“Về sớm như vậy?”
Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, “Ừ, quá sớm, chuyện vừa rồi không thể kết thúc như vậy.”
Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Em không sao, anh xem người nọ suýt chút nựa bị em đá gần chết, không phải em vẫn tốt hay sao?”
Cơn giận người đàn ông sót lại còn chưa hết, đôi lông mày nhíu chặt, Hứa Tình Thâm nâng tay vuốt hàng lông mày của anh. “Đừng nhăn nữa, sẽ già nhanh hơn em, em chưa tưởng tượng ra Tưởng tiên sinh lúc già sẽ như thế nào.”
Tưởng Viễn Chu nhếch môi, kéo tay cô xuống, “Nơi này chơi không vui, anh mang em về nhà.”
“Em cảm thấy cực thú vị và náo nhiệt, em còn muốn đi xung quanh xem một chút.”
“Anh đưa em đi.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm cầm cánh tay Tưởng Viễn Chu, hai người đi đi lại lại mấy lần, Hứa Tình Thâm đứng trước đại sảnh, vỗ nhẹ Tưởng Viễn Chu, “Anh đi chơi đi, em cũng tìm người trò chuyện một chút. Sau này những trường hợp như vậy khó tránh khỏi phải tham gia, em phải có bạn cho mình.”
Tưởng Viễn Chu nghe nói vậy tất nhiên vui vẻ, “Anh mang em đi.”
“Không cần.” Hứa Tình Thâm bật cười, “Đám phụ nữ anh đi làm cái gì?”
Hứa Tình Thâm biết anh lo lắng, “Vừa rồi anh đã nói như vậy, còn ai dám chọc em? Còn ai không biết em là Tưởng thiếu phu nhân?”
Ừ, lời này giống như chạm vào trái tim Tưởng Viễn Chu, anh nhìn đồng hồ, “Một tiếng sau anh tới tìm em.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu lên lầu, cô đi đến trước tượng La mã dựa vào.
Chỗ cổ tay có chút đau, Hứa Tình Thâm cúi đầu nhìn, cổ tay có chút đỏ, là vừa nãy bị người đàn ông nắm chặt.
Trong lòng Hứa Tình Thâm hiểu rõ, bày mưu đặt kế cho người phục vụ tám phần là Lăng Thì Ngâm. Cô xoa cổ tay mình, nhìn thấy Lăng Thì Ngâm đang trò chuyện với đám bạn cách đó không xa.
(Dự đoán HTT sẽ xử đẹp LTN ntn đi mn ơi… đoán đúng có quà)\
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Thì Ngâm, dáng người Lăng Thì Ngâm thấp bé, ra ngoài đều phải mang giày cao gót, nhưng không nghĩ cho mọi người biết mình mang giày rất cao, cho nên cô ta chọn lễ phục dài sát đất, làm như vậy có thể che hai chân cô ta.
Hứa Tình Thâm không đi tới, một lúc sau cô thấy Lăng Thì Ngâm qua chỗ khác.
Phụ nữ nhà họ Lăng từ nhỏ đã khéo léo, tướng mạo dịu dàng, chỉ có nhìn đơn thuần thì trong mắt người lớn cô ta ngoan ngoãn hơn Hứa Tình Thâm rất nhiều.
Lăng Thì Ngâm chào hỏi mọi người xong liền qua bên kia.
Hứa Tình Thâm nhìn, chỗ đó đèn tối, cô đừng thửng đi tới phía sau Lăng Thì Ngâm, kéo tà váy cô ta đang kéo trên mặt đất.
Hứa Tình Thâm đi sau lưng Lăng Thì Ngâm, cô ta đang nói chuyện với người trước mặt, hoàn toàn không chú ý tới cô.
Hứa Tình Thâm đi qua nhìn mặt đất trong suốt như pha lê có một kẽ hở, cô tự nhiên đi qu, gót giày vô ý để tà váy Lăng Thì Ngâm dính vào khe hở. Đôi giày cao gót của Hứa Tình Thâm hung hăng giẫm vào khe hở, làn váy bị giẫm cộng thêm lực của Hứa TìnhThâm, không tệ, giày bị cô nhấc lên rồi.
Cô làm như mình vô tình quay đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Thì Ngâm thấy cô đi ra ngoài, cô ta nhìn qua, trong mắt lộ ra sự hèn mọn, “Tôi nói với các cậu, lần sau lễ nghi là phải học cho tốt, nếu không sẽ trở thành trò cười cho người khác.”
