói, “Ngàu mai là cửa cuối cùng, hôm nay là sơ sót của tôi, cho tôi cơ hội nữa được không?”
“Vĩnh viễn đừng kiếm cớ cho sự thất bại của bản thân.”
Cô gái lau nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, “Tôi thích nghề này, tôi bảo đảm, tôi…”
“Đi được rồi, không có thời gian ở đây nói lời vô nghĩa với cô, nhanh đi đi.”
“Cho tôi tham gia nốt khảo hạch ngày mai được không?”
Hai tay Phó Lưu Âm chống má, yên tĩnh nhìn chằm chằm cô gái kia, cô thấy được cô gái kia không cam lòng, khảo hạch trước đó đã vượt qua, lúc khó khăn nhất đều cắn răng cố gắng nhưng còn thiếu một chút cuối cùng.
Huấn luyện viên dựa vào lan can, nhìn qua Phó Lưu Âm, sau đó đưa mắt nhìn cô gái kia, “Cô thử đi xin Mục soái thử xem.”
“Anh ta sẽ đồng ý sao?”
“Vậy thì phải xem cô xin như thế nào rồi.” Huấn luyện viên nói xong khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy thâm ý.
Cô gái ngầm hiểu, “Tôi hiểu rồi.”
Phó Lưu Âm nghe thế, nhanh chóng đứng lên, cô nhìn cô gái bước nhanh xuống lầu, sau đó đến một lầu khác.
“Cô … cô ấy đi xin Mục soái, Mục soái sẽ đồng ý cô ấy sao?”
“Cái này phải đợi cô ta ra mới biết được kết quả.”
Phó Lưu Âm đứng trên lầu, nhìn cô gái nhanh chóng đến trước cửa phòng của Mục Kình Sâm, người giữ cửa vậy mà không ngăn cô ta, Phó Lưu Âm nhìn thấy người nọ vào phòng.
Cửa bị đóng lại, sau đó chờ thật lâu.
Trong lòng cô khẩn trương không nói nên lời, sau một lúc cửa mở ra, cô gái đỡ vách tường đi ra, huấn luyện viên đừng bên cạnh Phó Lưu Âm huýt sáo, Phó Lưu Âm nhíu mày, “Đây là thành công rồi sao?”
“Không biết, có thể tiền mất tật mang.”
“Mục soái của các anh là người như vậy sao?” Lời nói của Phó Lưu Âm mang theo sự trào phúng, trách không được lần ở viện SJ cô có thể thành công.
Huấn luyện viên giơ ngón tay cái với cô sau đó đong đưa vài cái, “Lời này ngàn vạn lần đừng rơi vào lỗ tai anh ta.”
Phó Lưu Âm xoay người muốn đi, huấn luyện viên kia đuổi kịp, “Đi đâu vậy?”
“Không phải anh nói tôi có thể tham gia huấn luyện hay không thì phải dựa vào tâm tình của Mục soái hay sao?”
“Cô cũng muốn đi?”
“Không thử thì sao biết được.”
Huấn luyện viên cười nhẹ một tiếng, “Vậy ít nhất cô cũng để cho anh ta chút thời gian thở dốc chứ?”
Phó Lưu Âm nhanh chóng xuống lầu, giống như không nghe được lời của anh ta, cô nhanh chóng đến trước cửa phòng Mục Kình Sâm, “Tôi muốn gặp Mục soái.”
“Bây giờ sao?”
Ừ, Phó Lưu Âm nói xong đưa tay gõ cửa.
Chuỗi bước chân truyền đến, Mục Kình Sâm đưa tay mở cửa, nhìn thấy cô người đàn ông xoay người đi vào phòng, Phó Lưu Âm khẩn trương đi theo, đóng cửa lại.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi…”
“Cô muốn tham gia huấn luyện?”
Ừ. Phó Lưu Âm nhìn chiếc giường, không nhìn ra chỗ nào không thích hợp, Mục Kình Sâm xoay người, che tầm mắt củ cô, “Cô nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Mục Kình Sâm không dấu vết nhếch miệng, anh tiến lên một bước, Phó lưu Âm nhìn thấy anh từng bước ép sát, không khỏi lui về sau, rất nhanh cô lui đến bên tường, Mục Kình Sâm ở trên cao nhìn cô, “Cô muốn tôi đồng ý với cô có biết phải trả giá gì sao?”
