“Đẹp, thật là đẹp.”
Hứa Tình Thâm nhếch môi, người phục vụ hỏi số đo giày của Hứa Tình Thâm, cô cầm mấy đôi giày phối với mấy đôi sườn xám, “Tưởng thiếu phu nhân ngài xem, thích mang đế bằng hay là cao gót?”
“Không cần quá cao.” Tưởng Viễn Chu khom người nói, “Đi sẽ quá mệt.”
Hứa Tình Thâm nghiêng người, đưa mắt nhìn đôi giày, cô lại nhìn Tưởng Viễn Chu, “Lăng Thì Ngâm cũng tới sao?”
Tưởng Viễn Chu không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, “nhà họ Mục chắc chắn sẽ đi, Lăng Thì Ngâm là đại thiếu phu nhân nhà họ Mục đương nhiên sẽ đi.”
Người đàn ông đặt tay lên vai cô, “Không cần cảm thấy không tự nhiên, chuyện nhà họ Lăng anh sẽ tìm bọn họ tính sổ.”
Hứa Tình Thâm chỉ vào đôi giày cao nhất, “Chọn đôi này đi, đẹp.”
“Được.”
Giày cao gót 9cm đẹo vào chân làm cho Hứa Tình Thâm cao lên không ít. Cô đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, nhìn hai người qua gương ở phía xa, trong mắt người ngoài bọn họ là một đôi.
Chỉ có trong lòng Hứa Tình Thâm cảm giác lạc lõng.
Cô có chút mờ mịt, cô không sống được một ngày bình thường, cô cảm thấy bị mất phương hướng, cô nghĩ cách đơn giản nhất để ở lại bên cạnh Tưởng Viễn Chu nhưng những người đó không muốn để cho cô sống tốt, cô muốn dùng phương thức giống nhau làm cho chính mình trở thành cái gai đâm vào lòng bọn họ, Hứa Tình Thâm muốn bọn họ mãi mãi đau xót, khó chịu.
Từ trước tới nay cô luôn yếu thế nhất, sau khi Tưởng Tùy Vân chết, tất cả áy náy đều đeo lên lưng cô, mà những người hại cô lại sống tốt.
Hứa Tình Thâm khoác tay lên cánh tay Tưởng Viễn Chu, cô chư bao giờ hưởng thụ cảm giác ở vị trí trên cao, hiện tại có người nguyện ý nâng cô lên, cô không nghĩ lùi về phía sau.
Từ trong cửa hàng đi ra Hứa Tình Thâm leo lên xe Tưởng Viễn Chu.
Hai người ngồi sau xe, xe từ từ đi về phía trước, nhanh chóng đến nơi tổ chức yến hội.
ở ngoài cửa, Tưởng Viễn Chu theo lễ nghĩ cúi người viết tên, Hứa Tình Thâm nhìn danh sách phía trước, thấy có Mục Thành Quân và Lăng Thì Ngâm ký tên.
Tưởng Viễn Chu đứng thẳng, đưa bút cho cô, “Ghi đi, Tưởng thiếu phu nhân.”
Trái tim cô đập nhanh và loạn nhịp, nhìn thấy có không ít người vây quanh đều nhìn bọn họ mỉm cười, Hứa Tình Thâm cầm bút ký tên ngay cạnh tên Tưởng Viễn Chu ba chữ Hứa Tình Thâm.
Cô đặt bút lên bàn, Tưởng Viễn Chu nhìn, khóe môi nhếch lên, bỗn nhiên anh cầm bút trước tên cô viết thêm một chữ Tưởng.
Tưởng Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm ở trong lòng đọc hai lần, cảm giác vậy mà dễ nghe như thế.
Mục Thành Quân và Lăng Thì Ngâm đến trước bọn họ, nhà họ Mục ở trong lễ hội từ đầu dến cuối vẫn được người người tôn kính/
Hứa Tình Thâm ôm cánh tay Tưởng Viễn Chu đi vào trong, xa xa nghe được tiếng khen ngợi truyền vào lỗ tai, “Mục tiên sinh và Mục thiếu phu nhân đúng là một đôi trời đất tạo nên.”
“Đúng thế, Mục tiên sinh thanh niên tài tuấn, thiếu phu nhân mỹ lệ đoan trang, đúng là nhân duyên tốt đẹp khó có được.”
Lăng Thì Ngâm hưởng thụ tất cả, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sắc mặt xấu hổi, “Các vị trưởng bối quá khen.”
Lại có người hô, “Tưởng tiên sinh tới.”
Hứa Tình Thâm nhìn không ít người đi tới, đây là chỗ tốt của người có quyền cao chức trọng đi? Đi đến chỗ nào cũng như chúng tinh sủng nguyệt, sao vây quanh trăng.
Tưởng Viễn Chu có chút phiền chán, nhanh chóng che giấu đi.
Có người chào hỏi Mục Thành Quân, “Xin lỗi không tiếp đãi được.”
Lăng Thì Ngâm xoay người thấy được Hứa Tình Thâm.
Người phụ nữ này đâm một kim vào lòng cô ta, chui vào trong thịt khó mà lấy ra.
