Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 229: Chương 229: Làm cho cô không chịu nổi




Dù sao Mục Thành Quân cũng là người sĩ diện, tuy anh ta không nghe thấy Lăng Thì Ngâm và Tưởng Viễn Chu đang nói gì, nhưng hai người rõ ràng có vướng mắc. Anh ta để tay hai bên người, nắm chặt lại, Hứa Tình Thâm ở sau lưng anh ta nhìn chằm chằm.

Cô không do dự và bước chân qua đó.

Hứa Tình Thâm đi qua người Mục Thành Quân, tiếng giày cao gót lanh lảnh có lực chạm vào mặt đất, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu liền thấy được cô/

Hứa Tình Thâm đến bên cạnh anh, ánh mắt không tốt nhìn Lăng Thì Ngâm.

Lăng Thì Ngâm đến bên cạnh Mục Thành Quân, “Lão công.”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ta, Hứa Tình Thâm nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, “Mục thiếu phu nhân, tôi hy vọng cô biết hai chữ tị hiềm viết như thế nào, tuy chỗ này không có nhiều người đi qua nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ khúc mắt cô và Viễn Chu, cho nên tôi hy vọng cô…”

Lăng Thì Ngâm thấy sắc mặt Mục Thành Quân ngày càng khó coi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta khẽ biến, vội vàng mở miệng, “Hứa Tình Thâm, cô đừng nói hươu nói vượn, tôi và Tưởng tiên sinh căn bản không nói gì…”

“Không nói gì? Không nói gì hay các người đang do dự?”

Hai tay Lăng Thì Ngâm ôm lấy cánh tay Mục Thành Quân, “Lão công, không phải như cô ta nói, cô ta…”

“Ừ.” Âm thanh của Mục Thành Quân cực kì lạnh nhạt, không nặng không nhẹ, ngắt lời Lăng Thì Ngâm, “Phía ngoài có không ít trưởng bối, chúng ta đi kính rượu đi.”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm như hổ rình mooic, giống như cô ta làm chuyện gì không đúng.

Mục Thành Quân mang theo Lăng Thì Ngâm rời đi, Tưởng Viễn Chu cầm tay Hứa Tình Thâm, “Người là em đưa tới sao?”

“Chuyện liên quan gì tới em.”

Tưởng Viễn Chu cười nhẹ, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn cô, “Các em nói gì?”

“Nhắc tới chuyện trước kia một chút, cô ta nói dì nhỏ chết không liên quan gì với nhà họ Lăng, bảo anh giơ cao đánh khẽ.”

“Anh tin sao?”&“Mặc kệ anh có tin hay không đều không cần co ota nói.”

Cách đó không xa Mục Thành Quân đi nhanh về phía trước, vóc dáng Lăng Thì Ngâm nhỏ nhắn, bước chân không dài, đi được mấy bước liền không đuổi kịp được anh at, chỉ có thể kéo cánh tay Mục Thành Quân chạy chậm lại, “Lão công, lão ông, anh đợi em.

Mục Thành Quân đột nhiên ngừng bước chân, trong mắt lộ ra sự ngoan đọc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Thì Ngâm, “Các người nói cái gì?”

“Thật sự không nói gì?”

Mục Thành QUân gạt tay cô ta ra, Lăng Thì Ngâm vội vàng nói, “ Đúng lúc gặp được Tưởng Viễn Chu, em nói với anh ta hai năm trước dì nhỏ chết không liên quan gì đến anh trai em, không thể chỉ dựa vào lời của Phó Kình Sênh liền tin, em nói dù có liên quan tới anh trai em thì ba mẹ em cũng không hề biết chuyenjem hy vọng anh ta có thể…”

“Hy vọng anh ta có thể như thế nào Mở một con đường? Hạ thủ lưu tình? Cô cảm thấy Tưởng Viễn Chu sẽ tin mấy lời này sao?”

“Em không muốn Tưởng Viễn Chu xem nhà họ Lăng là cái đinh trong mắt.”

Sắc mặt Mục Thành Quân âm u vô cùng, “Cùng một lúc, cô nói chuyện với Tưởng Viễn Chu, đối phó với Hứa Tình Thâm, về phương diện khác lại không muốn Tưởng Viễn Chu xem nhà họ Lăng là địch, Lăng Thì Ngâm, cô đừng muốn ở sau lưng đối phó với người ta, Tưởng iễn Chu sẽ xem nhà họ Lăng là địch, cô xem những chuyện gần đây anh ta làm có thể thấy cho nên có muốn làm cái gì có thể quang minh chính đại đi làm, nếu cô muốn mượn cơ hội này để gần gũi với anh ta…”

Lăng Thì Ngâm vừa nghe sắc mặt trắng bệch, “Thành Quân, anh ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm, không có chuyện như vậy.”

“Không có là tốt nhất.” Mục Thành Quân lạnh lùng mở miệng, sau đó nhấc chân rời đi.

Lúc tham gia tiệc tối, Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, sườn xám cực kì căng không thể thở.

Tưởng Viễn Chu nhìn ngực cô, “Nên chuẩn bị cho em chiếc áo choàng.”

“Em không lạnh.”

“Anh sợ ngực em lạnh.”

Hứa Tình Thâm đá chân Tưởng Viễn Chu/

Người đàn ông kề sát cô, “Đợi đến lúc kết thúc còn có tiệc rượu, anh khiêu vũ cùng em.”

“Em không biết.”

“Không sao, anh dạy em.”

Hứa Tình Thâm nhẹ giọng, “Đây không phải là lễ trăm ngày sao? Làm sao lại nhiều thứ như vậy?”

