Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 230: Chương 230: chương 201 -2: Tiếp




Đi vào cửa, cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc, có lẽ là tiệc rượu mà Tưởng Viễn Chu đã nói.

Lăng Thì Ngâm và mấy người quen thuộc đứng chung một chỗ, trên tay đeo vòng hoa, nhìn thấy người phục vụ bưng một cái khay đi qua, cô ta nhanh chóng ngoắc tay ý bảo đối phương đi qua.

Lăng Thì Ngâm nhìn hoa buộc tay tỏng mâm, trong đó có một đóa cực kì tinh xoa,r so với đóa hoa khác thì lớn hơn nhiều. Đôi mắt của Lăng Thì Ngâm lóe sáng, cô ta nhìn ra xa, chỉ chỉ về Hứa Tình Thâm, “Nhìn thấy người mặc sườn xám kia khong, anh qua đó buộc thay cô ấy đóa hoa này.”

“Cái này… này hình như không ổn, đóa hoa buộc tay là tự mình chọn.”

“Cái này có gì mà không ổn?” Lăng Thì Ngâm cười nhẹ, “Cô ấy là bạn của tôi, chính là cô ấy ngại mà thôi.”

“Vậy được rồi.”

“Cô ấy có hỏi thì nói đóa hoa đeo tay đều giống nhau.”

“Được.”

Hứa Tình Thâm nhìn tiệc rượu trước mắt, lại nhìn trai gái trong phòng đang ôm nhau nhảy, một người phục vụ tới trước mặt cô, “Ngài khỏe, tôi đeo hoa vào cổ tay cho ngài.”

“Hoa đeo tay gì?”

“Như vậy muốn bày tỏ ngài muốn tham gia.” Người phục vụ cầm một đóa hoam “Tất cả mọi người đều đeo, mời.”

Người phục vụ để cái khay lên cao, Hứa Tình Thâm mơ hồ giơ cánh tay lên, đối phương vuộc chặt đóa hoa giúp cô, “Chúc ngài chơi vui vẻ.”

Hứa Tình Thâm hầu như chưa bao giờ tham gia mấy trường hợp như vậy, lại cảm thấy có chút mới mẻ, cô đi vào trong đám người, tầm mắt nhìn về phía trước, thấy được Lăng Thì Ngâm đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt Lăng Thì Ngâm nhìn chằm chằm vào cổ tay cô, sau đó phất tay với Hứa Tình Thâm.

Cô ta nở nụ cười, Hứa Tình Thâm thấy cô tay cô ta cũng đeo dây hoa chỉ là khác với của cô.

Giữa sân nhảy bỗng nhiên im lại, một ca khúc kết thúc, Hứa Tình Thâm cho rằng đã kết thúc, xoay người rời đi. Bỗng nhiên bả vai và eo bị người ta ôm lấy, cả người Hứa Tình Thâm lao về phía trước, xông vào sàn nhảy, đợi đến lúc cô đứng vững thì cô đã bị một đám đàn ông vây quanh.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu bật sáng, Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh, thấy mọi người xoay cổ tay, giống như sắp có trò chơi kịch liệt.

Hứa Tình Thâm muốn rời đi, lại bị người đàn ông trước mặt ngăn lại, “Tiểu thư nhà ai? Làm sao trước nay chưa từng thấy?”

“Đúng thế, bộ dáng xinh đẹp như vậy sao trước nay chưa từng thấy qua.”

Mấy người đàn ông đều vây quanh, “Không biết nhiều người chúng tôi ở đây, cô thích vị nào?”

Hứa Tình Thâm cảm thấy không hiểu gì, “Các người nhầm rồi.”

“Ôi, lạt mềm buộc chặt sao?” Người đàn ông cầm đầu từng bước ép sát, “Tất cả mọi người đều biết quy củ, cô cũng đừng có tránh.”

“Quy củ gì?”

Đối phương nắm chặt tay Hứa Tình Thâm, nâng cánh tay cô lên, ngón tay chỉ vào đóa hoa nơi cổ ty cô, “Cái này đại biểu tìm bạn tình, cô đã đeo làm sao không hiểu?”

Hứa Tình Thâm nhìn cổ tay mình, cô thật sự không hiểu mấy cái này.

“Đây là phục vụ đeo cho tôi.”

“Lừa ai vậy?” Người đàn ông cao giọng, “Có phải thấy mấy anh trai đều tới nên cảm thấy có chút mặt mũi rồi không? Định chơi với chúng tôi có phải không?” Hứa Tình Thâm muốn rút tay về nhưng ngặt nỗi không đủ sức, người đàn ông nhìn cô, “Cô nói cô là tiểu thư nhà ai, chẳng lẽ là người ngoài trà trộn vào? Đi câu rùa vàng sao?”

“Tôi không tìm bạn tình, tôi đã kết hôn, tiên sinh nhà tôi là Tưởng Viễn Chu.”

“Tưởng thiếu phu nhân?” Người nọ cười càng lớn, “Tưởng thiếu phu nhân đeo hoa tay tìm bạn tình? Là bất mãn với Tưởng tiên sinh sao, khà khà khó trách…”

Hai tay Lăng Thì Ngâm ôm ngực, cười sung sướng, cô tay đẩy tay người bạn bên cạnh, người nọ nhanh chóng nói, “ Cô gái xinh xắn cạnh anh là Tưởng thiếu phu nhân đấy.”