Phó Lưu Âm nuốt nước miếng, “Lúc tôi vào thấy có người ra khỏi phòng, Mục soái, ngài đừng nói đùa.”
Sức lực con người luôn có hạn không phải sao?
“Cô có biết cô ta phải trả giá gì hay không?”
Phó Lưu Âm lại không ngốc, “Vậy còn anh, anh đồng ý sao?”
“Không có, cô ta rời đi vẫn giống như lúc đầu.”
Phó Lưu Âm nhìn vào mắt anh ta, “Anh lừa gạt.”
Mục Kình Sâm vừa nghe không khỏi bật cười, lừa gạt? Lần đầu tiên anh nghe thấy người khác dùng từ đó để hình dung anh, “Lừa gạt bằng cách nào?”
“Nếu cô ấy có nhu cầu tiến vào, anh chiếm được thứ anh muốn làm sao có thể lật lọng như vậy?”
Mục Kình Sâm chống tay lên tường, “Cho nên lúc cô ta vào cô đã thấy rõ, cô muốn học theo cô ta phải không? Cô ta thành công nên cô cũng cảm thấy mình có cơ hội sao.”
“Anh thử cũng không thử làm sao biết tôi không được?”
“Thể năng của cô tôi đã thử qua, làm sao tôi không biết?”
Phó Lưu Âm không nhúc nhích, lúc Mục Kình Sâm nói những lời này, thân thể nghiêng qua, hai gương mặt gần như giáp sát vào nhau.
ở bên gương mặt của cô, người đàn ông vươn ngón tay kéo cằm cô trở lại, “Như vậy đi, ngài mai còn một cửa cuối cùng, cô theo các cô ta, nếu cô không bị bỏ lại, tôi đồng ý cho cô tham gia huấn luyện, bắt đầu rèn luyện.
“Được.”
“Không phải dễ dàng đồng ý như vậy, bao nhiêu người phải vượt qua cửa ải khó khăn mới tới được cửa cuối cùng. Một lượng lớn người không được thông qua, có thể biết nó tàn khốc như vậy.”
“Không sao.” Phó Lưu Âm cao giọng, “Không thử làm sao biết đây? Dù bị đào thải cũng không có vấn đề gì, tôi không có nhiều tổn thất.”
Ngón tay Mục Kình Sâm vuốt nhẹ nơi chiếc cằm trơn mịn của cô, thân thể anh áp sát đằng trước, ngực rắn chắc hung hăng dán chat vào Phó Lưu Âm, cô rũ mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, trức ngực bị đè áp biến đổi, “Anh tránh ra.”
“Cô không tổn thấy gì nhiều, như vậy đi, nếu ngày mai cô có thể thông qua, tôi đồng ý chuyện của cô, nếu cô không thông qua… tôi cũng có thể đồng ý cho cô.”
Phó Lưu Âm không biết ý tứ của Mục Kình Sâm, “Thật sao?”
“Không thông qua thì tự mình tới đổi.”
Phó Lưu Âm không nói gì, Mục Kình Sâm dùng ngón trỏ hất cằm cô lên, “cô đồng ý thì tôi cho người sắp xếp cho cô.”
Cô gái đẩy ngón tay anh ra, “Được.”
Lúc cô đi ra ngoài Mục Kình Sâm cũng không cản cô, sau khi xuống lầu huấn luyện lúc nãy giơ tay nhìn đồng hồ, “Không được sao?”
“Anh ta đồng ý.”
Huấn luyện viên lộ vẻ ngạc nhiên, “Không phải chứ? Chỉ một chút thời gian như vậy?”
“Có phải anh hiểu nhầm gì hay không?”
“Vậy cô nói một chút tôi hiểu sai như thế nào?”
Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn đối phương, “Mục soái để cho tôi ngày mai cùng người khác qua cửa cuối cùng.”
“Cô?”
Huấn luyện viên nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc lại, anh ta đưa tay chỉ Phó Lưu Âm, “Cô đừng nói đùa.”
“Thật sự.”
“Cô không có công phu tốt, cũng chưa từng trải qua huấn luyện, làm sao qua cửa cuối cùng?”
Phó Lưu Âm không biết cửa cuối cùng này như thế nào, “Đến được là tốt rồi.”
“Phải kí giấy sinh tử.”
Trong mắt cô lộ ra chút giật mình, “Giấy sinh tử?”