“Ừ, buồn cười muốn chết.”
“Xem ra một đóa hoa cũng có nhiều tác dụng.”
Hứa Tình Thâm nghe thế dừng bước, cô xoay người cười với Lăng Thì Ngâm, Lăng Thì Ngâm thấy cô cười hết sức quỷ dị, nhưng không để trong lòng.
Không có Tưởng Viễn Chu, một Hứa Tình Thâm như cô ta thì tính là cái gì?
Không đáng để nhắc tới.
Hứa Tình Thâm nhìn mọi chuyện trước mắt, nhớ lại Tưởng Viễn Chu cũng đến lúc xuống lầu, ánh mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên Tưởng Viễn Chu và Mục Thành Quân đều xuống lầu.
Cô cười nhẹ tiến ddenss, “Có phải đến lúc về nhà rồi không?”
“Không sai biệt lắm.”
Lăng Thì Ngâm nói chuyện với mấy người bên cạnh, “Chồng tôi đến, lần sau gặp mặt rồi nói.”
“Được, Mục thiếu phu nhân hẹn gặp lại.”
Cánh tay Hứa Tình Thâm cho vào cánh tay Tưởng Viễn Chu, thời gian không sai biệt lắm mấy người đàn ông đều xuống lầu, đứng một chỗ nói tạm biệt.
Lăng Thì Ngâm là Mục thiếu phu nhân, tất nhiên cần qua chào hỏi, cô ta nhấc chân nở nụ cười, khóe miệng ngọt ngào gọi, “Lão công…”
Cô ta đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý làn váy bị mắc kẹt trong khe đất, hơn nữa còn cực kì kẹt, Lăng Thì Ngâm nghe tiếng kéo mọt cái, trước ngực chợt lạnh, cả người cô ta ngã xuống đất, Hứa TìnhThâm làm bộ giật mình, “Mục thiếu phu nhân.”
Lăng Thì Ngâm quỳ rạp trên mặt đất, không thể động, váy bị kéo xuống dưới ngực, lót ngực đều muốn rơi ra.
Hiện trường như nổ tung, “A…”
“Trời ạ…”
Lăng Thì Ngâm kêu một tiếng, nhanh chóng kéo váy lên, nhưng váy bị kẹt chặt như vậy, lại thêm cô ta sợ đến mức không còn sức, kéo mấy cái cũng không lên được.
Sắc mặt Mục Thành Quân làm cho người ta sợ hãi, nắm chặt tay, anh ta bước tới, nghe thấy đằng sau có tiếng nghị luận, “Đó không phải là Mục thiếu phu nhân sao?”
“Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
“Vứt hết mặt mũi.”
Hai tay Lăng Thì Ngâm ôm ngực khóc thành tiếng, cái này so với ở trước mặt người khác tát một cái còn bị dọa hơn nhiều. Mục Thành Quân cởi áo khoác choàng lên vai cô ta, tay nắm chặt váy cô ta kéo mạnh một cái, đuôi váy xé rách, Lăng Thì Ngâm lo lắng che ngực.
Mục Thành Quân đỡ cô ta dậy, sắc mặt hai người đều khó coi vô cùng.
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, Hứa Tình Thâm nhìn Lăng Thì Ngâm, “Mục thiếu phu nhân, cô đi giày cao như vậy lần sau coi chừng một chút, tránh bị té ngã.”
Lăng Thì Ngâm mất hết mặt mũi, không thèm cãi lại, Mục Thành Quân kéo tây trang chặt lại, cô ta ôm lấy lễ phục không dám buông tay, hai người nhanh chóng rời đi.
Hứa Tình Thâm nhìn mặt đất, sau đó mỉm cười nhìn Tưởng Viễn Chu, “Chúng ta về nhà đi, mệt mỏi rồi.”
“Được.”
Xe về Hoàng Long Đỉnh, Hứa Tình Thâm đi mấy bước, bả vai chợt lạnh, vùa vào trong phòng liền cởi giày cao gót ra, “Mệt chết, cuối cùng cũng được giải thoát.”
Cô đưa tay muốn bật đèn, Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, anh một tay ấn cô lên tường, Hứa Tình Thâm kêu lạnh, bị Tưởng Viễn Chu hôn trở lại.
Giống như anh cảm thấy chưa đủ, còn kéo váy cô lên, Hứa Tình Thâm cảm thấy phía dưới lạnh vô cùng, ngoại trừ đồ lót cái gì cũng không mặc.
Người đàn ông này đúng là đủ trực tiếp.