“Đừng lộn xộn.”
Hứa Tình Thâm nói ra không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng lời này rơi vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu giống như ở bên tai anh ma sát, sau đó biến mất.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu đặt trước ngực Hứa Tình Thâm, bàn tay chạm vào chỗ hình giọt nước trước ngực, dùng sức xé một cái, trong phòng không bật đèn, cảnh xuân đó anh không thể nhìn thấy.
Nhưng mà có một số hình ảnh tưởng tượng thôi là được rồi. Tưởng Viễn Chu ngừng hôn, gương mặt tuấn tú chôn trước ngực ứa Tình Thâm.
Hô hấp nóng bỏng phun trước ngực cô, hai tay Hứa Tình Thâm đặt trước ngực anh, “Không cần, trong nhà còn nhiều người như vậy.”
“Dưới lầu không bật đèn, xem ra mọi người đều đi ngủ.” Tưởng Viễn Chu nói chuyện có chút mơ hồ, cắn xuống, Hứa Tình Thâm dùng tay nâng mặt người đàn ông, “Không cần như vậy.”
“Em lại cự tuyệt anh?” Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, chống trán lên trán cô, “Hôm nay ở trên tiệc rượu có nhiều người như vậy em đã thừa nhận em là Tưởng thiếu phu nhân, thử hòi có vợ chồng nào mà không hoan ái?”
“Tưởng Viễn Chu, anh càng ngày càng bữa bãi, hoan ái là do anh nói đúng không?”
Tưởng Viễn Chu ghé đầu cạnh lỗ tai Hứa Tình Thâm, “Thật là thơm, thật muốn một miếng ăn hết.”
Hứa Tình Thâm có chút hoảng, cô nhanh chóng quay đầu, “Bọn nhỏ đều ở trong phòng, nói không chừng còn chưa ngủ, anh như vậy không tốt…”
“Như thế nào lại không tốt?”
“Nhanh về phòng đi.” Hứa Tình Thâm nói xong muốn kéo sườn xám trở về.
Tưởng Viễn Chu thấy vậy nhanh chóng đè tay cô lại, “Anh còn thấy chưa đủ.”
Cô nhấc chân gần anh, sườn xám bị vén đến eo, đôi chân mảnh khảnh lộ ra hoàn toàn, Hứa Tình Thâm vội vàng nói, “Em muốn về phòng/”
“Chúng ta đánh cuộc đi.”
“Đánh cuộc cái gì?”
“Nếu bọn nhỏ ở trong phòng ngủ chính, anh liền nhịn, về phòng khách ngủ. Nhưng nếu chúng không ở trong phòng, tối nay em ngủ với anh.”
Hứa Tình Thâm đến bên cạnh anh, “Làm bậy bạ cái gì?”
Cánh tay Tưởng Viễn Chu đặt bên người cô, chặn ngang đường cô, “Em hoặc alf lựa chọn bị anh ăn ở đây hoặc là đánh cược với anh.”
“Tưởng Viễn Chu, anh uống quá chén rồi.”
“Anh không uống rượu.” Tưởng Viễn Chu nói xong hung hăng hôn cô, Hứa Tình Thâm ưm hai tiếng, tất cả lời nói biến mất, sau đó một hồi người đàn ông mới buông cô ra, một tay kia kéo cằm cô lên, “Nếm được sao? Anh không uống rượu đúng không?”
“Không uống, không uống.” Hứa Tình Thâm oán hận lau miệng.
“Được rồi, tiếp tục chọn ở đây bị anh ăn hoặc cùng anh đánh cuộc, em chọn cái nào?”
Hứa Tình Thâm gặp chút lạnh, co hai vai lại, “Được, trở về phòng.”
“Được, chúng ta đều đánh cuộc.”
Hứa TìnhThâm không tin Lâm Lâm không ở trong phòng của mình, từ trước tới nay cô đều ngủ với con bé, không kể chuyện cho con bé thím Nguyệt không thể nào đưa con bé đi ngủ.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu đặt ở khóe miệng, mặc kệ Hứa Tình Thâm chọn thế nào cô cũng bị anh ăn.
Cô muốn lên lầu nhưng trên lầu còn có thím Nguyệt, Hứa Tình Thâm không thể cứ lên như vậy, cô muốn kéo váy xuống, Tưởng Viễn Chu thấy vậy ở chỗ ngoặt khiêng cô lên vai.
Hứa Tình Thâm a một tiếng không dám kêu nữa, sợ gọi người khác tới.
Người đàn ông bước nhanh lên lầu, Hứa Tình Thâm cảm thấy xấu hổ muốn chết, hai tay cô không biết đặt ở đâu, Tưởng Viễn Chu lên lầu hai, bước chân trầm ổn đi về phía trước. Đứng trước cửa phòng chính anh đẩy cửa đi vào, sau đó thả Hứa Tình Thâm xuống đất.
