Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 233: Chương 233: chương 202 -2 : Tiếp




Tưởng Viễn Chu kéo tay cô ra, “Sau này chúng ta lên giường em mặc cái này, bên trong không mặc cái gì, đợi anh xé váy ngắn một chút…”

 

“Anh…”

 

Hứa Tình Thâm đẩy anh ra, Tưởng Viễn Chu xem nó là lời nói thật, “Bộ quần áo này có thể làm nội y sexy.”

 

“Anh còn có ham mê này?”

 

“Ở trên người em mới có…”

 

Tưởng Viễn Chu bắt đầu cởi quần áo, Hứa Tình Thâm ngẩn ra, bỗng nhiên muốn chạy xuống giường, Tưởng Viễn Chu kéo cô trở về, hai tay Hứa Tình Thâm để trước ngực, người đàn ông ra sức cầm cổ tay cô, “Muốn đi sao?”

 

“Đừng, tuy lúc vào nhưng hành động thân thiết như thế này trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn còn chút vướng mắc.

 

“TìnhThâm, em đã quay trở lại, chuyện như vậy là không tránh khỏi, bước đầu tiên này cần phải bước ra.”

 

“Đợi một chút… đợi một chút.”

 

“Chờ cái gì?” Tưởng Viễn Chu kéo váy cô lên, “Chẳng lẽ em vào đây rồi nhưng vẫn không nghĩ cùng với anh? Hay chỉ xem đây là chỗ dừng chân?”

 

Trái tim Hứa Tình Thâm đập loạn, đúng là như vậy sao?

 

Cô để tay trước ngực tự hỏi, đáp án trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng Hứa Tình Thâm không có thời gian suy nghĩ, bởi vì Tưởng Viễn Chu…

 

Hứa Tình Thâm hít vào khí lạnh, vừa muốn lên tiếng Tưởng Viễn Chu dùng tay xuyên qua tóc cô cố định đầu trên gối, anh hôn lên môi cô, “Em do dự cũng không sao, anh giúp em đi qua cửa này.”

 

“Tưởng…”

 

“Tưởng thiếu phu nhân, để cho chúng ta giao vui vẻ xác và tinh thần đi.”

 

Thật sự Hứa Tình Thâm sợ Tưởng Viễn Chu bày ra bộ dáng này, chỉ cần cô còn ở trên giường người đàn ông này làm sao có thể buông tay đây?

 

Đường về nhà họ Mục, một chiếc xe thần tốc chạy về phía trước, Lăng Thì Ngâm núp phía sau xe, hai tay ôm ngực, tây trang rộng thùng thình che hai vai.

 

Đôi mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt trong veo nói khóe mắt, Mục Thành Quân duỗi chân, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía trước.

 

Lăng Thì Ngâm từ nhỏ đến lớn chưa chịu thiệt thòi như vậy bao giờ, nếu chuyện đêm nay truyền đi cô ta lúc nãy vấp ngã, lễ phục trên người đều lộ ra hết.

 

Co ta khịt mũi, ủy khuất vô cùng, Mục Thành Quân ngồi bên cạnh không nói một câu.

 

Lăng Thì Ngâm ngẩng đầu, “Lão công…”

 

Người đàn ông nhắm mắt giống như không muốn cùng nói chuyện với cô ta, Lăng Thì Ngâm phẫn hận trong lòng, “Là Hứa Tình Thâm, nhất định là Hứa Tình Thâm.”

 

Mục Thành QUân giơ tay lên, ngón tay ở phía trước trán day hai cái, “Làm sao em xác định là cô ta?”

 

“Lúc ấy cô ta đi ra phía sau em, váy của em mới mắc cứng như vậy, nhất định không phải do ngoài ý muốn.”

 

“Em nói là cô ta cố ý?”

 

“Vâng.” Lăng Thì Ngâm nắm chặt tay, ánh mắt có chút sung đỏ, “Không ai xấu xa như Hứa Tình Thâm.”

 

“Dù cho như vậy nhưng người khác cũng sẽ nói là em suy đoán.”

 

Lăng Thì Ngâm dựa vào người đàn ông bên cạnh, đưa tay ôm lấy cánh tay anh ta, “Lão công, bộ dáng này của em làm sao bây giờ, làm sao mà trở về?”

 

“Đợi lát nữa em ở trên xe sửa sáng lại một chút, để người trong nhà nhìn thấy thì ra thể thống gì?”

 

Cô ta ủy khuất, ủy khuất nói không nên lời, sắc mặt Mục Thành QUân âm u, xe trở về nhà họ Mục, Mục Thành Quân bảo lái xe xuống xe trước, Lăng Thì Ngâm ở trên xe chỉnh sửa, một lúc lâu sau mới đẩy cửa đi xuống.

 

Trở lại phòng, phòng tắm truyền ra tiếng nước, Lăng Thì Ngâm đứng trước bàn trang điểm, trang điểm trên mặt vì khóc mà lem hết, có thể đoán ra lúc vừa rồi rời đi chật vật bao nhiêu, mà những chật vật này của cô ta bị mọi người nhìn thấy/

 

Mục Thành Quân đẩy cửa nhà tắm, trên người khoác áo tắm, dây lưng chưa buộc, hoàn toàn rộng mở.

 

Anh ta bước đến trước mặt Lăng Thì Ngâm, kéo áo khoác trên người cô ta.

 

Mục Thành Quân cười lạnh, đưa mắt nhìn trước ngực cô ta, “Bị người ta nhìn thấy hết có cảm giác như thế nào?”

