Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 228: Chương 228: chương 200 -3: Tiếp




Giữa hai người nằng nặc mùi thuốc súng, chung quy Lăng Thì Ngâm không làm được, hiện tại Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm đi khắp nơi mà Lăng Thì Ngâm cô ta lâu như vậy, đúng là chuyện cười

Chỉ cần một ngày Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ở cùng một chỗ cô ta là chuyện đáng buồn cười nhất Đông thành.

Lăng Thì Ngâm đứng dậy đi ra nhưng nhiều người nhìn như vậy nếu cô ta cứ thế mà rời đi giống như chạy mất dép thì có gì khác?

Hai tay Hứa Tình Thâm nắm chặt, ngón tay gõ lên mu bàn tay kia hai lần, “Lăng Thì Ngâm, có chuyện tôi nhất định phải nói cho cô.”

“Chuyện gì?”

“Duệ Duệ là con trai ruột của tôi, nói vậy cô đã biết.”

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm lạnh xuống, “Vậy thì như thế nào, cô xem Duệ Duệ biết cô sao? Còn mang theo một đứa trẻ không rõ lai lịch sống hơn một năm. Hứa Tình Thâm hiện tại trong lòng cô là tư vị gì đây?”

“Tôi thì có tư vị gì?”Hứa Tình Thâm khinh thường cười thành tiếng, “Tôi cảm thấy cực kì vui vẻ, hạnh phúc không gì sánh bằng, Duệ Duệ và Lâm Lâm đều là con tôi, lúc trước tôi mang long phượng thai, hiện tại thì tốt rồi, hai đứa bé đều ở bên cạnh tôi, tôi cực kì thỏa mãn.”

“Cô nói cái gì?” Lăng Thì Ngâm khó tin nói thành tiếng, “Đây là chuyện không có khả năng.”

“Mục thiếu phu nhân, cô không mang thai thì làm sao biết là không thể?”

Thần sắc Lăng Thì Ngâm kích động, “Cô không cần kích thích tôi, loại chuyện này không liên quan gì tới tôi, đó là chuyện của cô và Tưởng Viễn Chu, dù hai đứa bé đều là của cô thì như thế nào? Tôi chúc phúc cho các người là được.”

Hứa Tình Thâm gật đầu, bày tỏ tiếp nhận lời chúc phúc, “Tôi cũng vậy, tôi cũng chúc Mục thiếu phu nhân và tiên sinh sớm sinh quý tử.”

Chiếc cằm Lăng Thì Ngâm run rẩy, miễn cưỡng nở nụ cười.

Mấy người bên cạnh đều muốn nói giúp cho Lăng Thì Ngâm nhưng Hứa Tình Thâm theo trên đầu danh hiệu Tưởng thiếu phu nhân nên ai cũng không dám đắc tội, cô ngồi tại chỗ giống như không có ý định rời đi, mà Lăng Thì Ngâm cũng không chịu đứng dậy, hai bên chỉ có thể giữ tư thế giằng co.

Hứa Tình Thâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Thì Ngâm, không chút e dè, nếu người đàn ông ngồi đối diện có phải sẽ không giữ vững được nữa hay không?

Lăng Thì Ngâm nhìn vào đôi mắt Hứa Tình Thâm, nghĩ cô ta và Vạn Dục Ninh đều có chỗ hơn người, phía sau có bối cảnh gia đình khổng lồ, nhưng vì sao bọn họ đều thua Hứa Tình Thâm?

Thật ra cũng không quá khó hiểu, Tưởng Viễn Chu luôn đặt sự chú ý lên người Hứa Tình Thâm là bởi vì thân thể của cô hay là gương mặt của cô?

Đó cũng là điều làm cho Lăng Thì Ngâm cảm thấy khinh thường nhất, lấy sắc đẹp hầu hạ người khác, nhờ sắc đẹp mà níu kéo tình yêu, “Hứa Tình Thâm, Tưởng tiên sinh có dạy cô lễ nghĩ ở trên yến hội sao:

Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Cái này còn cần phải học sao?”

“Tất nhiên.” Lăng Thì Ngâm nhìn mấy người bên cạnh, “Không tin cô hỏi bọn họ mà xem, mấy người bọn họ… ai không học lớp lễ nghi?”

Hứa Tình Thâm đặt túi lên bàn trà, thân thể hơi nghiêng nghiêng phía trước, trong mắt lộ ra sự hứng thú: “Nghe không sai, hai năm trước Mục thiếu phu nhân ở tiểu lâu đêm đó có phải cũng đã học xong lớp lễ nghi hay không?”

Đột nhiên Lăng Thì Ngâm cả kinh giống như rơi vào hố băng, cả người như bị một chậu nước đá dội từ đầu đến chân.

Môi cô ta run run, chỉ là ngại có người ngoài ở đây sộ bị người ta nhìn ra manh mối, cô ta miễn cưỡng nuốt nước miếng, “Đúng là buồn cười/”

Hứa Tình Thâm cười, một tay chống mặt, “Tôi cũng thấy đúng là chuyện cười, đó là chuyện đáng buồn cười nhất tôi từng nghe.”

Lăng Thì Ngâm xoay tầm mắt, sau đó đứng lên, “Không biết Thành Quân đi đâu, tôi đi xem một chút.”

