Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 234: Chương 234: chương 202 -3: Tiếp




Phó Lưu Âm nhìn xuyên qua huấn luyện viên, thấy hai người đàn ông đang nhẹ chân đi tới, ánh mắt cô nhìn dao găm trên tay huấn luyện viên, “Chúng tôi chỉ là hai cô gái nhỏ mà thôi, không cần động dao với chúng tôi chứ? Lại nói tôi cũng không không có nhiều công phu, anh ngàn vạn lần đâm chết tôi thì làm sao bây giờ?”

 

“Yên tâm, cô và Mục soái có quan hệ đặc biệt, tôi sẽ không đâm cô.”

 

“Nghiêm túc một chút.”

 

Hai tay Phó Lưu Âm giơ lên cao, hai người đàn ông đi phía sau huấn luyện vien, một người dùng tay ghì chặt cổ hắn ta, tên còn lại gỡ dao trên tay hắn ta.

Phó Lưu Âm xoay người đi đến cửa, đi theo đồng bạn mở cửa ra, cô quay đầu nhìn hai người, “Nhanh.”

 

Hai người đàn ông đặt huấn luyện viên xuống đất, một người lấy dao găm làm bộ cắt cổ huấn luyện viên, “Huấn luyện viên, xin lỗi, anh ‘chết’.”

 

“Thằng nhóc này.” Huấn luyện viên hung hăng mắng một câu.

 

Phó Lưu Âm nhìn về phía xa, trong rừng im ắng, cô không nhìn được trầm tĩnh lại, chỉ cần bước qua cánh cửa kia bọn họ sẽ thành công.

 

Hai người đàn ông đến trước mặt, Phó Lưu Âm nói với hai đồng ban, “Chúng ta đi.”

 

Cô vừa muốn nhấc chân đi lại cảm giác bụng truyền đến đau nhức, cả người Phó Lưu Âm lùi về sau mấy bước, sau đó ngã xuống.

 

Cô gái phía sau cũng bị đánh ngã, mà hai hai người đàn ông trước mặt các cô đang đánh nhau.

 

Phó Lưu Âm muốn đứng dậy, bất đắc dĩ cước kia quá nặng, mồ hôi lạnh rơi ra, sắc mặt trắng như giấy.

 

Một người đàn ông chiến thắng, nhanh chóng đi ra cửa, một người khác cũng đi ra ngoài.

 

Cô gái kia thấy vậy cũng khó khăn bò dậy, nhìn Phó Lưu Âm một cái, cái gì cũng không nói, khập khiễng đi ra ngoài.

 

Bên trong người bị thương nặng nhất phải nói là Phó Lưu Âm, cúi người thật lâu lúc này mới tập tễnh đi ra ngoài.

 

Phó Lưu Âm đi ra ngoài, trước mắt đột nhiên sáng lên, xe việt dã chiếu đèn tới, còn chiếu vào cô/

 

Cô cảm thấy cực kì chói mắt, đưa tay che lại.

 

Tiếng Mục Kình Sâm ở không xa truyền đến, “Tôi thấy cô cũng có chút khả năng, cầm bản đồ bố trí đi đến cửa cuối cùng.”

 

Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông đứng trước xem phía sau có hơn mười huấn luyện viên, dáng người cao không sai biệt lắm, bọn họ đi tới, hai tay để sau lưng, nhìn qua khí thế vô cùng.

 

Mục Kình Sâm mạnh mẽ giẫm ủng quân nhân tiến lên hai bước, áo bành tô màu lục choàng lên đầu vai, bàn tay anh sờ sau đầu, Phó Lưu Âm nhìn kĩ, trên đầu người đàn ông quấn vải, nhưng màu trắng này xuất hiện không làm mấy sự uy nghiêm của Mục Kình Sâm.

 

Phó Lưu  Âm có chút chột dạ, cúi đầu, Mục Kình Sâm duỗi tay về phía cô, “Đồ vật đâu?”

 

“Là cái gì?”

 

“Cô cầm từ tôi cái gì, cô không biết sao?”

 

Phó lưu Âm hiểu ra, đưa tấm bản đó cho Mục Kình Sâm, người đàn ông đi qua trước mặt cô, nhìn chằm chằm mấy người vừa đi ra, anh nhanh chóng quay trở lại trước mặt cô, “Biết vì sao có người muốn đánh cô sao?”

 

Phó Lưu Âm cắn môi không nói.

 

“Thứ nhất lúc trước đã thống nhất, cô đã mở cửa vì sao không ra ngay?”

 

Phó Lưu Âm rũ mắt không nói.

 

Mục Kình Sâm cười lạnh, “Cũng đúng, dù cô không phải là người ra đầu tiên bởi vì tính nết của cô vốn không tính toán gì hết.”

 

Phó Lưu Âm nghe vậy giật mình nhìn vào mắt người đàn ông, “Vì sao?”

 

“Cô đã đầu hàng mà đầu hàng là ‘chết’, hiểu hay không?”

 

“Binh bất yếm trá, dù tôi có nói đầu hàng, đầu hàng cũng có đầu hàng thật và đầu hàng giả.”

 

Mục Kình Sâm ở trên cao nhìn cô chằm chằm, “Chỗ tôi phải theo quy củ, đã buộc vải trắng liền chịu thua, sẽ không có cơ hội thứ hai.”

 

“Tôi không phục.”

 

“Không phục cũng phải chịu.”

