Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 220: Chương 220: Cha con nhận nhau




Hứa Tình Thâm nhất thời không nhịn được, mở miệng nói, Lâm Lâm ở bên cạnh giật giật sau đó đá chắn văng ra.

Toàn thân Tưởng Viễn Chu cố kéo nhưng không được cho nên động tác càng càn rỡ, Hứa Tình Thâm thính tai, nghe thấy tiếng ư a ở bên cạnh truyền đến, hình như hai đứa trẻ đều thức dậy.

Cô đẩy Tưởng Viễn Chu ra, “Anh tự mà xem đi, trước anh đừng nhúc nhích”

Hứa Tình Thâm chui từ trong chăn ra, khó khăn mở đèn bàn.

Tưởng Viễn Chu đè lên người cô, anh xốc chăn lên, nhìn thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ đều ngồi dậy, mái tóc Lâm Lâm như tổ quạ, cả người ngây ngốc, hai mắt to híp lại, hai đứa trẻ đều nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm đẩy anh ta, suýt chút nữa anh ngã xuống giường.

Nhưng bọn nhỏ bị đánh thức, tinh thần tỉnh táo, không chỉ không chịu ngủ tiếp mà hai đứa trẻ còn mở mắt to nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm sửa lại mái tóc lộn xộn của mình, “Nếu anh không ra ngoài bọn nhỏ cũng không ngủ nữa.”

Tưởng Viễn Chu hết sức bất mãn, nhưng vẫn phải đi ra ngoài.

Đi qua cửa phòng ngủ, anh nhìn lọ sữa bột mà đồ chơi rơi đầy trên sàn.

Hôm sau

Sân huấn luyện.

Trời vừa sáng, khảo hạch bắt đầu

Phó Lưu Âm đi theo đám người tới trước cánh rừng, huấn luyện viện bắt đầu đưa balo bên trong có thức ăn nước uống thông thường. “Các người làm thành một đoàn đội nhưng các người phải nhớ kỹ giữa các người đều phải có cạnh tranh, tôi sẽ ở cửa lớn chờ các người, đến trước khi mọi người ra đủ hết thì đó là lúc có được cơ hội tốt nhất sau này, hiểu chưa?”

“Hiểu.”

Phó Lưu Âm nhận balo, bên trong rất nặng, cô không tiếp được nên balo rơi xuống đất.

Mục Kình Sâm đi tới, Phó Lưu Âm nhanh chóng đeo lên.

Người đàn ông cười lạnh, sắc mặt cô đỏ lên nhưng vẫn tức giận nói, “Báo cáo.”

“Nói.”

“Trong túi có cái gì? Nặng như vậy, còn có… khảo hạch của chúng tôi có quy định thời gian không?”

“Những thứ trong balo đều là những thứ có ích cho các người ở bên ngoài, bên trong còn có một tấm vải trắng, nếu các ngươi cảm thấy không thể tiếp tục muốn buông tha có thể buộc mảnh vải lên cánh tay, theo đường cũ quay lại. Thời gian khảo hạch không cố định, bên trong nguy hiểm trùng trùng, hy vọng mỗi người đều tự bảo trọng.”

“Vâng.”

Mục Kình Sâm không ở lại, khảo hạch bắt đầu, anh trở về sân huấn luyện.

Phó Lưu Âm và hai cô gái khác đi vào, bọn cô mặc đồ quân nhân đi ủng, trên lưng mang balo không tránh khỏi hành động không tiện, nhưng mà bên trong này giống như mê cung, đi vào liền không biết nên đi nơi nào.

Mấy người đàn ông đi đằng trước, “Chú ý dưới chân.”

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chi chit xuống dưới, Phó Lưu Âm nghe tiếng sột soạt bên tai càng ngày càng nhiều, phía trước cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Mấy người chạy vội lên trước, nhìn thấy một người đàn ông ngồi dưới cây, tay băng bó mắt cá chân của mình, đau đớn ngửa đầu.

Đồng bạn ở bên cạnh không biết làm sao, Phó Lưu Âm tiến lên, nhìn thấy chân người đàn ông bị bẫy con thú kẹp chặt, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Anh còn có thể đi sao?”

“Đi cái gì mà đi, đợi đến khi gặp được huấn luyện viên, đừng nói là đánh, ngay cả chạy trốn cũng không thoát được.”

Phó Lưu Âm nhìn xung quanh, “Vì sao lại có nhiều cơ quan như vậy? Chúng ta cũng không phải là dã thú, chỉ là khảo hạch nghề bảo tiêu thôi mà…”

“Nếu có thê biết được bản đồ bố trí cơ quan thì tốt rồi.” Một người đàn ông nhỏ giọng, “Nghe nói ở chỗ Mục soái có bản đồ bố trí.”

