Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 225: Chương 225: chương 199 -3: Tiếp




“Đứa bé dựa theo ý của ba anh tìm tới, nói là một đứa bé bi vứt bỏ, sinh ở trong WC của bệnh viện.” Hứa Tình Thâm nói đến đây, yết hầu như bị cái gì đó làm cho mắc kẹt, “Chỉ là sau này đổi không thành, Duệ Duệ bị ôm về nhà họ Tưởng.”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy tay Duệ Duệ, “Không có gì, từ lúc nó vừa mở mắt đã bị người ta vứt bỏ một lần là đủ rồi, sẽ không có lần sau nữa.”

Duệ duệ đến được chỗ Tưởng Viễn Chu là một may mắn, không nói anh có thể nuôi sống Duệ DUệ, ít nhất Hứa Tình Thâm thấy sau khi Tưởng Viễn Chu làm một người ba của Duệ Duệ, anh liền không dễ dàng buông tay.

Hứa Tình Thâm cảm thấy có chút lạnh, nhấc chăn nằm cạnh Duệ Duệ.

Một chiếc giường bốn người chen chúc, nhưng mà tâm trạng hiện giờ của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm có thể hiểu, mới nhận lại con gái, cô không thể lập tức đuổi anh đi.

Tưởng Viễn Chu cẩn thận nhìn gương mặt con gái, Hứa TìnhThâm không chịu nổi từ từ nhắm mắt lại.

Cô ngủ thiếp đi cũng không thay quần áo, không biết bao lâu Hứa Tình Thâm mơ mắt nhưng Tưởng Viễn Chu còn chưa ngủ.

“Mấy giờ rồi?”

“Còn sớm.”

Hứa Tình Thâm mơ màng nói một câu, “Nhanh ngủ đi, ngài mai không phải còn đi bệnh viện sao?”

“Anh biết rồi, em ngủ trước đi, anh lập tức đi ngay.”

“Nhớ đấy.” Hứa Tình Thâm than thở một câu.

Chỗ khác sân huấn luyện

Bọn họ bị vây ở trong đó một ngày một đêm rồi.

Phó Lưu Âm leo lên cây, cô chạy mệt, không còn sức để động, dưới gốc cây còn có ba đồng bạn.

Tất cả những người còn lại đều bị đào thải, Phó Lưu Âm nhìn ra xa, “Tôi cảm thấy chúng ta rất khó đi ra ngoài.”

“Cô nói không sai, không có khả năng nhưng vẫn đi được tới bây giờ.”

Phó Lưu Âm ngắt một lá cây thả trong miệng cắn cắn, cô không ăn, chỉ là môi khô có chút khó chịu, “Không phải trước đây các người đã nói trên người Mục soái có bản đồ bố trí cơ quan sao?”

Ừ.

“Nếu có thể lấy đến chúng ta có thể ra ngoài không?”

“Cô nghĩ cách này liền không thực hiện được.” Một đồng bạn dựa vào thân cây trả lời, “Chẳng lẽ chúng ta đi theo đường cũ trở lại?”

“Các người ở lại chỗ này chờ tôi, tôi đi.”

Đồng bạn ngẩng lên, “Đi tìm Mục soái?”

Phó Lưu Âm từ trên cây nhảy xuống, “Mảnh vải trắng của anh đâu, tôi mượn.”

Cô gái lấy tấm vải trắng trong balo ra đưa cho Phó Lưu Âm, cô vươn tay, “Buộc vào cho tôi.”

“Cô muốn đầu hàng?”

“Cô cứ nhanh chóng làm theo là được.”

Cô gái do dự, buộc chắc mảnh vải cho Phó Lưu Âm, “Chúng tôi ở đây chờ cô.”

“Được, dù sao trời đã tối rồi, nếu ngày mai tôi chưa về thì các người tự mình đi thôi.”

“Được.”

Phó Lưu Âm nhấc chân đi lại đường cũ, lúc đi ra cánh rừng, một huấn luyện viên nhìn cô, Phó Lưu Âm chỉ vào mảnh vải trên cánh tay.

Người đàn ông vui sướng khi người gặp họa cười toi, “Như thế nào? Không chịu được khổ rồi hả? Biết ngay cô không chịu được.”

Phó Lưu Âm đến gần, “Tôi không nghĩ khảo hạch của các người lại biến thái như vậy, khổ như vậy.”

“Không phải cô nghĩ sự việc đơn giản quá rồi hả?”

“Mục soái đâu?”

Huấn luyện viên chỉ chỉ, “Ở bên trong.”

Phó Lưu Âm bước nhanh qua, gõ cửa phòng Mục Kình Sâm, người đàn ông đưa tay mở cửa nhìn thấy cô có chút giật mình, “Làm sao cô lại ở đây?”

Phó Lưu Âm cắn môi không nói lời nào, Mục Kình Sâm nhìn cánh tay của cô, khỏi miệng của anh hơi nhếch lên, “Chịu thua rồi hả?”

“Tôi thật sự không kiên trì nổi nữa, vừa đói vừa khát, tôi buông tha.”

Mục Kình Sâm nghe vậy, kéo cánh tay cô đi vào phòng. Trên mặt cô đều là vết nước bùn đọng lại, Mục Kình Sâm đánh giá, thật sự không hiểu nổi một cô gái như cô vì cái gì lại muốn đi làm bảo tiêu.

“Đi tắm rửa đi.”

