Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 235: Chương 235: chương 202 - 4 : Tiếp




Phó Lưu Âm nghe xong nhanh chóng kéo quần áo lên, cô muốn đứng dậy thì cổ tay đã bị bàn tay người đàn ông nắm chặt, Mục Kình Sâm khom người nhìn vào Phó Lưu Âm, “Cô không có việc gì vậy đến lượt tôi, đầu tôi bị thương thì làm sao bây giờ?”

 

“Anh… không phải anh đang tốt đấy sao?”

 

Ngón tay Mục Kình Sâm co lại, Phó Lưu Âm nuốt nước miếng, sợ người đàn ông này tức giận, thật sự bóp đứt cổ cô/

 

Bàn tay Mục Kình Sâm sờ đầu, “Tôi nghĩ tôi muốn nói một tin tức tốt cho cô.”

 

“Cái, cái gì?”

 

“Cô ở lại chỗ này, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ thao luyện cho cô.”

 

“…”

 

Hoàng Long Đỉnh

 

Buổi sáng Hứa Tình Thâm không muốn tỉnh lại không nghĩ mở mắt, trên người bị trói buộc rất khó chịu.

 

Trong mơ giống như có ai hôn cô, Hứa Tình Thâm mệt tới mức chỉ có thể hé mắt, cô thấy Tưởng Viễn Chu đã rửa mặt thay quần áo, có vẻ cực kì có tinh thần.

 

“Anh phải ra ngoài trước, buổi tối đến bệnh viện đón em. Em ngủ thêm một chút, đợi lát nữa lái xe đưa em tới bệnh viện.”

 

Hứa Tình Thâm miệng đắng lưỡi khô cắn môi dưới, Tưởng Viễn Chu thấy cô không nói gì, cúi người, “Làm sao vậy?”

 

“Mệt.”

 

Người đàn ông cười cười sờ mặt cô, “Anh biết.”

 

“Em khát.”

 

Tưởng Viễn Chu cúi người hôn cô, “Như vậy đã tốt hơn chưa?”

 

“Hỗn đản.”

 

Người đàn ông cười cười đứng dậy, lúc ra ngoài còn đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm lật người, không bao lâu bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Tưởng thiếu phu nhân.”

 

Hứa Tình Thâm kéo chăn qua bả vai, “Sao vậy?”

 

“Tưởng tiên sinh bảo tôi mang nước cho ngài.”

 

Hứa Tình Thâm ngồi dậy, “Không cần, tôi rời giường ngay.”

 

“Được.”

 

Cô liếm đôi môi khô khốc, sau đó ngồi dậy, Hứa TìnhThâm cảm thấy trên người căng cứng khó chịu, cúi đầu nhìn bộ sườn xám ngày hôm qua vẫn mặc trên người chưa cởi hết.

 

Chỉ là vạt áo kéo lên eo, lộ ra hai đùi trơn bóng, trước ngực bị Tưởng Viễn Chu xé rách ra, tấm vải như bị xé đôi.

 

“Ham mê phá hoại gì vậy.” Hứa Tình Thâm bất mãn than thở, đứng dậy thay quần áo.

 

Xuống lầu, Hứa Tình Thâm nhìn thời gian còn sớm, có lẽ hai đứa bé đang chơi trong phòng khách hồi lâu.

 

“Tưởng thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”



 

“Lâm Lâm và Duệ Duệ đã ăn chưa?”

 

“Ăn rồi.” Người hầu nói, “Trước khi Tưởng tiên sinh đã cho ăn, hai đứa mỗi người một miếng ăn không ít đâu.”

 

Khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, “Vậy thì tốt.”

 

Lúc chuẩn bị ra ngoài, người hầu tiễn cô ra cửa, “Tưởng tiên sinh nói xe chờ ở bên ngoài.”

 


“Được, tôi biết rồi.” Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, đi tới cửa gặp được quản gia nhà họ Tưởng.

 

Hứa Tình Thâm thấy bảo tiêu ngăn ông ta ở bên ngoài, cô tiến lên, quản gia thấy cô chào hỏi, “Hứa tiểu thư.”

 

Hứa Tình Thâm nhìn tình hình trước mắt, chuẩn bị rời đi thì quản gia khẩn trương nói, “Hứa tiểu thư.”

 

“Chỗ này không có Hứa tiểu thư.” Hứa Tình Thâm nhếch môi cười như có như không.

 

Sắc mặt quản gia khẽ biến, đành phải sửa xưng hô, “Tưởng thiếu phu nhân.”

 

“Có chuyện gì sao?”

 

“Lão gia đã gọi cho Tưởng tiên sinh rất lâu, nhưng tin tức bên chỗ Tưởng tiên sinh một chút cũng không có, lão gia bảo tôi qua đây, đón hai đứa trẻ đi làm giám định DNA.” Hứa Tình Thâm nghe vậy, khuôn mặt như gió nhẹ lướt qua, không có gió rét nhưng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh, cô đi ra ngoài hai bước, quay đầu nhìn quản gia, “Muốn đón Lâm Lâm và Duệ Duệ đi làm giám định DNA?”

 

Vâng. Quản gia nhìn Hứa Tình Thâm, “Nhất định ngài có thể hiểu được ý của lão gia, huyết mạch của Tưởng gia không thể lẫn lộn, nếu bé gái kia là huyết mạch của Tưởng gia vậy thì lão gia sẽ tiếp nhận.”

 

Gương mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi, tất nhiên ông ta có thể tiếp nhận, hài đứa bé bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay cuối cùng chỉ có một đứa là huyết mạch của Tưởng gia, Tưởng Đông Đình cũng không tổn thất gì.