“Được, nhanh đi tìm xem.” Người bạn bên cạnh cũng đứng dậy.

Hứa Tình Thâm nhìn đám người tản đi, đúng là không thú vị.

Lăng Thì Ngâm tìm Mục Thành Quân khắp nơi, ở chỗ rẽ cầu thang gặp được Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông bước nhanh tới suýt chút nữa thì đụng phải cô ta, Lăng Thì Ngâm lùi phía sau, đưa mắt nhìn anh.

Tưởng Viễn Chu nhéo mắt, Lăng Thì Ngâm thả bàn tay đang nắm nhẹ hai bên người. “Viễn Chu.”

Người đàn ông nhìn chằm chằ m cô ta, trong mắt không một chút gợn sóng, biểu hiện sự chán ghét, Lăng Thì Ngâm rời mắt, “Viễn Chu, chuyện dì nhỏ năm đó em không biết chút nào, ba mẹ em cũng hoàn toàn không biết, hiện tại anh trai em đã chết, anh có thể buông tha cho nhà họ Lăng không?”

“Cô cảm thấy có thể sao?”

“Nhà họ Lăng cũng chưa làm gì, anh không thể liên lụy người vô tội vào chứ?”

“Cô nói cô là người vô tội?”

Lăng Thì Ngâm cảm thấy đôi mắt người đàn ông tối lại, giống như muốn nhìn thấu cô ta, “Em không biết anh trai em vì em làm nhiều chuyện như vậy, nếu em biết từ sớm nhất định sẽ ngăn anh ấy lại…”

“Đủ rồi, Lăng Thì Ngâm, tôi khinh thường dùng lời khó nghe nói với cô, có một số việc cô không cần giải thích với tôi. Lăng Thì Ngâm cô là dạng người gì trong lòng tôi đều rõ.”

Lời này rơi vào trong lỗ tai Lăng Thì Ngâm như cây châm đâm vào lòng cô ta, đau đớn vô cùng.

“Vậy anh nói em là người như thế nào??”

“Đi vào tiểu lâu buối tối đó không ai ép cô, là cô tự mình đi vào.”

Sắc mặt Lăng Thì Ngâm tái nhợt như tờ giấy, Tưởng Viễn Chu cười lạnh, “Cho nên sau này đừng khinh thường bất cứ ai bởi vì theo tôi ai cũng sạch sẽ hơn cô.”

Lăng Thì Ngâm nắm chặt nắm đấm, chuyện đã quá từ lâu, cô ta cũng đã buông đi nhưng sao cứ không cam lòng như thế này?

“Nhưng mà Viễn Chu, anh không thể phủ nhận em đi theo anh hơn một năm, em thật lòng với anh, đối tốt với Duệ Duệ, cũng đối tốt với nhà họ Tưởng.”

Hứa Tình Thâm buồn chán muốn chết, đi gần mấy bước, chợt nghe thấy Tưởng Viễn Chu và Lăng Thì Ngâm đối mặt nhau, hai người đang nói gì đó, Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm, sắc mặt lạnh lùng.

Cô lùi về sau mấy bước, sau đó tìm kiếm ai đó.

Các đó không xa Mục Thành Quân đang nói chuyện với ai đó, Hứa Tình Thâm bước tới, “Ngại qúa Mục tiên sinh.”

Mục Thành Quân nhìn cô, “Tưởng thiếu phu nhân, có chuyện gì?”

Hứa Tình Thâm nhìn người bên cạnh Mục Thành Quân, người nọ ngầm hiểu, gật đầu với Mục Thành Quân, “Mục tiên sinh, xin lỗi không tiếp tục được.”

“Được, mời.”

Đợi người nọ bước đi Hứa Tình Thâm sốt ruột hỏi, “Mục tiên sinh, xin hỏi Mục thiếu phu nhân ở đâu?”

Người đàn ông cảm thấy kì quái, “Cô muốn tìm cô ấy?”

“Tôi tìm tiên sinh nhà tôi, nhưng tôi tìm đã lâu nhưng không tìm thấy bóng dáng của anh ấy.”

Mục Thành Quân vừa nghe khóe môi cười lạnh, “Cô tìm tiên sinh nhà cô thì liên quan gì đến thiếu phu nhân nhà tôi?”

“Trong người tôi cảm thấy lo lắng, anh cũng biết quan hệ trước kia của bọn họ…”

Gương mặt Mục Thành QUân không cui, “Tưởng thiếu phu nhân, tôi cực kì tin tưởng thiếu phu nhân nhà tôi, mong cô một vừa hai phải.”

“Vậy… đúng là ngại quá, tôi đi tìm tiếp.”

Hứa Tình Thâm nói xong xoay người rời đi.

Mục Thành Quân nhìn xung quanh, không thấy Lăng Thì Ngâm đâu, anh ta bước chân về phía trước, Lăng Thì Ngâ, và Tưởng Viễn Chu đứng chỗ không dễ thấy, Hứa Tình Thâm và Mục Thành Quân đi nhanh qua đại sảnh, đi tới cầu thàng.

Cô bước nhanh đi theo, vừa bước vào một nơi rộng lớn, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Lăng Thì Ngâm đang kéo ông tay áo Tưởng Viễn Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.