Hứa Tình Thâm nhìn người đàn ông, “Lần trước Duệ Duệ bị thương, em nên nói với anh, nhưng mà…”
Mỗi một chút không khí như bị đông cứng, đám người hầu đưa mắt nhìn nhau, chuyện như vậy đừng nói là Tưởng Viễn Chu, ngay cả bọn họ cũng khó mà tin được.
Tưởng Viễn Chu đau đớn, hiện tại khó chịu bọn họ đều thấy được.
Nhưng không ai nói Hứa Tình Thâm một câu không đúng, không phải vì cô là Tưởng thiếu phu nhân mà không dám nói, mà là biết so với Tưởng Viễn Chu cô chịu khổ không ít hơn anh. Dù sao lúc trước Tưởng Đông Đình tráo đứa bé, đổi đi đổi lại mà nói cuối cùng như thế nào?
Có phải lúc Duệ Duệ bị thương liền cảm thấy vỡ tan sao?
Không ai nói lời nào, ai cũng không đụng đũa, Tưởng Viễn Chu lần thứ hai nhìn Lâm Lâm, “Không cần làm giám định DNA, nó là con gái của anh.”
Người đàn ông đứng thẳng, thu lại cảm xúc, “Anh không muốn con anh, người phụ nữ của anh bị trăn trở vì giám định DNA.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, có chút rung động, “Nhưng nhỡ may ngay cả em Phó Kình Sênh cũng lừa thì sao?”
“Không có nhỡ may.” Tưởng Viễn Chu nhanh chóng nói, “Hai đứa đều là của anh, một trai một gái.”
Hứa Tình Thâm nghe được ý tứ của Tưởng Viễn Chu, không nói thêm, người đàn ông chìm trong cảm xúc vừa rồi giống như không thoát ra được, anh ngồi xuống ghế, “Tình Thâm, dù sao Duệ Duệ cũng ở cạnh anh hơn một năm rồi.”
“Em hiểu.” Hứa Tình Thâm đã sớm nghĩ tới kết quả như vậy, “Em chưa nói không tiếp nhận bé, đúng vậy, sau này chúng ta có hai đứa bé, một trai một gái.” Trên bàn cơm hầu như không ai đụng đũa, Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, “Hôm nay là ngày tốt đáng để chúc mừng.”
“Tưởng tiên sinh, đồ ăn đều đã nguội rồi.”
“Vậy thì hâm nóng, không sao, thời gian còn sớm.”
Đêm nay ngoại trừ Tưởng Đông Đình không vui bỏ đi thì những người còn lại đều rất vui vẻ.
Lão Bạch uống không ít rượu, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu lên lầu, thím Nguyệt mang hai đứa trẻ đi tắm rửa.
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, Hứa Tình Thâm tiến lên mấy bước đặt tay lên vai anh, người đàn ông đưa tay ôm lấy eo cô.
“Anh không nghĩ một ngày Lâm Lâm sẽ nhận anh là baba.”
Tưởng Viễn Chu dựa nhẹ, đầu dán nơi ngực cô, quả thật Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ sẽ có một ngày như vậy, lúc trước rời đi cô chưa từng nghĩ đời này sẽ gặp lại Tưởng Viễn Chu.
“Em nên nói sớm cho anh biết.”
“Em không có cách nào.”
Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài, anh hiểu rõ, cũng minh bạch, cho nên không trách móc cô một câu. Bọn trẻ tắm xong, thím Nguyệt để chúng vào phòng, Hứa Tình Thâm giúp đỡ mặc quần áo.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy một bộ quần áo dệt kim khoét cổ đợi cho thím Nguyệt mặc đồ lót cho Lâm Lâm liền mặc vào cho bé.
Động tác của anh có chút vụng về, cổ tay áo bên ngoài, đồ lót bên trong cuốn lại, Tưởng Viễn Chu lại cởi chiếc áo dệt kim khoét cổ ra.
Lâm Lâm không chịu phối hợp, cầm món đồ chơi trong tay chơi đùa. Tưởng Viễn Chu thử mấy lần, mỗi lần Lâm Lâm đều chơi vui vẻ ngâm nga, Tưởng Viễn Chu liền kéo lấy tay bé.
Cuối cùng Lâm Lâm tức giận cắn lên tay anh.
Thật ra cũng không cắn Tưởng Viễn Chu đau, anh nhìn chằm chằm dấu răng hình nguyệt nha và nước miếng trên tay, suy nghĩ đến xuất thần.
Hứa Tình Thâm ngồi bên người anh, “Để em làm.”
Tưởng Viễn Chu đứng lên, “Anh khát nước, đi xuống uống nước.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi qua cầu thang xuống lầu. Lão Bạch ngồi trên ghế sofa miệng luyên thuyên không biết đang nói gì. Tưởng Viễn Chu đi qua đó, “Sao còn chưa trở về?”
“Tưởng tiên sinh.” Lão Bạch ngồi thẳng người.
Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh lão Bạch, lão Bạch nhìn anh, “Tưởng tiên sinh, ngài không uống rượu sao lại giống như uống rượu vậy.”
“Anh mới say.”
Lão Bạch cười cười, “Là tôi say.”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm dấu răng trên tay đến thất thần, lão Bạch đi tới, ngón tay chỉ vào dấu răng nói, “Tôi biết ngài bị Tưởng thiếu phu nhân cắn.”
“Nói hươu nói vượn.”
“Tưởng tiên sinh, làm sao ngài còn chưa ngủ?”
