Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 236: Chương 236: Tình Thâm, trái tim của em ở đâu?




Nhà họ Tưởng

Quản gia nói hết toàn bộ những gì xảy ra ở Hoàng Long Đỉnh cho Tưởng Đông Đình.

Tưởng Đông Đình ngồi lên ghế sofa không nói một lời, một lúc lâu sau quản gia thử lên tiếng, “Lão gia, lão gia?”

Thân thể Tưởng Đông Đình dựa vào sau sau ghế sofa, “Người đàn bà này vô pháp vô thiên rồi.”

“Mấu chốt là thái độ của Tưởng tiên sinh, ngài ấy cái gì cũng nghe theo cô ta, tôi thật sự không hiểu nổi… từ trước đến nay Tưởng tiên sinh luôn là người trầm ổn sáng suốt, theo lý sẽ không dễ dàng bị người khác mê hoặc.”

“Cho nên mới nói người đàn bà này không đơn giản.”

“Lão gia, Tưởng tiên sinh như vậy, chúng tôi không còn cách nào.”

Tưởng Đông Đình như ra ngoài, qua cánh cửa sổ nhìn thấy cây đại thụ tươi tốt bên ngoài, từ lúc ông ta sinh ra cây đại thụ này đã có ở trong viện.

“Hai năm trước buổi tối giữa Viễn Chu và Lăng Thì Ngâm là kíp nổ làm cho Hứa TìnhThâm đoạn tuyệt với nó.”

“Đúng thế, hiện tại xem ra sẽ không thể dễ dàng tha thứ được.”

Tưởng Đông Đình cười lạnh, “Là không thể tha thứ, hiện tại vẫn còn hung hăng đâm vào trong lòng bọn họ, vĩnh viễn không nhổ ra được, thật ra bọn họ là người rõ ràng nhất.”

Quản gia giống như không hiểu ý của Tưởng Đông Đình, “Nhưng hiện tại Lăng gia và Tưởng gia đã không thể như trước, muốn dùng Lăng Thì Ngâm để kích thích Hứa tiểu thư càng không thể, cái gai này dù có đâm vào nhưng lâu dần cũng có thể nhổ.”

“Nếu chuyện giống như vậy lặp lại lần nữa.”

Quản gia kinh ngạc, “Lão gia, việc này không ổn đâu, vì hai năm trước Tưởng tiên sinh và ngài đã nháo thành như vậy, nếu còn xảy ra lần nữa, ngài ấy…”

“Kết quả tệ nhất còn khác hiện tại sao?” Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn lá cây đang đung đưa trên ngọn cây, nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định, “Viễn Chu chưa bao giờ muốn gần gũi với tôi, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Tưởng gia bị người phụ nữ này từng miếng nuốt sạch.”

“Nhưng chuyện năm đó có thể thành công toàn bộ dựa vào Tưởng tiểu thư, hiện tại chỉ sợ Tưởng tiên sinh sẽ không mắc sai lầm lần nữa.”

Tưởng Đông Đình đứng dậy, “Không cần vội, để cho cô ta đắc ý trước.”

Nhà họ Mục.

Lăng Thì Ngâm vùng vẫy đứng dậy, trong phòng vô cùng sáng sủa, cô ta giơ tay chống bụng, sau một lúc cảm giác không khỏe mới mất đi.

Mục Thành Quân ra ngoài, trên mặt đất bừa bãi, quần áo lộn xộn không chịu nổi, còn có đủ loại dụng cụ.

Cô ta cô nén cảm giác đau đớn giữa hai chân đi xuống giường, nhặt đồ rơi trên đất, rửa lại sạch sẽ lại thả đầu giường.

Mục Thành Quân dùng mấy thứ này đều muốn cô ta tự mình thu dọn, không thể để cho người trong nhà phát hiện.

Hôm nay Lăng Thì Ngâm không có việc gì dự định về nhà một chuyến, lúc xuống lầu đã là buổi trưa, ngồi xe nhà họ Mục trở về, trên đường cô ta có gọi điện cho người nhà, bảo muốn về nhà ăn cơm.

Đi tới nhà họ Lăng, mẹ Lăng chờ ngoài cửa, nhìn thấy con gái trở về gương mặt đầy vui mừng.

Bà ta tiến lên, nhìn thấy thời tiết bên ngoài, “Không lạnh chứ?”

“Không lạnh, ba đâu?”

“Ở bên trong.”

Lăng Thì Ngâm theo mẹ Lăng vào nhà, bảo mẫu đã nấu xong đồ ăn, ngồi ở trước bàn, Lăng Thì Ngâm nhìn thấy cha Lăng, nhìn thấy sắc mặt ông ấy không tốt, “Ba, người làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì, Thì Ngâm, con ở Mục gia có tốt không?”

“Rất tốt.”

Mẹ Lăng đưa đôi đũa vào trong tay cô ta, Lăng Thì Ngâm ngẩng đầu, nhìn tahays bức ảnh Lăng Thận cách đó không xa.

Mũi cô ta chua xót, “Mẹ, nếu người không cất ảnh chụp của anh trai, như vậy càng khó chịu hơn.”

Lúc ăn cơm có người bên ngoài đi vào, Lăng Thì Ngâm nhận ra người đó, đứng dậy gọi, “Chú Từ.”

“Thì Ngâm cũng ở đây sao.”

Cha Lăng thấy vậy cầm lấy khăn ăn bên canh lau khóe miệng, ông ấy đứng lên, “Đi, có việc gì vào thư phòng rồi nói.”

“Được.”

Lăng Thì Ngâm nắm chặt đôi đũa trong tay, “Đợi một chút, ba, có chuyện gì nói ở đây luôn đi.”

“Không có chuyện gì lớn.”

“Người đừng giấu con, hiện tại Lăng gia chỉ còn con là con gái, ngài không thể chuyện gì cũng không nói với con.”

Cha Lăng nghe vậy ngồi trở lại, Lăng Thì Ngâm bảo người đàn ông ngồi xuống, “Chú Từ, cùng ăn cơm đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Cảm ơn.”

Mấy người ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông nhìn cha Lăng, “Chuyện đã làm không sai biệt lắm, đến lúc đó chỉ cần người ra mặt là được.”

“Được rồi.”

“Chuyện gì mà làm không sai biệt lắm?” Lăng Thì Ngâm lo lắng hoi.

Cha Lăng cũng không muốn giấu cô ta, “Hai năm trước chuyển gia nhà máy khí giới, ba đã bán nó.”

“Vì sao? Không phải lợi nhuận không tệ sao? Ba, công ty anh trai cho Thành Quân xử lý, vẫn rất tốt. Lăng gia còn không ít sản nghiệp, nhà máy khí giới vẫn cho ba phụ trách, nói làm sao lại bán đây?”

“Tưởng gia muốn, chúng ta có thể không bán sao?”

Lăng Thì Ngâm buông đôi đũa trong tay, “Cái gì mà Tưởng gia muốn?”

“Anh trai con đi, Tưởng Viễn Chu đối phó với nhà chúng ta, chúng ta không thể chống đỡ được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.