“Còn không phải vì náo nhiệt muốn phô trương sao?” Tưởng Viễn Chu nói xong kéo cánh tay Hứa Tình Thâm “Qua thời gian nữa anh làm cho Lâm Lâm và Duệ Duệ một cái.”

“Không phải là trăm yến, cũng không phải một tuổi, làm cái gì?”

“Vậy thì hai tuổi, anh muốn làm.”

Hứa Tình Thâm không lay chuyển được anh, người phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, món ăn kiểu Trung quốc cực kì được xem trọng, mỗi món ăn đều có tên đồ ăn riêng, hai chiếc ghế đối diện bị kéo ra, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, thấy được Mục Thành Quân và Lăng Thì Ngâm.

Mục Thành Quân chào hỏi, “Ngại quá, đã tới chậm.”

Tưởng Viễn Chu nhếch môi, người phục vụ bắt đầu hỏi bọn họ uống rượu gì, lúc hỏi Tưởng Viễn Chu, người đàn ông có chút do dự, “Nước trà là được rồi.”

“Nước trà?” Người phục vụ lặp lại câu hỏi.

Người bên cạnh Tưởng Viễn Chu trả lời, “Mọi người đều biết hai năm nay Tưởng tiên sinh không uống rượu, đổi đồ uống đi.”

“Tưởng tiên sinh, đêm nay Tưởng thiếu phu nhân ở bên cạnh, ngài còn có thể say mà làm loạn sao? Ngoại lệ uống một chút đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy…”

Lăng Thì Ngaam nghe được mấy chữ rượu say làm loạn khóe miệng nhếch lên hướng về phía Hứa Tình Thâm, đây vẫn là cây gai trong lòng bọn họ chẳng? Cứ nghĩ đến việc Tưởng Viễn Chu biết Lăng Thì Ngâm đến tiểu Lâu đêm đó, nhưng vậy thì như thế nào?

Ít nhất anh ấy không biết anh và Lăng Thì Ngâm không xảy ra chuyện gì nhưng mọi người vẫn tưởng.

Tưởng Viễn Chu cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, “Không được, đã lâu không uống, cũng không nghĩ uống.”

Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm chén rượu của Tưởng Viễn Chu, nhìn người phục vụ đã cầm bình trà tới, rót cho anh một chén trà. Trong lòng cô ta khuây khỏa đồng thời vô cùng chua xót, sau đêm đó Tưởng Viễn Chu vẫn phòng bị cho đến nay, dù cho trường hợp nào cũng không uống rượu, là phòng cô ta sao?

Không, nhất định là không phải vậy.

Nhưng không thể nghi ngờ đó là chuyện làm cho Lăng Thì Ngâm không chịu nổi nhất. Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu cầm lấy chén trà, trong mắt đều là ý cười nói, “Anh đó, cái này người ta gọi là phòng rượu là phòng tiểu nhân.”

“Uống rượu xong sẽ gặp nhiều tiểu nhân.”

Hai người nói chuyện, Lăng Thì Ngâm cảm thấy lời nói của bọn họ như thanh đao cắt sâu vào lòng cô ta.

“Tưởng tiên sinh, lát nữa tiệc tối qua đi, đánh một ván bài đi? Vừa lúc có một số việc muốn thương lượng với ngàu, Mục tiên sinh có đi cùng không?”

Mục Thành Quân cầm chén rượu lên, “Tôi thì không thành vấn đề.”

Tưởng Viễn Chu dựa lưng vào phía sau ghế dựa, “Đánh bài sao?”

“Đúng thế, đã lâu không tụ hội rồi.”

Hứa Tình Thâm không dấu vết đặt tay lên đùi Tưởng Viễn Chu, “Không có việc gì, em đi với anh một lúc.”

Người đàn ông nhếch môi nói, “Được.”

Bữa cơm trôi qua không bao lâu mọi người đều quen yến hội như vậy, lại nói đây là yến hội trăm ngày, uống rượu cũng không thể thỏa mãn, Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu vào phòng ghế lô tầng 3, bên trong có bàn đánh bài, cô ngồi bên cạnh người đàn ông.

Lăng Thì Ngâm vẫn chưa tới, cô ta còn phải đi xã giao.

Chừng nửa giờ sau có người gõ cửa, người nọ bước tới, “Tưởng thiếu phu nhân, nghe nói ngài là bác sĩ sao?”

“Ừ, có chuyện gì không?”

“Ngại quá, vừa rồi ở tiệc rượu có đứa bé ăn hải sản, không biết như thế nào cứ nôn ra, ngài có thể qua xem được không?”

Hứa Tình Thâm thả túi xuống, đứng dậy đặt một tay lên vai Tưởng Viễn Chu, “Em qua xem một chút.”

“Được, đi nhanh về nhanh.”

Hứa Tình Thâm được người nọ dẫn đi, nhanh chóng tìm được đứa bé bị non, đó là bé trai chừng 6,7 tuổi, nôn rất lợi hại, cha đứa bé mặt đầy lo lắng, ôm đứa bé vào trong ngực.

“Anh không được ôm như vậy, nhỡ may đứa bé hít thở không được thì phiền toái lớn.” Hứa Tình Thâm đón lấy đứa bé làm kiểm tra sơ qua cho bé.

Cô nhìn trước mắt, “Xe cứu thương sẽ tới ngay lập tức, tình huống này chỉ có thể nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nhưng mà anh yên tâm, sẽ không có gì đáng lo.”

“Thật sao?” Cha mẹ đứa bé nghe thấy vậy cũng thả lỏng hơn.

“Không có việc gì.” Hứa Tình Thâm trấn an cảm xúc bọn họ, không bao lâu xe cứu thương quả nhiên tới.

Hứa Tình Thâm đi theo bọn họ ra ngoài, nhìn thấy đứa bé được đưa lên xe mới trở lại trong khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.