Hứa Tình Thâm tới gần anh, bảo anh đứng dậy.
“Làm sao vaayja?”
“Con mắt anh để đi đâu vậy?” Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, từ dưới người anh lấy ra một cuốn truyện cổ tích, “Ngồi trên mà không có cảm giác gì sao?”
“Không có cảm giác.”
Hứa Tình Thâm đặt sách lên bàn trà, Tưởng Viễn Chu liền nói, “Căng qua cho nên lúc ngồi không có cảm giác.”
Cô xoay người đẩy anh, Tưởng Viễn Chu dựa vào phía sau, muốn kéo tay Hứa Tình Thâm, cô xoay lưng lại, “Đã gọi điện cho bên kia sao?”
“Đã gọi.”
“Nói như thế nào?”
“Anh nói cho ông ấy nhìn cháu trai, hỏi ông ấy có tới hay không, ông ấy còn hỏi tỉ mỉ chuyện ngày đó, anh liền cúp điện thoại, không biết rốt cuộc ông ấy có tới hay không.”
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy, cảnh tay tự nhiên ôm chặt eo cô, cô cúi đầu nhìn anh, “Em đi chuẩn bị cơm tối.”
“Phòng bếp không có người sao?”
Hai người anh một câu tôi một câu hoàn toàn xem người khác ở trên ghế sofa là trong suốt. Lão Bạch ngẩng đầu nhìn cửa sổ, hiện tại Hứa Tình Thâm đã trở lại, không biết cái cảnh này anh ta còn chịu đến khi nào.”
“Lão Bạch.”
Bất thình lình anh ta nghe thấy Hứa Tình Thâm gọi tên anh ta.
Lão Bạch hồi phục lại tinh thần, “Có gì phân phó sao Tưởng thiếu phu nhân?”
“Gần đây anh có người xem mắt sao?”
Lão Bạch mờ mịt, “Cái gì xem mắt?”
“Anh đã chừng ấy tuổi muốn tự nhiên phát triển thì khó khăn, chỉ có thể dựa vào xem mắt.”
Lão Bạch thật sự lắc đầu, “Trước kia đã xem nhưng mà không hài lòng lắm.”
“Như vậy xem ra yêu cầu của anh rất cao.”
“Cũng không phải… chỉ là…”
Hứa Tình Thâm nghe phía sau truyền đến tiếng động, quay đầu liền thấy Lâm Lâm ngã sấp xuống, cô đi tới ôm hai đứa trẻ.
Lão Bạch đáng thương nói được một nửa Hứa Tình Thâm chăm sóc đứa bé liền không quan tâm gì tới anh ta. Lão Bạch ấp úng, Tưởng Viễn Chu hiểu được, “Như thế nào? Muốn yêu sao?”
Lão Bạch vừa nghe lập tức cao giọng, “Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói lung tung.”
“Cũng đúng, thường mà nói anh cũng đã quá tuổi để yêu rồi.”
“…”
Tưởng Viễn Chu muốn đứng dậy, chuông điện thoại liền vang lên, anh nhìn kí hiệu sắc mặt liền thay đổi, “Alo.”
Lão Bạch vểnh tai nghe, không bao lâu anh ta nghe được Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng nói, “Biết rồi.”
Tưởng Đông Đình cúp điện thoại, quản gia bên cạnh có chút khó hiểu, “Lão gia, tối nay ngài muốn đi sao?”
“Bên kia đã mở miệng nếu tôi không đi sau này cắt đứt liên lạc với bọn họ sao?”
“Nhưng mà Hứa tiểu thư…”
Tưởng Đông Đình nghe thấy ba chữ này hừ lạnh một tiếng, “Ngày hôm qua ông cũng ở đó, ông thấy đấy, nhưng nếu ông không ở đó có phải ông cũng tin lời cô ta hay không?”
“Đúng vậy, vì cô ấy xuất phát từ thế yếu, tôi không nghĩ Hứa Tình Thâm có thể như vậy, lão gia, vậy đêm nay thì sao?”
Tưởng Đông Đình nhìn về phía trước, “Ông sợ cô ta lặp lại chiêu cũ sao?”
“Dù sao tôi cũng thấy nhất định không phải chuyện tốt.”
“Hồng môn yến sao?”
Quản gia lo nhất là cái này, “Ngài đừng quên, Tưởng tiên sinh chỉ là người truyền lời còn người mời ngài ăn cơm là Hứa tiểu thư.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Ngày hôm qua là tôi sơ ý, lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
“Lão gia, tới lúc đó tôi đi với ngài.”
“Ừ.”
Chạng vạng, Tưởng Đông Đình tới Hoàng Long Đỉnh, Tưởng Viễn Chu và lão Bạch ở đó, nhìn thấy hai người đi vào lão Bạch đứng dậy chào hỏi.
