Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 237: Chương 237: chương 203 -2: Tiếp




“Làm sao ba không nói sớm? Phía sau chúng ta còn có Mục gia.”

 

Cha Lăng lắc đầu, “Thì Ngâm, đừng nghĩ sự việc đơn giản như vậy, công ty anh trai con giống như Mục gia, chúng ta không thể mạo hiểm đẩy hết toàn bộ tài sản lên người Thành Quân, sản nghiệp không giữ được ít nhất ba còn có thể đổi đi, tiền bạc sau này đều là của con.”

 

Lăng Thì Ngâm đỏ mắt, “Nhưng chúng ta cũng không thể để mặc cho người ta bắt nạt như vậy.”

 

Trong lòng cô ta cực kì rõ ràng, Tưởng Viễn Chu đang nhằm vào nhà họ Lăng, từng bước từng miếng, anh ta nhìn qua như chưa làm gì, trên thực tế lại chưa bao giờ buông tha, muốn Lăng gia phải trả giá thật nhiều.

 

Khuỷu tay và đầu gối Lăng Thì Ngâm đau đớn, tối qua ngã không nhẹ, đó là Hứa TìnhThâm ra oai phủ đầu cô ta.

 

Hứa Tình Thâm mới trở về bên cạnh Tưởng Viễn Chu được mấy ngày cô đã dám hạ thủ với cô ta.

 

Lăng Thì Ngâm không dám tưởng tượng sau này cô ta chỉ biết nếu cô ta còn ngồi chờ chế thì sớm hay muộn cô ta cũng bị Hứa Tình Thâm xé xác.

 

Bệnh viện Tinh Cảng

 

Hứa Tình Thâm tan việc thì Tưởng Viễn Chu đã tới đón cô.

 

Ngồi vào trong xe, Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, “Không phải em muốn gặp Phó Kình Sênh sao?”

 

Ngón tay cô cứng lại, “Có thể gặp sao?”

 

“Ừ.”

 

Hứa Tình Thâm trầm tư, “Vậy gặp một chút, có một số chuyện phải nói rõ ràng.”

 

Lúc gặp Phó Kình Sênh, Tưởng Viễn Chu không vào, Hứa Tình Thâm  ngồi đối diện người đàn ông, Phó Kình Sênh ngẩng dầu, sắc mặt có chút buông lỏng, “Tình Thâm.”

 

Hứa Tình Thâm chớp mắt, rất nhiều lời muốn nói đến cổ họng lại không biết phải nói như thế nào.

 

Phó Kình Sâm nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, “Em sống có tốt không?”

 

“Tôi muốn giải trừ quan hệ hôn nhân với anh… Chúng ta chưa bao giờ kết hôn, nhưng dù sao tầng quan hệ đó vẫn còn.”

 

Ánh mắt Phó Kình Sênh ảm đạm, đây là lý do cô gặp anh ta sao? Anh ta bất đắc dĩ cười khẽ, “Bây giờ anh cũng không thể chạm vào máy tính.”

 

“Không sao, chỉ cần anh thừa nhận hôn nhân của chúng ta là giả, những chuyện sau này anh không cần quan tâm.”

 

Người đàn ông dời tầm mắt, nhung cuối cùng vẫn không nỡ mà nhìn thêm vài lần, anh ta nhìn Hứa Tình Thâm, “Anh biết em hận anh, nhưng vẫn nhờ em chăm sóc tốt cho Âm Âm.”

 

Hứa Tình Thâm không nói gì cũng không biết nói gì, hai người cứ ngồi như vậy, Hứa Tình Thâm thở dài, “Tôi không biết nói gì với anh vì vốn dĩ không muốn gặp.”

 

“Tình Thâm, em hãy nghe anh nói một câu, dù trước kia anh có làm gì cũng xin em tha thứ cho anh.”

 

Có đôi khi Hứa Tình Thâm cảm thấy mình rất cứng rắn, cả người cảm thấy sợ hãi, Phó Kình Sênh đối tốt với cô, cô nhớ rõ nhưng vì anh ta mà cô rơi vào cảnh ngộ tũng quẫn như vậy, cô càng không thể quên được.

 

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh bởi vì lòng tôi không làm được.”

 

Phó Kình Sênh há miệng thở dốc, nghe Hứa Tình Thâm nói tiếp, “Đời này tôi từng thích hai người đàn ông, một người là thanh mã trúc mã, một người kia là Tưởng Viễn Chu nhưng bọn họ suýt chút nữa chết trong tay anh, Phó Kình Sênh, tôi không phải là thánh, anh cùng tôi không thể so với ai trong bất cứ bọn họ.”

 

Đôi môi Phó Kình Sênh run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tình Thâm.

 

Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt anh ta, không một chút né tránh, “Sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa.”

 

“Tình Thâm” Phó Kình Sênh thấy cô đứng lên, anh ta kích động nhào người về phía trước, “Anh rất nhớ Lâm Lâm, em có thể mang con bé tới gặp anh một lần được không?”

 

Hứa TìnhThâm từ trên cao nhìn xuống anh ta, “Không thể.”

 

“Anh thật sự xem con bé là con gái mình, anh chỉ muốn gặp mặt một lần, một lần mà thôi…”

 

Hứa Tình Thâm ngắt lời Phó Kình Sênh, “Lâm Lâm có ba của mình, từ này về sau tôi sẽ không để cho con bé có cơ hội gọi anh là ba.”

 

Phó Kình Sênh nghe xong cả người như mất hồn, Hứa Tình Thâm xoay người ra ngoài, đến bên ngoài, cô giống như không có chút lưu luyến, đi đến trước xe nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang dựa vào xe hút thuốc lá, Hứa Tình Thâm nói, “Về nhà thôi.”

 

“Nhanh như vậy sao?”

 

“Cũng không có gì để nói.”

 

Hai người ngồi vào trong xe, Tưởng Viễn Chu kéo cửa xe xuống, không gian có mùi thuốc lá, Tưởng Viễn Chu bảo lái xe lái xe đi. “Nói cái gì?”

 

“Hiếu kì sao?”

 

Tương Viễn Chu cười nhẹ, “Có một chút.”

 

“Cái gì cũng không nói, đã nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ em và anh ta.”

 

Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, “Cái này thì dễ, sau này để anh lo.”

 

“Ừ.”

“Chúng ta thì sao dây? Khi nào thì kết hôn?”

 

Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng có chút rung động, cô muốn rút tay về lại bị Tưởng Viễn Chu nắm chặt hai tay.

 

“Không phải quan hệ của chúng ta đã công khai sao? Ngay cả giấy chứng nhận kết hôn anh cũng đã cho phóng viên nhìn qua.”

 

“Không phải em biết nó là giả sao?”

 

Cổ họng Hứa TìnhThâm như có gì chặn qua, hai chữ hôn nhân thật nặng, cô vẫn biết.

 

Cô có thể thừa nhận quan hệ với Tưởng Viễn Chu với mọi người, ra cửa vác cái danh là Tưởng thiếu phu nhân, nhưng chần chính đối mặt với Tưởng Viễn Chu cô có thể sao?

 

Một Tưởng thiếu phu nhân chân chính là phải sống cũng Tưởng tiên sinh cả đời.

 

Hứa Tình Thâm muốn né tránh, rút tay nhưng vẫn không thể, “Loại chuyện này không cần vội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.