Cô khẩn trương kéo sườn xám xuống, Hứa Tình Thâm nhìn, trong phòng không có ai, trên giường cũng không có bóng người.
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, Hứa TìnhThâm vừa muốn xoay đầu thân thể lần thứ hai bị ôm từ đằng sau, cô không kịp vùng vẫy đã bị Tưởng Viễn Chu vứt lên giường lớn.
Chỗ cần che khuất quá nhiều che được phía dưới thì không che được phía trên, hai tay Tưởng Viễn Chu đặt bên người co, “Thấy như thế nào? Duệ Duệ và Lâm Lâm đã ngủ từ sớm, em thua.”
Hứa Tình Thâm ngồi dậy, người đàn ông nhếch miệng cười, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn vào trước ngực cô. Tưởng Viễn Chu lại cười, “Hôm nay mặc bộ sườn xám này bị đè nén khó chịu đúng không? Anh giải thoát giúp em.”
“Không vất vả.” Hứa Tình Thâm kéo xuống đầu gối, “Em cảm thấy cực kì thoải mái.”
“Đợi đó, anh sẽ làm cho em càng thoái mái hơn.”
Hứa Tình Thâm bị anh đẩy xuống giường lớn, “Không cần…”
“Tình Thâm, lúc nãy Lăng Thì Ngâm như vậy trong lòng em nghĩ như thế nào?”
Hứa Tình Thâm thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông này có hỏa nhãn kim tinh sao? Cái này cũng có thể nhìn ra được, nhưng dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì cho nên Hứa Tình Thâm giơ tay lên, vuốt vuốt chiếc mũi người đàn ông, “Mục thiếu phu nhân thoát y trước mặt mọi người hơn nữa còn hở ngực, Tưởng tiên sinh không kiềm chế được sao?”
“Em nói bậy bạ gì đó?” Tưởng Viễn Chu cầm cổ tay cô, ngón trỏ chỉ vào miệng cô, “Có thì cũng không thể bằng em.”
Tưởng Viễn Chu nói xong lại nói tiếp, “Trừ Hứa Tình Thâm em ra những người khác ở trong mắt anh đều không là cái gì.” Hứa Tình Thâm bật cười, nhưng Tưởng Viễn Chu cười không nổi, toàn thân anh căng cứng khó chịu, sắp nổ tung, ngày đó lão Bạch dự đoán cảnh tượng mãnh liệt như vậy, anh thật hoài niệm vô cùng.
Đêm nay anh không thể nhịn được nữa rồi.
Anh kéo Hứa Tình Thâm, người phụ nữ lấy tay che miệng anh, “Anh mới nhận thức Lâm Lâm, nên ở cùng con bé thật nhiều.”
“Ngày mai, ngày mai anh sẽ dành thời gian cho bọn nhỏ.”
“Có thể hiện tại con bé còn chưa ngủ.” Hứa Tình Thâm nằm trên giường, có chút hỗn độn, gương mặt trang điểm tinh xảo, ngón tay Hứa Tình Thâm vuốt ve cánh môi của Tưởng Viễn Chu, “Anh đi bồi Lâm Lâm đi, con bé thích nghe chuyện cổ tích.”
Tưởng Viễn Chu muốn cắn nhưng Hứa TìnhThâm đã thu tay, “Chỉ khi anh ở cùng con bé thật nhiều thì con bé mới có thể…”
“Không.” Tưởng Viễn Chu kiên định, “ Hiện tại anh chỉ muốn người phụ nữ dưới thân anh.”
Động tác của anh thô lỗ cởi quần áo trên người cô, Hứa Tình Thâm nhìn, “Nhẹ thôi, hỏng giờ.”
Sau đó lỗ tai truyền đến tiếng xé rách, Hứa Tình Thâm ngẩn ra, cúi đầu thấy vậy mà người đàn ông này lại xé nát sườn xám chỗ giọt nước rồi, Hứa Tình Thâm vội vàng ngồi dậy, “Anh…”
“Nhìn xem, thật dễ nhìn.”
Hứa Tình Thâm nhíu mày, “Em rất thích bộ sườn xám này.”
“Yên tâm di, lần sau đến chỗ quan trọng sẽ không mặc lại bộ này.”
“Vậy cũng không thể xé chứ.”
“Anh tìm được cách dùng còn tốt hơn, so với việc để nó trong tủ quần áo thì có giá trị hơn nhiều.”
Hứa Tình Thâm đưa tay che ngực, nửa tin nửa ngờ, “Cách gì tốt hơn?”