Tưởng Viễn Chu đang nhìn hai đứa trẻ chơi, Tưởng Đông Đình tiến lên, “Duệ Duệ, ông nội tới.”
Duệ Duệ và ông ta không hề thân thiết, Tưởng Đông Đình bảo quản gia mang hộp quà qua, đứa bé nhìn đồ chơi luôn không chống cự được, Duệ Duệ đi mấy bước tới trước mặt Tưởng Đông Đình. Tưởng Đông Đình cười, “Nhìn ông nội mang gì cho con này.”
Có lẽ đã lâu ông ta không chơi cùng Duệ Duệ, Tưởng Đông Đình mở hộp quà ra, bên trong con mấy chiếc xe nhiều màu sắc, Lâm Lâm ở bên cạnh nhìn qua, Tưởng Viễn Chu liếc mắt, “Ông chỉ một một món sao?”
“Tôi chỉ có một đứa cháu nội.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu có chút không vui, Tưởng Đông Đình nhìn Lâm Lâm, “Loại trẻ con không rõ lai lịch này cũng chỉ có anh mới nhận.”
Sắc mặt người đàn ông xanh mét, “Không phải lúc trước ông dùng con bé đổi lấy Duệ Duệ sao?”
“Tôi vì tốt cho anh.”
Không khí phòng khách có chút khẩn trương, lão Bạch và quản gia không nói gì, Hứa Tình Thâm đứng trước phòng bếp, Tưởng Đông Đình nhìn qua, “Gỉa vờ thật giống, đáng tiếc không phải là người mẹ hiền vợ tốt gì.”
Tưởng Viễn Chu thật không hiểu vì sao Hứa Tình Thâm lại gọi Tưởng Đông Đình tới, anh vừa muốn tức giận thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Hứa Tình Thâm bưng trà trong tay, gương mặt mỉm cười, cô thả chén trà xuống bàn, sau đó nói với Tưởng Đông Đình, “Ba, uống nước.”
Cô không dùng lời nói kịch liệt để kích thích ông ta, chỉ là một tiếng ba này đủ để làm cho Tưởng Đông Đình nổi cơn giận dữ, “Tôi không phải là ba cô.”
“Nếu ông ta không hiếm lạ sau này đừng gọi ông ta.” Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh nói.
Hứa Tình Thâm khoanh tay, “Cơm tối đã chuẩn bị rồi, vào đi.”
Tưởng Đông Đình nhìn cô, Tưởng Viễn Chu dẫn đầu đứng dậy, kéo tay Hứa Tình Thâm, “Ông ta còn sợ em hạ độc đấy, đi, chúng ta đi ăn, còn nữa… lão Bạch, anh cũng ngồi đi, ăn tối rồi lại về.”
“Cảm ơn Tưởng tiên sinh.”
Hứa Tình Thâm đi thẳng tới tủ rượu, “Chúng ta uống chút rượu đi.”
“Anh không uống.”
Hứa Tình Thâm cầm hai chai rượu đến trước bàn ăn, quản gia thay Tưởng Đông Đình kéo ghế ngồi, Hứa Tình Thâm đưa tay vỗ ngực Tưởng Viễn Chu, “Uống đi, không sao, chuyện hai năm trước đã qua, sẽ không có người chuốc rượu hại anh nữa.”
Tưởng Đông Đình nghe vào tai còn nghĩ đến hành vi Lăng Thận đối với Tưởng Tùy Vân, ông ta biết Hứa Tình Thâm sẽ không vô duyên vô cớ nói vậy, những lời này rõ ràng đang tát vào mặt ông ta.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống, Hứa Tình Thâm mở rượu, rót cho Tưởng Đông Đình, “Ba, uống chút rượu cũng không sao chứ?”
“Uống rượu thì không sao nhưng tôi không nhận nổi tiếng xưng hô này của Hứa tiểu thư.”
“Mặc kệ ngài có nhận nổi hay không, sau này con cũng phải gọi ngài như vậy, dù sao con vè Viễn Chu ở cùng một chỗ, ba anh ấy cũng là ba con.”
Thím Nguyệt mang hai đứa trẻ qua, để cho chúng ngồi vào ghế trẻ con.
Mọi người vây quanh bàn tròn, Hứa Tình Thâm vươn người đưa chén cho Tưởng Viễn Chu, :Không có việc gì, nửa chén mà thôi.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, “ngồi đi.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, bàn ăn bố trí ngay cả người hầu cũng ngồi, trong lòng Tưởng Đông Đình hiểu người phụ nữ này đơn giản là muốn bày ra bộ dáng nữ chủ nhân, gọi ông ta tới là diễu võ giương oai chứ gì?
Hứa Tình Thâm cầm ly lên, nhìn mọi người, “Hôm nay tôi rất vui, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, hai năm trước mọi người ở đây, hơn hai năm sau tôi trở lại, mọi người vẫn còn ở đây.”