Lăng Thì Ngâm hận không thể giẫm cô xuống dất, giẫm trong bùn, làm cho Hứa Tình Thâm mãi mãi không ngẩng được đầu, bởi vì cô không xứng!
Đúng là hiện tại cô mặc quần áo hoa lệ, đeo trang sức trân quý, mấu chốt là vị trí của Hứa Tình Thâm là thứ từ trước tới nay Lăng Thì Ngâm vẫn luôn muốn có được. Điều này đối với Lăng Thì Ngâm mà nói không thể nghi ngời là châm chọc lớn nhất.
Hai chân cô như bị ghim tại chỗ.
Mục Thành Quân nhìn qua, khóe môi nhếch lên, “Đi, chúng ta qua chào hỏi.”
Lăng Thì Ngâm đứng tại chỗ không nhúc nghích, Mục Thành QUân thấy vậy nắm lấy tay cô ta.
Tưởng Viễn Chu chào hỏi mấy người trưởng bối quen biết, trong đám người này nam có nữ có, không người đàn ông phục nữ nào không thích chưng diện, Hứa Tình Thâm bị người ta chăm chú nhìn, trong những ánh mắt đó phần lớn là kinh diễm.
“Xin hỏi vị này là…”
Vợ chồng Mục Thành Quân đi tới, Lăng Thì Ngâm nghe được Tưởng Viễn Chu không chút do dự nói, “Lfa thiếu phu nhân của tôi, Hứa Tình Thâm.”
Yết hầu cô ta như bị níu chặt, Lăng Thì Ngâm nắm chặt túi, cô ta đã từng ra ngoài của Tưởng Vienx Chu, cũng từng có người hỏi qua Lăng Thì Ngâm nhưng chưa bao giờ đợi được một tiếng Tưởng thiếu phu nhân.
“Tưởng tiên sinh, xin chào.”
Tưởng Viễn Chu nhìn vào mắt Mục Thành Quân, “Xin chào, Mục tiên sinh.”
Phía trước có người lùi ra, Lăng Thì Ngâm đi theo Mục Thành Quân, Lăng Thì Ngâm du fđi giày cao gót,nhưng dáng người nhỏ nhắn đứng trước mặt Hứa Tình Thâm vẫn thấp hơn một khoảng.
Hứa Tình Thâm trang điểm, lại có dáng người như vậy, gương mặt như vậy, phong thái tự nhiên không người nào so được, nếu so với Hứa Tình Thâm thì Lăng Thì Ngâm hoàn toàn không có ưu thế, dáng người khô quắt như đứa trẻ chưa phát dục, ngay cả trang điểm cũng thể hiện sự non nớt.
Hứa Tình Thâm mỉm cười, vươn tay, “Đã lâu không gặp Lăng tiểu thư, à, không đúng, Mục thiếu phu nhân.”
Lăng Thì Ngâm cắn chặt răng, nhìn Hứa Tình Thâm vươn tay, cô ta cười lạnh, “Cô cũng vậy, đã lâu không gặp đã thăng cấp thành Tưởng thiếu phu nhân rồi.”
Hứa Tình Thâm đi qua, đối diện có chỗ trống, cô cứ tự nhiên ngồi xuống.
Bỗng thình lình chen vào một người, nhưng người kia thấy Hứa Tình Thâm xong sắc mặt có chút không đúng, nhưng cuối cũng vẫn mềm giọng, “Tưởng thiếu phu nhân.”
Hứa Tình Thâm nhếch môi, “Nhìn cái gì thế Nhẫn kim cương sao?”
Lăng Thì Ngâm nắm chặt tay, đặt tay lên chân mình, “CHị Hứa, hiện tại cô là Tưởng thiếu phu nhân đương nhiên sẽ chướng mắt những trò vui nhỏ của chúng tôi đây.”
Hứa Tình Thâm nhìn qua, không chút để ý liếc mắt, “Cô nói cũng đúng.”
Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa hai người này, Lăng Thì Ngâm không muốn biểu hiện quá mức là người gây sự nhưng Hứa Tình Thâm ngồi xuống liền nói lời khiêu khích.
“Không biết chị Hứa và Tưởng tiên sinh khi nào thì kết hôn?”
Hứa Tình Thâm dựa vào ghế sofa, ánh mắt lười biếng nhìn Lăng Thì Ngâm, “Cô không nghe Tưởng Viễn Chu giới thiệu tôi như thế nào sao?”
“Ừ, nói là Tưởng thiếu phu nhân, không biết danh này có thật hay không đây?”
“Vậy cô đi hỏi Tưởng Viễn Chu đi.”
Hứa Tình Thâm nói những lời làm cho Lăng Thì Ngâm tối mặt, cổ họng cô ta động mấy cái, “Anh trai tôi chết trong tay Phó Kình Sênh, lúc đó cô là vợ của hắn ta, chuyện này có quan hệ với cô đúng không?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Không, chẳng liên quan gì tới tôi cả.”
“Ai mà tin đây?”
“Tin hay không là chuyện của cô.”