 

“Tôi chỉ đầu hàng giả mà thôi, Mục soái, dọc đường đi gặp huấn luyện viên, gặp người, chẳng lẽ các người chưa nghĩ tới tôi đầu hàng giả?” Phó Lưu Âm nhếch cằm, “Dù sao sau này làm việc chúng tôi cũng sẽ có đủ năng lực. Nếu cố chủ của chúng tôi gặp phải nguy hiểm, nếu có người giả làm người phục vụ muốn tiến lên muốn mạng của hắn, chẳng lẽ chúng tôi cũng giả vờ như không thấy sao? Tôi nói tooid adufa hàng nhưng csc người không đào thải tôi luôn, đó là các người thất trách.”

 

Mục Kình Sâm biến sắc, “Cô muốn nói cô rất biết ăn nói?”

 

“Tôi là muốn nói tôi thông qua khảo hạch.”

 

Mục Kình Sâm cười lạnh, vừa cử động liền chạm vào miệng vết thương ở gáy, thật sự suýt chút nữa bị cô ném cho hỏng não. Mục Kình Sâm không nghĩ tới Phó Lưu Âm có cơ hội hạ thủ, từ trước tới nay anh luôn nhạy cảm nhanh nhạy, quả thực vô cùng nhục nhã.

 

“Được, dù cho cô có thông qua nhưng dựa vào lúc trước chúng ta đã nói, cô thông qua được ải đầu tiên,bắt đầu huấn luyện, Phó Lưu Âm  cô đừng quên, tưởng lại khảo hạch tôi xem cô còn dùng quỷ kế gì.” Sắc mặt cô vui mừng, nhưng mặt lại cười không nổi, Mục Kình Sâm xoay người đi, “ Phó Lưu Âm đi theo tôi, còn lại giải tán.”

 

“Vâng.”

 

Mọi người chuẩn bị đi nhưng Phó Lưu Âm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi chân cô đang run, người phụ nữ đứng bên cạnh cô thấy không thích hợp, “Cô làm sao vậy?”

 

Trên mặt Phó Lưu Âm chảy mồ hôi lạnh, chân cong lên, cả người vô lực quỳ xuống đaayst.

 

Mục Kình Sâm nghe thấy động tĩnh xoay người thì Phó Lưu Âm một tay ôm bụng, một tay chống lên mặt đất, người đàn ông tiến lên hai bước, “Cô làm sao vậy?”

 

Cô lắc đầu, người phụ nữ bên cạnh nói, “Có phải đá bị thương không?”

 

Mục Kình Sâm cúi người nắm lấy cánh tay cô, Phó Lưu Âm không đứng lên, người đàn ông nhìn sắc mặt cô, “Muốn đi bệnh viện hay không?”

 

“Không cần, lát nữa là tốt thôi.”

 

Mục Kình Sâm xoay người đến trước mặt người đàn ông, “Cậu đá?”

 

Đối phương lộ vẻ mặt xấu hổ, vâng. Mục Kình Sâm nâng chân đá lên bụng đối phương, Phó Lưu Âm nghe thấy âm thanh thống khổ của đối phương, lực đạo của Mục Kình Sâm rất lớn, Phó Lưu Âm nhìn thấy người nọ lăng qua lăn lại trên mặt đất.

 

Mục Kình Sâm đến trước mặt Phó Lưu Âm, “Có thể đi được sao?”

 

“Có thể.”

 

“Đi một chút tôi xem.”

 

Phó Lưu Âm bước một bước nhỏ, Mục Kình Sâm ở sau lưng cô, anh nhìn người đàn ông bò lên, thật ra loại chuyện này ở sân huấn luyện là vô cùng bình thường, ai cũng càn cạnh tranh trổ hết tài năng. Mục Kình Sâm trước kia không bao giờ để ý, chẳng qua hôm nay không biết làm sao, chỉ là lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Lưu Âm đầy đau đớn nên sinh lòng thương tiếc.

 

Đi về phía trước vài bước, Phó Lưu Âm không biết nên đi đâu, Mục Kình Sâm bước tới, “Đi theo tôi.”

 

Đến trước mặt căn phòng của Mục Kình Sâm, Phó Lưu Âm có chút lùi bước.

 

Người đàn ông mở cửa đi vào nhìn thấy Phó Lưu Âm dựa vào bên cạnh, anh tiến lên dùng một tay kẹp cô vào nách.

 

Phó Lưu Âm kinh hô một tiếng, “Buông ra.”

 

Mục Kình Sâm như con chim ưng bắt một con gà gắp Phó Lưu Âm đi vào, hai chân cô ở trên không, đến cạnh giường người đàn ông đặt cô xuống, một tay kéo quần áo của cô lên.

 

Trách không được Phó Lưu Âm đau đến như vậy, một đá này cực kì nặng, phía trước xương sườn bị bầm tím, ngón tay người đàn ông chạm vào, ấn nhẹ chỗ xương sườn của cô.

 

Phó Lưu Âm sợ tới mức lùi ra phía sau, đẩy tay anh ra, “Anh muốn làm gì?”

 

“Không biết tốt xấu.” Mục Kình Sâm dùng chân giữ chân cô, Phó Lưu Âm đứng không vững ngã xuống giường. Người đàn ông đặt tay dưới ngực cô, “Chỗ này đau không>:

 

“Đau.” Phó Lưu Âm cầm cổ tay anh, “Anh tránh ra.”

 

“Đau như thế nào?”

 

“Không phải đau lắm.”

 

Mục Kình Sâm lại ấn mấy cái bên cạnh. “Chỗ này thì sao>”

 

“Không tệ.”

 

Mục Kình Sâm ấn tiếp, sau đó để tay hai bên người Phó lưu Âm, “Không có gì đáng ngại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.