“Đúng là nói vô nghĩa, làm sao lấy…”

Phó Lưu Âm ngồi xổm xuống, bẫy thú kẹp vào chân người đàn ông, chân anh ta huyết nhục mơ hồ, “Xem ra không còn cách nào khác để tiếp tục, anh từ bỏ đi.”

“Không, tôi không dễ dàng để đến bước này, nói cái gì cũng không từ bỏ.”

“Chẳng lẽ anh không cần chân của mình nữa sao?”

“Tôi có thể chịu được….”

Phó Lưu Âm thấy anh ta vũng vẫy muốn đứng, nhưng anh ta lấy đâu sức lực, đồng bạn bên cạnh lắc đầu, mở balo thay anh ta, lấy tấm vải trắng ra, “Chúng ta không thể ở lại cùng cậu phí thời gian, càng không thể mang cậu đi theo, cậu buông tha đi, đợi có người tới đón cậu.”

Người đàn ông dưa vào thân cây, gật đầu, “Tôi hiểu, mọi người đi nhanh đi.”

Phó Lưu Âm cõng balo lần nữa, lúc này bất quá mới tiến vào cánh rừng, bọn họ không thể không bỏ rơi một đồng ban. Loại cảm giác vô lực đầy rẫy trong lòng mọi người, làm cho bước chân của họ trở nên nặng trĩu hơn.

Cô đi về phía trước, dưới chân cực kì ẩm ướt, sau một giờ con đường phía trước trở nên mênh mang, căn bản không nhìn được đích.

Người đàn ông dẫn đường xác định phương hướng, tất cả mọi người đều đi theo anh ta, Phó Lưu Âm đi giữa đội ngũ, người phụ nữ đi đằng trước quay đầu hỏi, “Cô không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Bả vai của cô bị ép đau, nhưng vấn cắn răng cố gắng.

Mấy người đi qua cánh rừng, Phó Lưu Âm nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh, cô nhanh chóng quay đầu, sắc mặt kinh hãi, “Người đâu?”

Mấy người dừng bước, nhao nhao quay đầu thấy đội ngũ ít đi một người.

Phó Lưu Âm đi tới, cô nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu.

“Không phải là mãnh thú hung hãn đấy chứ?”

“Đừng tự dọa chính mình.” Phó Lưu Âm nhẹ giọng, “Nếu là mãnh thú ngược lại không thể không để lại dấu vết.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trong lúc nói chuyện lại thấy người đàn ông mất tích đi ra, vẻ mặt uể oải, Phó Lưu Âm nhìn thấy chỗ cổ của anh ta có dấu màu đỏ.

Đồng bạn của anh ta gọi tên anh ta: “Cậu làm sao vậy? Chạy đi đâu rồi hả?”

Nói xong một người đàn ông muốn tiến lên, Phó Lưu Âm cầm chặt tay anh ta, “Đừng tới.”

“Làm sao vayajh?”

“Anh ta đã chết.”

“Đùa cái gì vậy?”

Phó Lưu Âm trừng mắt người đàn ông, “Anh đừng quên đây là khảo hạch, nhìn thấy ấn ký trên người anh ta sao? Đó là đại biểu rằng anh ta đaz bị bắt hơn nữa còn bị cắt cổ.”

“Cái gì?”

Phó Lưu Âm khẩn trương lùi lại mấy bước, “Huấn luyện viên, nhất định huấn luyện viên ở đây, chạy mau.”

Mọi người nghe vậy nhấc chân bỏ chạy, thể lực của Phó Lưu Âm không bằng bọn họ, cô thấy một huấn luyện viên từ trên cây nhảy xuống, cô để lại balo nhanh chóng chạy đi.

Đến một chỗ đất trống, Phó Lưu Âm dừng chần, hai chân mềm nhũn đứng trên mặt đất, các đồng bạn chạy nhanh cũng dừng lại, “Không đi được nữa, mệt chết rồi.”

“Âm Âm, làm sao cô lại bỏ balo lại?”

“Đúng thế, không có balo làm sao cô có thể sinh tồn?”

Phó Lưu Âm vỗ vỗ túi áo của mình, “Tôi mang theo đồ ăn, bên trong đó tôi đã nhìn qua, dưới hoàn cảnh như vậy buổi tối chúng ta không thể ngủ ngon giấc, đến nước cũng tăng sức nặng cho chúng ta, đây là rừng, còn sợ không tìm được nước uống hay sao?”

Mọi người nghe vậy cảm thấy có đạo lý, nhưng không ai chịu vứt bỏ đồ đạc trên người.

Hoàng Long Đỉnh

Sau mười hai giờ, Tưởng Viễn Chu ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi tới đi lui, nhà cửa vắng lạnh bỗng nhien có hai đứa trẻ, đồ chơi vứt đầy, hứa Tình Thâm phải đi thu dọn.

Người đàn ông gác chân, đưa mắt nhìn Hứa Tình Thâm đi qua đi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.