Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 223: Chương 223: Chương 199-1: Tưởng Viễn Chu, anh dám cưới em hay không?




Tưởng Viễn Chu nhìn gương mặt của Lâm Lâm, không phải lần đầu tiên anh cẩn thận nhìn vậy, nhưng lần này thì không giống, Hứa Tình Thâm nói bé là con gái của cô ấy.

Người đàn ông vươn tay sờ sờ gương mặt Lâm Lâm, Lâm Lâm giơ thìa trong tay, gõ gõ lên đầu Tưởng Viễn Chu.

Đến nơi ở mới Lâm Lâm không hề có cảm giác xa lạ, Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm thân thể nhỏ bé của bé vào ngực, cánh tay anh run lên, sợ đè lên bé, Hứa Tình Thâm nhìn thấy bóng dáng đó cảm thấy vỡ nát.

“Ba ba…” Duệ Duệ ở bên cạnh Lâm Lâm gọi một tiếng.

Có thể cảm giác được Tưởng Viễn Chu vô cùng thân thiết với Lâm Lâm, Duệ Duệ đặc biệt trở nên yên tĩnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông xoa xoa đầu Tưởng Viễn Chu, giống như không nghe được tiếng gọi, giọng anh có chút run rẩy, “Thì ra anh có con gái, thì ra là con gái của anh.”

“Viễn Chu.” Tưởng Đông Đình lạnh mặt nói, “Con tin sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói của người phụ nữ này con tin thật sao?”

Tưởng Viễn Chu thoái mái ôm Lâm Lâm, anh đứng dậy, trong mắt đầy gợn sóng, “Không thế thì như thế nào? Chẳng lẽ tôi nên tin ông? Là ông ôm Duệ Duệ về, nói đó là đứa bé của tôi và Lăng Thì Ngâm, tất cả sai lầm đều do ông tạo thành, ông có tư cách gì hỏi tôi tin hay không?”

Tưởng Đông Đình ngồi tại chỗ, toàn thân run run, quản gia bên cạnh nhanh chóng ngăn Hứa Tình Thâm, “Hứa tiểu thư, ngài bớt tranh cãi đi, khiến cho lão gia tức giận thành như vậy nhỡ may có gì không tốt xảy ra…”

Tưởng Viễn Chu một tay cho vào trong túi, anh đứng bên cạnh Lâm Lâm, bỗng nhiên mở miệng nói, “Ở đây không có Hứa tiểu thư,chỉ có Tưởng thiếu phu nhân.”

Tưởng Đông Đình cười gượng hai tiếng, “Ngược lại các người thì tốt rồi, một nhà đoàn tụ có phải hay không? Hứa Tình Thâm, lúc trước cô không sạch sẽ rời đi, hiện tại không sạch sẽ trở về, cô thật có bản lĩnh.”

Trên bàn bày đầy đồ ăn, tất cả đều qua chế biến tỉ mỉ, nhưng mà cho tới bây giờ không có ai đụng đũa.

Hứa Tình Thâm không giận mà cười, “Đúng vậy, một nhà đoàn tụ thật tốt, ngài thì sao? Vốn đang có dì nhỏ ở cùng ngài, nếu năm đó ngài không cho nhà họ Lăng một cơ hội dì nhỏ cũng không bị Lăng Thận hại chết.”

Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn thẳng Hứa Tình Thâm, “Cô và Phó Kình Sênh đều cùng một loại người, từ lúc bắt đầu chuyện đứa bé đều là bọn họ đã bày ra, hiện tại Phó Kình Sênh gặp chuyện không may, người phụ nữ đều phải sạch sẽ với hắn ta, vì để tiến vào nhà họ Tưởng, nói cái gì cũng được…”

“Nghe theo ý của ngài, ngài thừa nhận Lâm Lâm rồi hả?” Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt Tưởng Đông Đình, không một chút tránh né, “Ngài ôm Duệ Duệ trở về nói đó là đứa bé của Tưởng Viễn Chu, đúng, ngài cho là ngài đang bảo vệ cháu trai nhà họ Tưởng, nhưng nếu Duệ DUệ là cháu trai nhà họ Tưởng thì người ngài có lỗi nhất chính là bé. Đêm kia Tưởng Viễn Chu trả giá còn chưa đủ sao? Anh ấy cho rằng Duệ Duệ là con của Lăng Thì Ngâm cho nên anh ấy đối với nó không có nhiều gần gũi, kể từ sau khi Duệ Duệ bị tai nạn xe, anh ấy cho rằng đó là con của hai chúng tôi, anh ấy thương tâm muốn chết. Tưởng Đông Đình , là ông, là ông lấy thúng úp voi, hiện tại thì tốt rồi, Lâm Lâm mới đúng là cháu gái nhà họ Tưởng, nhưng ngài yên tâm… Tôi sẽ không để cho con bé nhận ngài làm ông nội, đây là do ông gieo gió gặt bão.”

“Vô liêm sỉ.” Tưởng Đông Đình dùng hết sức hung hăng vung nắm đấm lên bàn, “Cô…”

Hứa tình Thâm nhắm mắt, “Đừng tức giận sẽ hại gan.”

Tưởng Đông Đình đứng dậy, “Bữa cơm này tôi không có phúc hưởng, nhưng mà Hứa Tình Thâm, nếu cô muốn vào nhà họ Tưởng thì không có cửa đâu.”