Phó Lưu Âm cầm lấy áo mình, “Tắm rửa xong anh có thể cho tôi ở lại sao?”

“Có thể.”

Phó Lưu Âm tháo tấm vải trắng xuống, cô đi vào phòng tắm tắm gội, không bao lâu lúc đi ra ngoài Mục Kình Sâm đang ngồi ở mép giường, Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước ôm cổ người đàn ông.

Mùi sữa tắm chui vào lỗ mũi của Mục Kình Sâm, hai tay anh ôm lấy eo cô, hung hăng hôn xuống…

Lâu sau

Cửa phòng mở ra, Phó Lưu Âm sửa sang quần áo đi ra ngoài, bảo tiêu nhìn nhau Phó Lưu Âm đóng cửa, “Mục soái mệt mỏi, nói không muốn có người quấy rầy anh ta.”

“Được.” Cô đi, đến trước cánh rừng, huấn luyện viên kia còn đi tới đi lui ở lối vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, huấn luyện viên quay đầu, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, “Làm sao cô lại tới?”

“Mục soái bảo tôi tới.”

“Mục soái?”

“Ừ, tôi buông tha nhưng tôi không muốn rời khỏi nơi này, Mục soái nói anh ta có thể cho tôi cơ hội, chỉ cho tôi một con đường tắt.”

“Cái gì?” Huấn luyện viên không nhịn được mà giật mình, “Ngay cả chỗ đó anh ta cũng nói cho cô rồi hả?”

“Hư.” Phó Lưu Âm dựng ngón tay bên môi, “Tôi phải nhanh chóng đi vào, tranh thử là người đầu tiên ra ngoài.”

Cô gái nói xong chạy vào trong rừng, di động Mục Kình Sâm vang lên, nhưng không ai nghe máy.

Hai bảo tiêu canh cửa cảm thấy không thích hợp, đưa tay gõ cửa, “Mục soái, Mục soái.”

Bên trong không có âm thanh truyền đến, cho dù Mục Kình Sâm có mệt mỏi cũng không thể ngủ sâu như vậy, hai người nhìn nhau, đến trước cửa sổ, bức rèm bên trong, một gã bảo tiêu đập cửa thủy tinh sau đó mở cửa sổ ra.

Trong phòng không có một chút âm thanh, hai người nhìn chiếc giường lớn, thấy Mục Kình Sâm quấn chăn, quần áo mặc xong.

“Mục soái.

Một người tiến lên kiểm tra hơi thở, sau đó đẩy mạnh bả vai Mục Kình Sâm.

Người còn lại thấy bên cạnh gối đầu là chiếc gạt tàn, người đàn ông cầm trong tay, thật nặng, có lẽ là đồ của Mục Kình Sâm.

Xem ra anh bị tập kích rồi.

Hoàng Long Đỉnh

Hứa Tình Thâm cảm giác hết buồn ngủ, lúc mở mắt thì trời đã sáng

Cô cảm thấy eo mỏi lưng đau, trên giường nằm bốn người, ban đầu cô không dám lộn xộn sợ xoay người sẽ ngã xuống.

Cô khó khăn động bả vai, lại phát hiện bả vai và chân đều không động được.

Cô mở mắt, bên tai truyền đến tiếng hít thở cực kì rõ ràng, cô nghiêng mặt nhìn thấy hai mắt Tưởng Viễn Chu nhắm chặt, cô hoảng sợ, “Làm sao anh lại ở đây?”

Tưởng Viễn Chu bị kinh động, từ từ mở mắt, “Làm sao em lại ở đây?”

Ngược lại anh nói một câu giống hệt.

Hứa Tình Thâm đẩy anh, Tưởng Viễn Chu thuận theo nằm bên cạnh, cô ngồi dậy, trên giường không thấy Lâm Lâm và Duệ Duệ, Hứa Tình Thâm đẩy bả vai Tưởng Viễn Chu, “Con đâu?”

“Con?” Tưởng Viễn Chu sờ bên cạnh, sau đó bừng tỉnh, “Hình như thím Nguyệt có đi vào, mang theo bọn chúng ra ngoài.”

“Em ngủ say như vậy?”

Tưởng Viễn Chu vỗ trán, “Sao em lại nằm trên giường của anh?”

“Anh hồ đồ sao, hay còn giả vờ ngốc?” Hứa Tình Thâm nói xong liền muốn xốc chăn đi xuống, Tưởng Viễn Chu vội túm chặt tay cô.

Người đàn ông kéo cô bên cạnh mình, “Tối qua ngủ thật ngon.”

“Làm sao anh lại không về phòng mình?”

Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh lại bừng tỉnh, “Anh tưởng đây là phòng mình.”

Hứa Tình Thâm cảm thấy Tưởng Viễn Chu trợn mắt nói dối ngày càng cao rồi, “Tối qua anh vẫn ngủ ở đây? Hay là sáng lại vụng trộm mò vào?”

“Tối qua nói nhiều thứ với Lâm Lâm, nói xong anh không biết ngủ từ lúc nào.”

“Cho nên cả đêm anh đều ngủ ở đây?”

Tưởng Viễn Chu ôm lấy Hứa Tình Thâm, “Đã lâu không ôm em ngủ…”

Cô đẩy anh, Tưởng Viễn Chu dùng chân mình đè lên chân Hứa Tình Thâm. “Ngủ tiếp một lát,:

“Nhanh dậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.