 

“Viễn Chu nói sẽ không làm giám định DNA.”

 

“Tưởng thiếu phu nhân, cái này không được đâu, lại nói đó chỉ là lời nói của một mình Phó Kình Sênh, nhỡ may…”

 

Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Nhỡ may anh ta nói dối phải không?”

 

Vâng.

 

“Vậy phải làm sao bây giờ? Ông trở về nói lại, bảo ông ta để cho Duệ Duệ và Lâm Lâm đều là đứa bé nhà họ Tưởng. Đối với bên ngoài, chúng tôi cũng sẽ nói như vậy, nói lúc trước chúng là song bào thai.”

 

Quản gia nghe vậy sắc mặt có chút khó xử, “Tưởng thiếu phu nhân, như vậy nhất định không được, lão gia hết sức tức giận. Lại nói nếu chuyện này truyền ra ngoài thì phải làm sao bây giờ? Huyết mạch này nọ không thể bị lẫn lộn, cho nên ai thì phải phù hợp với người đó.”

 

Hai tay Hứa Tình Thâm khoanh trước ngực, ngón tay ở cánh tay gõ gõ.

 

Cô đối với Tưởng Đông Đình cũng xem như có chút hận, ít nhất vào lúc này trong lòng cô chưa bao giờ tiêu tan.

 

Khóe mắt Hứa Tình Thâm nhếch lên, quản gia kinh hãi, ông ta cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, trước kia không thấy cô hư hỏng gì nhưng ít nhất như lời Tưởng Đông Đình nói Hứa Tình Thâm có chút tâm cơ.

 

Có một số người theo tướng mạo có thể nhìn ra, phụ  nữ quá xinh đẹp có mấy ai có tâm tư đơn thuần tốt bụng?

 

Trong mắt quản gia nhoáng lên một cái, thấy Hứa Tình Thâm nghiêng người quà, cô nhẹ giọng, “Ông trở về nói với Tưởng Đông Đình, giám định DNA là tôi không cho Tưởng Viễn Chu làm, nếu anh ta muốn làm tôi liền rời nhà trốn đi, cho nên anh ta phải nghe theo tôi. Còn vì sao không thể làm? Nguyên nhân có nhiều loại, ông ta có thể tự mình tưởng tượng.”

 

Không cho làm giám định DNA, chẳng lẽ…

 

Quản gia nhíu mày, không phải hai đứa trẻ này đều không phải chứ?

 

Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Ông nói y như lời này là được.”

 

“Tưởng thiếu phu nhân, ngài không thể làm như vậy.”

 

“Tôi muốn chính là như vậy.”

 

Quản gia có chút bất đắc dĩ, “Biết rõ đứa bé là huyết mạch nhà họ Tưởng đó mới là điều quan trọng, chẳng lẽ ngài không muốn đứa bé của ngài sinh ra sẽ trở thành người thừa kế tương lai của Tưởng gia sao?”

 

“Việc này còn sớm, tôi chưa nghĩ tới.” Hứa Tình Thâm nâng chân nhưng chưa bước đi ngay lập tức, “Còn có, phiền ông nhắn lại một câu, nói từ nay về sau chuyện Tưởng gia tôi đều nhúng tay vào. Những gì liên quan đến Tưởng Viễn Chu đều là của tôi, Tưởng gia là của anh ta cho nên cũng là của tôi.”

 

Quản gia cả kinh, Hứa Tình Thâm nhanh chóng nói tiếp, “Chuyện bệnh viện Tưởng Đông Đình cũng quản sao>’

 

“Lời này của ngài có ý gì?”

 

“Chủ nhiệm Chu, ông quen sao? Văn phòng trước kia của chủ nhiệm Chu hiện tại là của tôi, tôi không chỉ muốn nhúng tay vào Tưởng gia sau này chuyện bệnh viện tôi cũng quản, ông ta không quen nhìn thấy tôi sao? Không sao, tôi không cần cố gắng lấy lòng ông ta, ngược lại làm gì tôi cũng thấy thuận tiện hơn”

 

Khi nói chuyện, xe của Tưởng Viễn Chu vòng quanh hồ, tiểu khu này có phân luồng xe, nhưng chỉ có con đường phía trước hồ là có thể đi.

 

Hứa Tình Thâm che giấu sự công kích trong mắt, tràn đầy ý cười, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đi tới liền tiến về phía trước, “Không phải có việc phải ra ngoài sao?”

 

“Quên mang chìa khóa rồi.” Tưởng Viễn Chu thấy quản gia liền dừng bước hỏi, “Làm sao ông lại ở đây?”

 

“Tưởng tiên sinh, lão gia bảo tôi đón hai đứa bé đi làm giám định DNA.”

 

“Không cần.” Tưởng Viễn Chu nói.

 

“Tưởng tiên sinh, dù sao…”

 

Hứa Tình Thâm nghe vậy kiễng chân hôn lên mặt Tưởng Viễn Chu, “Em biết anh sẽ tin em.”

 

“Anh đương nhiên tin em” Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ gương mặt Hứa Tình Thâm, “CHO nên không cần làm.”

 

Hứa Tình Thâm mỉm cười, Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi vào trong nhà.

 

Quản gia nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm nhún vai, “Thấy như thế nào?”

 

Xong rồi, xong rồi.

 

Quản gia cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

 

Rõ ràng là người phụ nữ quyến rũ mê hoặc người khác, xem gia nhà họ Tưởng có nguy hiểm, cực kì nguy hiểm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.