Hứa Tình Thâm nhướng mày, “Ngài cứ đi như vậy?”

Người đàn ông đẩy ghế dựa, quản gia nhanh chóng giữ ông ta lại, Hứa Tình Thâm cũng đứng dậy, “Hôm nào đó tôi và Tưởng Viễn Chu đi đăng kí kết hôn, chúng tôi sẽbáo cho ngài biết.”

“Cô dám.”

Hứa Tình Thâm thu lại nụ cười trên mặt, cô nhìn người đàn ông cách đó không xa, “Tưởng Viễn Chu, anh dám cưới em hay không?”

Một tiếng này hết sức hữu lực, lại giống như kéo Tưởng Viễn Chu về thời gian thật lâu về trước, lần đầu tiên anh gặp Hứa Tình Thâm.

Cô nói với anh, “Tôi cho anh, anh có dám muốn hay không?”

Tưởng Viễn Chu anh có gì không dám?

Mấy năm trước Tưởng Viễn Chu muốn Hứa Tình Thâm, mấy năm sau đối mặt với câu hỏi như vậy, tâm trạng Tưởng Viễn Chu hoàn toàn thay đổi.

Lần đầu tiên là hoàn toàn thuần túy còn hiện tại là Tưởng Viễn Chu anh vui vẻ chấp nhận, cầu còn không được.

“Vì sao anh lại không dám?” Tưởng Viễn Chu nói.

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Bởi vì em bị người ta nói không sạch sẽ, anh kết hôn với em, em muốn một hôn lễ thuận lợi vui vẻ, em muốn tất cả mọi người đều biết em là Tưởng thiếu phu nhân, anh không sợ người khác bị người khác chỉ trỏ , làm mất đi mặt mũi nhà họ Tưởng sao?”

“Cái này thì dễ rồi, ai dám nói một câu thừa thãi anh xé rách miệng của người đó.”

Hứa Tình Thâm gật đầu, quay đầu nhìn Tưởng Đông Đình, “Ngài xem, con trai ngài dám cưới tôi, anh ấy dám cưới, vì sao tôi không dám gả?”

Tưởng Đông Đình nghe được đây là ý định của Hứa Tình Thâm.

Ông ta không thể ở lại thêm được nữa, dùng chân đá văng ghế, hai tay Hứa Tình Thâm chống lên bàn, “Ba, một tiếng chúc phúc cho chúng tôi mà thôi, không khó đến như vậy.”

“Cô không xứng.” Tưởng Đông Đình nói xong liền rời đi.

Hứa Tình Thâm nhìn bóng lưng hai người đi ra ngoài, cô ngồi lên ghế, bên trong phòng ăn yên tĩnh không tiếng động.

Tưởng Viễn Chu khom người ôm Lâm Lâm, Duệ Duệ ở bên cạnh ngẩng đầu, đứa bé nhỏ như vậy có hiểu hay không, tuy nói chúng không hiểu nhưng trong mắt bé lộ ra sự khẩn thiết và chờ mong.

Hứa Tình Thâm đi qua ôm lấy Duệ Duệ, sau đó để cho người hầu chuyển hai ghế trẻ con gần bọn họ.

Tưởng Viễn Chu để trán dựa vào Lâm Lâm, trong lòng đủ loại cảm giác khác lạ, có kích động, có nhảy nhót, nhưng trong lòng cũng có sự chua xót. Hứa Tình Thâm đi qua, bàn tay đặt lên đầu vai Tưởng Viễn Chu, người cô dựa vào gần anh, dán mặt vào lưng anh, “Thật xin lỗi.”

Lâm Lâm nhẹ nhàng gọi mẹ

Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, ánh mắt nhìn con gái trong lòng, “Lâm Lâm, gọi một tiếng ba đi.”

Đứa bé nhìn anh, nhưng lại vươn tay muốn Hứa Tình Thâm ôm, “Mẹ, mẹ.”

Cô bé rõ ràng đang ghen tỵ, nhìn thấy Hứa Tình Thâm ôm Duệ Duệ, Lâm Lâm có chút ủy khuất, vươn người về phía Hứa Tình Thâm, nhưng lúc này Tưởng Viễn Chu không chịu buông tay, “Bảo bối, gọi ta một tiếng baba, ta là baba của con.”

Lâm Lâm sốt ruột vươn tay về Hứa Tình Thâm, hai tay Tưởng Viễn Chu giữ vai bé, “Lâm Lâm.”

Duệ duệ trong lòng Hứa Tình Thâm vươn tay về phía Tưởng Viễn Chu, muốn để cho anh ôm, Hứa Tình Thâm thả bé trong lòng anh, anh giống như không chịu buông con gái, nhưng Lâm Lâm lại bổ nhào vào lòng Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đi tới trước bàn ăn, đặt đứa bé trong ghế.

“Ăn cơm trước đi, đồ ăn lạnh rồi.” Lão Bạch khẩn trương nói.

Duệ Duệ ngồi trong ghế, một tay Tưởng Viễn Chu chống trán, giống như chưa lấy lại tinh thần, anh uống một hớp rượu.

Uống quá nhanh, cồn rượu lướt qua yết hầu, mu bàn tay anh lau khóe môi, đôi mắt có chút đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.