“Lão Bạch.” Tưởng Viễn Chu nghiêng người, “Bỗng nhiên tôi có chút sợ hãi, không biết làm thế nào để ở chung với Lâm Lâm, nó là còn gái ruột của tôi, nhưng tôi không biết làm sao để gần gũi với con bé.”
“Ngài ôm con bé thật nhiều, thương mang con bé đi chơi là được rồi, đứa bé mà thôi, con bé còn nhỏ…” Lão Bạch cả người đầy mùi rượu, vung tay lên, “Có ăn có chơi đùa không bao lâu con bé có thể mở miệng gọi ngài là ba.”
“Là vậy sao?” Hai tay Tưởng Viễn Chu nắm lại, “Tôi cũng hy vọng có thể như vậy.”
Thím Nguyệt và hai đứa bé chơi với nhau, Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu mãi chưa lên chuẩn bị xuống dưới tìm anh.
Đi xuống cầu thang liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến.
“Tưởng tiên sinh, ngài không ngủ sao?”
“Vậy còn anh, anh sao còn chưa đi?”
“Tôi, tôi đợi tỉnh rượu.” Lão Bạch vui vẻ nói.
“Anh thì có cái gì mà vui, cũng không phải anh nhận thức cong gái, đáng để anh uống nhiều rượu như vậy sao?”
Lão bạch lắc đầu, “Tôi mừng thay cho ngài! Chuyện của Tưởng tiên sinh cũng là chuyện của tôi.”
“Tưởng tiên sinh, ngài đừng lo lắng… Lâm Lâm là con gái của ngài, con bé nhất định sẽ nhận ngài.”
ừ
“Cho nên, ngài mau ngủ đi.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu chống trán, “Lúc Hứa Tình Thâm mang thai, tôi không ở bên cạnh cô ấy, lúc Lâm Lâm được sinh ra, tôi cũng không có ở bên cạnh cho nên tiếng baba đầu tiên con bé gọi cũng không phải là tôi.”
Hứa Tình Thâm muốn đi xuống liền ngừng bước, đúng tầm nhìn có thể thấy được lão Bạch và Tưởng Viễn Chu ngồi cạnh nhau.
Lão Bạch không biết phải an ủi anh như thế nào, “Không, không liên quan, sau này lại sinh mộ đứa, bù lại tất cả những tiếc nuối này.”
“Lão Bạch, anh nói trong thời gian dài như vậy Hứa Tình Thâm có vụng trộm nói với Lâm Lâm tôi mới là ba ruột con bé không?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy trong ánh mắt lộ ra sự chua xót.
Tưởng Viễn Chu khẩn trương nói tiếp. “Có lẽ là có đi? Dù sao Lâm Lâm cũng không hiểu, Hứa Tình Thâm vụng trộm nói cho con bé một câu, trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu không ít đúng không?”
“Tưởng tiên sinh, những gì thiếu hụt lúc trước coi như qua đi, sau này bù lại cho tốt là được.”
Hai tay Tưởng Viễn Chu xuyên qua tóc, Hứa Tình Thâm xuống bậc thang, trong lòng chua xót lan tràn, cô đi đến phòng khách, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, giống như không nghĩ tới cô sẽ đi xuống/.
Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch, “Nhanh để cho lái xe mang trở về đi, thời gian không còn sớm rồi.”
“Được, được, được.” Lão Bạch sốt ruột đứng dậy, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, ngủ ngon.”
Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Tưởng Viễn Chu, “Anh cũng thế, uống nước chưa?”
Người đàn ông gật đầu, đặt tay vào bàn tay Hứa Tình Thâm.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Lâm và Duệ Duệ đều đã ngủ, Tưởng Viễn Chu nhìn chiếc giường lớn, anh nhấc chăn nằm bên người Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm há miệng, “Này.”
“Anh nằm một chút sẽ đi, chỉ xem con gái mà thôi.”
(Đau lòng cho lão Chu quá, cảm thấy anh ý không đáng khổ sở thế này….)
Cô cũng không đuổi anh đi, Tưởng Viễn Chu cẩn thận lại gần Lâm Lâm, anh nghiêng người một tay chống đầu, ánh mắt nhìn đứa bé.
Hứa Tình Thâm ngồi bên mép giường khác, ngón tay Tưởng Viễn Chu sờ sờ gương mặt Lâm Lâm, “Bộ dáng thật giống em.”
“Ừ, đều nói con gái giống ba nhưng Lâm Lâm lại giống em như đúc.”
Tưởng Viễn Chu cùi người hôn lên má bé, giống như cảm giác hôn bao nhiêu cũng không đủ, Tưởng Viễn Chu lại hôn lần nữa.
Lâm Lâm hơi nhíu mày, cựa mặt.
“Vì sao em lại đồng ý với phó Kình Sênh? Lúc em ở cùng với anh ta đã hiểu về anh ta sao?”
“Anh muốn nói vì sao em lại kết hôn với anh ta sao?”
Tưởng Viễn Chu bị hai chữ kết hôn đâm xuống, “Bọn em không gọi là kết hôn.”
Hứa Tình Thâm nói tiếp, “Ừ, không gọi là kết hôn, Phó Kình Sênh nói đề nghị với em, nói chúng em có thể tạo thành một gia đình, không can thiệp đến chuyện của nhau, những chuyện đó thuận tiện rất nhiều trong cuộc sống, anh ta nói anh ta đồng tính, cần một người vợ để che giấu cho anh ta, em liền đồng ý với anh ta.”
“Anh ta thật sự là thế sao?”
“Em không rõ.”
Tưởng Viễn Chu nhìn Duệ Duệ, “Vậy đứa bé này?”