“Cho dù là Tưởng thiếu phu nhân thì như thế nào? Đã đeo hoa tay hiện tại có người đến cô ta không thể không muốn.”

Bên cạnh có người giữ chặt tay người đàn ông, “Cậu uống nhiều rồi, thôi bỏ đi, vốn chỉ là trò chơi, chơi đùa mà thôi…”

“Ừ, chỉ là chơi đùa.” Người đàn ông nắm chặt tay Hứa Tình Thâm kéo cô đến trước mặt mình, “Cô xem tôi có tốt không? Thỏa mãn sao?”

Hứa Tình Thâm dùng sức vùng vẫy, đè giọng nói, “Anh đừng để cho mọi người cảm thấy khó xử, buông tay.”

“Tôi không buông thì như thế nào?”

Lăng Thì Ngâm nhìn trò hay, cổ tay Hứa Tình Thâm bị nắm không thể động, không những vậy người xung quanh đến xem không ít.

Lăng Thì Ngâm nhếch môi cười, Hứa Tình Thâm chưa bao giờ đến tiệc rượu cho nên cô không biết đóa hoa đeo cổ tay cũng chia làm hai loại thì làm sao có thể làm Tưởng thiếu phu nhân?”

“Buông ra.”

Trong đám người có người muốn giải vây. “Tiểu tử cậu uống nhiều rượu rồi, nhanh buông tay.”

“Đúng vậy, Tưởng thiếu tới.”

Nhưng người đàn ông mơ mơ màng màng cũng không nghe lời, bị người bên ngoài vây quanh nói như vậy nhưng càng không chịu buông Hứa Tình Thâm ra.

Hai người vướng mắc ở sàn nhảy, Hứa Tình Thâm tránh không được không chút nghĩ ngợi nhấc chân phải lên, đi giày cao gót hung hăng giẫm lên bàn chân người đàn ông, đối phương hét lên, Hứa Tình Thâm nâng chân đạp xương đùi người đàn ông một cái.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, ôm lấy chân, một tay chỉ vào Hứa Tình Thâm, “Xem tôi giết chết cô không.”

Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, trong đám người có người hét lên, “Ai dám giết cô ấy?”

Tay người đàn ông xoa đùi, anh ta xoay người nhìn lại, chỉ chưa thấy người đến là ai đã bị đối phương một cước đạp ngã xuống đất. Người đàn ông ngã ngồi xuống, Tưởng Viễn Chu bước tới, đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, nâng cổ tay tháo xuống đóa hoa.

“Làm sao lại chọn đóa này?”

Hứa Tình Thâm trấn định lại, “Người phục vụ đeo cho em, em không biết nó có ý gì.”

Tưởng Viễn Chu cầm đóa hoa trong tay, tầm mắt nhìn xung quanh, “Phục vụ nào? Ra đây cho tôi.”

Hứa Tình Thâm xoay người, tìm trong đám người, Lăng Thì Ngâm bối rối, bất quá hiện tại có nhiều người như vậy, lại thêm ánh đèn tối, người phục vụ đều mặc đồng phục, Hứa Tình Thâm sẽ không nhận ra.

Cô lắc đầu, “Không nhớ rõ mặt.”

Tưởng Viễn Chu quẳng đóa hoa xuống đất, chân phải giẫm lên sau đó nghiền nát.

Người đàn ông nằm trên mặt đất không dám động, cánh tay Tưởng Viễn Chu ôm eo Hứa Tình Thâm hỏi người kia, “Mày muốn giết chết ai?”

Người nọ tỉnh táo lại nhưng vẫn không chịu thua, “Là cô ta đeo hoa như vậy.”

Tưởng Viễn Chu tiến lên đạp mộ cước trước ngực đối phương. Lực đạo mạnh vô cùng, giống như đá nát xương ngực đối phương, Hứa Tình Thâm nhanh chóng giữ chặt cánh tay anh, “Thôi, thôi bỏ đi.”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ người đàn ông, “Mặc kệ có đeo hoa cổ tay hay không, cô ấy là Tưởng thiếu phu nhân. Nói cách khác, Tưởng thiếu phu nhân mang nhầm hoa tay mà thôi, mày phải nhìn cho rõ mặt của Tưởng thiếu phu nhân, hiểu chưa?”

Người đàn ông dùng tay che ngực, sau đó vẫn không nói ra lời.

Tưởng Viễn Chu nằm chặt tay Hứa Tình Thâm, bước nhanh ra khỏi đám người. Hứa Tình Thâm đi giày cao gót, đưa mắt nhìn cách đó không xa, Lăng Thì Ngâm đứng chỗ đó đã không thấy bóng dáng, xem ra cô ta đã sớm bị dọa bỏ chạy.

ừ, Hứa Tình Thâm cô chưa bao giờ ra ngoài xã hội thượng lưu không hiểu quy củ bên trong, hôm nay bị người ta hại một lần.

nhưng Hứa Tình Thâm cô… từ nhỏ đã là người có thù tất báo.

Tưởng Viễn Chu giữ chặt tay cô đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm dừng bước, “Viễn Chu, đi đâu?”

Người đàn ông nói, từ từ đi chậm dần, “Chúng ta đi về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.