 

Lăng Thì Ngâm nghe vậy càng thêm ủy khuất, “Thành Quân, em cũng là người bị hại.”

 

“Người bị hại? Vậy tại sao ở đó chỉ có mình cô bị hại?”

“Em…”

 

Mục Thành Quân đưa tay kéo rách quần áo của Lăng Thì Ngâm, Lăng Thì Ngâm khóng dám động, người đàn ông đẩy cô ta ngã xuống giường, Lăng Thì Ngâm không nhịn được mà run lên, “Thành Quân, để cho em… để cho em chuẩn bị một chút.”

 

“Không cần.”

 

Mục Thành Quân đứng dậy kéo tủ đầu giường, chọn đồ lấy ra.

 

Lăng Thì Ngâm che miệng, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ, “Không cần.”

 

Người đàn ông đè cô ta lại, trong mắt toàn là ý cười, chỉ là khóe miệng tràn đầy sự âm ngoan, “Không muốn cái gì? Cô có thể cho người khác xem mà tôi là chồng cô, chẳng lẽ tôi không thể xem?”

 

“Em không có ý đó, Thành Quân.”

 

“Lăng Thì Ngâm, có một số việc đừng làm quá rõ ràng, hôm nay ánh mắt cô nhìn Tưởng Viễn Chu… là ý gì? Hận không thể nhào lên có phải không?”

 

Lăng Thì Ngâm lắc đầu, “Em không có.”

 

Quả thật cô ta không có, nhưng Mục Thành Quân thấy Lăng Thì Ngâm có ý nghĩ như vậy, anh ta không hạ thủ lưu tình, Lăng Thì Ngâm không hề chuẩn bị, lời nói cô ta mắc tại cổ họng, :”Không cần, Thành Quân, tha cho em, tha cho em đi…”

 

Mục Thành Quân hoàn toàn không nghe thấy, sắc mặt Lăng Thì Ngâm thống khổ, sau đó Mục Thành Quân tự mình…

 

Anh ta kéo tóc cô ta, Lăng Thì Ngâm đau đến cuộn người.

 

Mục Thành Quân tức giận như vậy Lăng Thì Ngâm biết về tình có thể tha thứ nhưng cô ta đêm nay bị hành hạ như vậy đều là do Hứa Tình Thâm ban tặng.

 

Cùng một ánh trăng chỗ khác của Đông thành/

 

Phó Lưu Âm lấy được bản đồ bố trí, nhưng bọn họ muốn né tránh huấn luyện viên không dễ để nhanh chóng ra khỏi rừng, Phó Lưu Âm không nhớ mình bị vây bao lâu.

 

Mấy người ngồi trước bụi cây, Phó Lưu Âm chỉ vào đường cách đó không xa, “Thấy sao? Cánh cửa kia mở ra chúng ta có thể thành công.”

 

“Thật tốt, may mà cô lấy được đồ nọ.”

 

Thật thể Phó Lưu Âm có chút không vững, “Cũng may nhờ các người chia cho tôi chút lương thực.”

 

“Chúng ta mau đi thôi.”

 

“Đợi một chút.” Phó Lưu Âm kéo tay đồng bạn, “Nhỡ may mấy huấn luyện viên ngồi ôm cây đợi thỏ làm sao bây giờ?”

 

“Cự ly mấy chục mét như vậy, tóm lại liều một phen.”

 

“Dù chỉ là mấy chục mét chúng ta mới càng cẩn thận, nếu bước cuối đi nhầm càng lãng phí.”

 

Đồng bạn nghe vậy ngồi xổm xuống, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

 

“Tất cả huấn luyện viên không có khả năng đều canh giữ ở chỗ này, nhất định bọn họ vẫn ở trong rừng tìm chúng ta, dù thật sự có người cũng chỉ là một hai người gì đó, chúng ta ở đây ai có công phu tốt nhất?”

 

Đồng bàn bên cạnh cô nhìn hai người đàn ông khác,  “Nhất định là bọn họ.”

 

“Như vậy đi, cô gái chúng ta đi ra ngoài trước, đi trước mở cửa, nếu có huấn luyện viên đi ra các người đánh lên, đánh lén bọn họ là được, nghe chưa?”

 

“Chúng tôi là đàn ông, chúng tôi đi trước.”

 

Lúc này Phó Lưu Âm cũng không nghĩ được nhiều như vậy, “Nếu các anh đi ra ngoài, mục tiêu quá lớn, con gái thì khác, huấn luyện viên sẽ lơi lỏng cảnh giác.”

 

“Cái này..”

 

“Yên tâm đi, nếu gặp được huấn luyện viên thật chúng ta liền giúp đỡ lẫn nhau, ai cũng không được ra trước, có được hay không?”

 

Thời gian trôi qua, hai người đàn ông nhìn nhau rồi gật đầu.

 

Phó Lưu Âm bảo đồng bàn thả balo xuống, “nghe khẩu lệnh của tôi, một, hai , ba chạy…”

 

Hai người chạy ra ngoài, hầu như dùng hết sức lực chạy về phía trước, vừa tới cửa Phó Lưu Âm thấy một huấn luyện viên cầm dao găm từ xa đi tới.

 

“Làm sao, nhiều… nhiều người đi vào lại chỉ còn lại hai người phụ nữ?”

 

“Đây là may mắn.” Phó Lưu Âm lui về cửa, “Đồng bạn của chúng tôi bị đào thải trên đường, huấn luyện viên, chúng tôi chỉ còn một cửa nữa, để cho chúng tôi ra đi.”

 

“Buồn cười, cô cho rằng cửa này dễ qua như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.